Edit: Diệp Lưu Cát
"..."
___
Nhà hàng tổng cộng có ba tầng, hầu hết bàn ăn đều là bàn tròn có ghế xung quanh. Các bàn được trải khăn màu trắng đỏ rất tinh tế, đây là một trong những lý do mọi người thích đến nơi này.
Sau khi ngồi xuống, phục vụ gửi thực đơn, Mộ Diễn Đình gọi một số đồ ăn, tiếp hỏi Thần Ngàn Ấm:"Cháu muốn ăn thêm gì không?"
Thần Ngàn Ấm cầm ly nước nhấp một ngụm nhỏ, cười nói:"Không có, theo chú là được."
"Được." Mộ Diễn Đình tiếp tục gọi thêm, tất cả đều là đồ đắt nhất.
Sau khi phục vụ rời đi, Mộ Diễn Đình nhận một cuộc điện thoại, liếc nhìn Thần Ngàn Ấm:"Chú có việc đi một chút, đồ ăn đến, cháu có thể ăn trước."
"Vâng" Thần Ngàn Ấm gật đầu.
Nhà hàng phục vụ rất nhanh, chưa đầy mười phút mọi thứ đều được mang ra bàn ăn. Mộ Diễn Đình chưa trở lại, Thần Ngàn Ấm dù rất đói nhưng cũng không muốn ăn trước, cô nhẹ nhàng lấy điện thoại di động xem thêm thông tin ngành công nghiệp trang sức.
Rất lâu sau, bên cạnh có bóng người dừng lại,tưởng Mộ Diễn Đình, Thần Ngàn Ấm nhanh chóng ngẩng đầu, lại phát hiện, người đến là Mộ Duệ Trạch.
"Ngàn Ấm, chú đâu?" Mộ Duệ Trạch thuận miệng hỏi.
"Chú ra ngoài một chút." Thần Ngàn Ấm trả lời.
Mộ Duệ Trạch "À" một tiếng, ngồi xuống đối diện cô:"Vừa lúc, tôi nghĩ có chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì?" Thần Ngàn Ấm hỏi, tay cầm điện thoại cất đi.
Mộ Duệ Trạch mắt mờ ám liếc nhìn cô một cái:"Tôi nghĩ sẽ cùng Tâm Ngữ tổ chức hôn lễ."
"Hả?"
Thần Ngàn Ấm rõ ràng không dự đoán được hắn lại chủ động muốn cùng Thần Tâm Ngữ kết hôn, bất ngờ một lúc mới lấy lại được tinh thần:"Anh nói thật?
"Đúng vậy, cả hai nhà đều đã biết." Mộ Duệ Trạch chi tiết trả lời.
Thần Ngàn Ấm có điểm không thể tin, dù sao ở cảm nhận của cô, Mộ Duệ Trạch là người đàn ông ưu tú, lấy Thần Tâm Ngữ tâm địa độc ác, quả thực rất không tốt.
Dù rất muốn ngăn cản, nhưng biết rõ mình không có quyền gì, im lặng một lát, cô đành phải thiện ý nhắc nhở:"Hãy dành một thời gian bên cạnh cô ấy, rồi tính đến chuyện kết hôn."
"Nên như vậy."
Hai người cứ thế im lặng, không khí có phần căng thẳng, sau một hồi, Mộ Duệ Trạch mới mở miệng:"Đúng rồi, em như thế nào thường xuyên gặp chú, em là thích chú sao?"
"Hả? Đương nhiên không có." Thần Ngàn Ấm theo bản năng phủ nhận.
Ánh mắt cố ý lảng tránh, lại nghe Mộ Duệ Trạch thở phào một hơi nhẹ nhõm:"Vậy là tốt rồi. Chú ấy không phải là người mà em có thể đủ khả năng tiến đến, yêu cầu của gia đình đối với nửa kia của chú còn nghiêm trọng hơn tôi. Tôi còn lo lắng em sẽ thích chú, hiện tại rốt cục cũng yên tâm."
Nghe thấy thái độ của Mộ Duệ Trạch, lòng cô trầm xuống, l*иg ngực nhanh chóng dâng lên một cảm giác chua chát.
Mà lúc này, hắn lại đứng lên, rất thoải mái nói:"Chú hẳn là mau trở lại, tôi tốt hơn là nên đi, sẽ không quấy rầy hai người dùng cơm."
"Được." Thần Ngàn Ấm cố gắng mỉm cười.
Theo lời Mộ Duệ Trạch nói, cô đã biết. Cô không nghĩ mình sẽ thích anh, nhưng tình cảm, không thể khống chế được...
Lúc này, lòng cô đau đến không thể thở nổi, bây giờ chỉ có rượu mới có thể giúp cô giải tỏa, vì thế, Mộ Duệ Trạch vừa đi, cô lập tức lấy ly rượu trên bàn một hơi uống hết, cảm thấy một ly không đủ, một ly lại thêm một ly...
P/s" Ngàn Ấm oa, uống rượu là một sai lầm, ngươi chắc chắn sẽ hối hận, haha