Chương 18: Không bỏ qua cho cô

Edit: Diệp Lưu Cát

Tô Ngôn Phỉ về nhà, lập tức gọi cho Thần Tâm Ngữ. Hai người nói không thân thiết là sai, mà còn là chị em thân thiết lâu năm trong lòng đều ghét Thần Ngàn Ấm, cho nên khi đẩy cô vào chuyện này, Ngôn Phỉ vui vẻ nghĩ tới muốn cùng chia sẻ với Thần Tâm Ngữ.

Thần Tâm Ngữ nghe xong Ngôn Phỉ nói, không khỏi trừng mắt lớn, tràn đầy hưng phấn:"Chị Ngôn Phỉ, chị thật sự đã đem cô ta đưa vào sở cảnh sát sao?"

"Hừ, đương nhiên, em không biết ba chị là ai?"

Tô Ngôn Phỉ lúc này còn không biết Thần Ngàn Ấm đã được Mộ Diễn Đình đưa ra khỏi sở cảnh sát, đắc ý nói thêm:"Cô ta dù chỉ ở đó một tháng, cũng không mặt mũi quay về trường học. Cái gì là Thần Ngàn Ấm hoa khôi của trường, haha, thật đáng cười."

Thần Tâm Ngữ vui vẻ trả lời:"Chị Ngôn Phỉ, thật sự rất cám ơn đã thay em báo thù cho mẹ."

"Như vậy khách khí làm cái gì? Đúng rồi, bác có khỏe không?" Tô Ngôn Phỉ không quên hỏi đến Tô Ngọc Liên.

Thần Tâm Ngữ giọng giả bộ đau lòng đáp lại:"Mẹ em thân thể đã phục hồi, nhưng bị Thần Tâm Ngữ làm đến lòng tổn thương, có vẻ không vui."

Tô Ngôn Phỉ vừa nghe, tức giận không được:"Thần Ngàn Ấm..., chị thực hối hận không để cảnh sát dạy dỗ cô ta thêm một bài học."

"Con muốn dạy dỗ ai?"

Tô Thượng lớn tiếng, dọa Tô Ngôn Phỉ sợ hãi giật mình, cô quay đầu thấy ba mặt tức giận đi tới, rất nhanh cùng Thần Tâm Ngữ cúp máy:"Chị còn việc, chúng ta lần sau sẽ nói chuyện tiếp, tạm biệt."

"Ân, tạm biệt."

Thần Tâm Ngữ vui sướиɠ khóe miệng không khỏi gợi lên một tia cười lạnh. Cô còn đang tính toán tìm người đối phó Ngàn Ấm, không nghĩ tới Tô Ngôn Phỉ đã giúp cô trả thù, thật bớt lo lắng. Về sau chờ Thần Ngàn Ấm từ sở cảnh sát ra, sẽ từ từ tính.

Dùng cha để đẩy Thần Ngàn Ấm vào tù, Tô Ngôn Phỉ có chút chột dạ, đem chính mình đến kêu ca:"Cha đã về, người xem mặt con, bị Thần Ngàn Ấm đánh thành như vậy, cũng không thể ra ngoài gặp người khác nữa, ô... ô"

Dứt lời, cô không quên lấy khăn tay, giả vờ lau nước mắt. Nhìn thấy rõ mặt con gái bị đánh như vậy, Tô Thượng đương nhiên có phần đau lòng, rốt cuộc lý trí vẫn là chiếm hơn, ông nghiêm mặt, lớn tiếng nói:"Ồn ào! Con tại sao lại xen vào chuyện của người khác, đem người ta ra sỉ nhục, nói bậy."

"Con..."

Không ngờ đến cha lại mắng mình, Tô Ngôn Phỉ ủy khuất khóc khóc thút thít:"Cha, con không thể không quên được Thần Ngàn Ấm đã đẩy bác Thần xuống lầu, Thần gia nuôi cô ấy bao nhiêu năm như vậy, như thế nào có thể lấy oán trả ơn? Hơn nữa, nghe nói cô ấy còn có người bao nuôi, Thần gia thật sự mất mặt."

"Cha nói con làm việc gì cũng phải có bằng chứng, con để ngoài tai có phải hay không?"

"Con..."

"Con nói Ngàn Ấm có người bao nuôi, ai bao? Ngay cả Mộ gia cũng muốn Ngàn Ấm làm con dâu, vậy con bé còn bị bao nuôi sao? Cha cảnh cáo con, về sau chớ có lại gây chuyện với Ngàn Ấm, nếu không, đừng trách cha không nhận đứa con gái này."

Tô Thượng nổi giận đùng đùng, nói xong liếc nhìn Tô Ngôn Phỉ rồi rời đi.

Cuộc đời lần đầu tiên bị cha mắng nặng lời như vậy, Tô Ngôn Phỉ cả người như không tin nổi, ngồi xuống ghế, hảo sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần.

Nhận ra mọi chuyện, vội vàng gọi điện đến sở cảnh sát hỏi thăm tình hình. Biết được Thần Ngàn Ấm đã được Mộ Diễn Đình đưa đi, nhưng cha lại là thả người còn cách chức hai người cảnh sát đã giúp, Tô Ngôn Phỉ cắn răng, trong lòng vô cùng oán giận.

Tiện nhân, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!