Chương 117: Ăn ngay nói thật

Diệp Lưu Cát

Hạ Liên Tôn vừa dứt lời, Mộ Diễn Đình liền trừng mắt lạnh lùng nhìn hắn, Hạ Liên Tôn sợ tới mức giật mình, lập tức cười làm lành:" Hắc hắc, coi như em chưa nói gì. Chị dâu không cần để ý lời nói của em, em đã quen tự nhiên như vậy haha."

"Từ trước đến nay quen như vậy."

"Ách, nói sai nói sai."

Hạ Liên Tôn cười hì hì.

Mộ Diễn Đình:"..."

Thần Ngàn Ấm thấy hai anh em bọn họ nói chuyện, không khỏi che miệng cười khẽ.

Bởi vì sự hài hước của Hạ Liên Tôn, không khí bàn cơm hôm nay vui vẻ hơn rất nhiều, thi thoảng lại có tiếng cười của Thần Ngàn Ấm và Hạ Liên Tôn.

Còn Mộ Diễn Đình chỉ nhướn mày xem bọn họ ầm ĩ, thi thoảng khẽ cắn môi.

Sau bữa tối, Hạ Liên Tôn nghe điện thoại rồi xin phép rời đi.

Từ trước đến nay, Hạ Liên Tôn thích ăn chơi, cuộc sống về đêm vui vẻ hơn bất cứ lúc nào, hắn sao có thể ngoan ngoãn ở yên một chỗ chứ.

Thần Ngàn Ấm hỏi Mộ Diễn Đình:"Chú à, Hạ Liên Tôn là người nhà Hạ gia sao?"

Ở Bắc Kinh có 5 đại thế gia, Mộ gia, Lục gia, Hạ gia, Vân gia và Đường gia, Thần Ngàn Ấm đoán rằng, Hạ Liên Tôn hẳn là người nhà Hạ gia.

Nhưng Hạ gia là gia đình quân chính(quân sự và chính trị), tác phong xưa nay rất trang nghiêm, mà Hạ Liên Tôn lại như chiếc di động, khoa trương ồn ào. Thật sự cô không thể tin Hạ Liên Tôn có quan hệ với Hạ gia.

Mộ Diễn Đình giải thích cho cô:"Hắn là cháu đích tôn của Hạ gia, Hạ Thủ Trường luôn miệng nói hắn là đứa con bất hiếu."

"Hả?"

Thần Ngàn Ấm bị lời nói của anh chọc cười:"Lời nói thật hung dữ, chú sao có thể hạ thấp bạn thân của mình như vậy?"

Mộ Diễn Đình chớp mắt nhìn cô:"Chú ăn ngay nói thật."

"Tình cảm cha con hai người họ không tốt sao?"

Thần Ngàn Ấm vẻ mặt tò mò.

Mộ Diễn Đình không tính trả lời:"Chuyện nhà người ta, cháu quan tâm tới làm gì? Còn không mau đi tắm rửa rồi đi ngủ, sáng mai chạy bộ."

"Cái gì?"

Thần Ngàn Ấm không nghĩ tới anh lại chuyển sang chủ đề cô ghét nhất chạy "5km", ánh mắt vốn đang cười rạng rỡ liền sụp đổ.

Cô úp mặt vào sopha, ra vẻ yếu ớt lên tiếng:"Chú à, chúng ta thương lượng một chút, ngày mai không chạy được không?"

Mộ Diễn Đình mặt không đổi sắc nói:"Cháu có thể cùng Long Vương thương lượng."

"Long Vương? Có ý tứ gì?"

Cô có chút nghi ngờ, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe anh thản nhiên nói:"Cháu nhờ được Long Vương làm trời mưa, sẽ không phải chạy."

Thần Ngàn Ấm:"..."

Chán ghét, ông chú cứ đùa kiểu này để làm gì?

Người ta đang rất nghiêm túc!

Sáng sớm ngày hôm sau, bầu trời thực sự mưa nhỏ.

Thần Ngàn Ấm cuộn mình trong chăn, nghe tiếng nước mưa ngoài cửa sổ, cảm giác vô cùng thỏa mãn.

E hèm, quả thực mĩ nhân mặt mũi tốt, nhìn đi, ngay cả Long Vương cũng chiếu cố cô, haha.

Thật là vui vẻ, cô nhất thời không nhịn nổi cười lớn thành tiếng, đáng tiếc còn chưa vui vẻ được bao lâu, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói lạnh lùng của ai đó:"Nếu đã tỉnh, mau dậy đi chạy bộ."

Cái gì?

Dậy đi chạy bộ?

Thần Ngàn Ấm trừng lớn mắt, bị anh dọa tỉnh hẳn.

Mộ Diễn Đình đứng ở bên giường, thấy cô cuộn tròn như một con sâu, chậm chạp không nhúc nhích, anh lại thúc giục:"Nhanh lên, làm việc không được bỏ vở nửa chừng."

"Oa... ô ô"

Thần Ngàn Ấm ủy khuất kháng nghị hai tiếng, lúc này mới bất đắc dĩ thò đầu ra, ai oán nói:"Chú à, không phải nói trời mưa sẽ được nghỉ sao? Cháu muốn ngủ."

Mộ Diễn Đình tức giận nói:"Có phòng tập thể dục cháu có thể tập bằng máy chạy bộ."

Thần Ngàn Ấm:"..."

Được rồi, cô quyết định đi Anh quốc du học, ít nhất không cần phải chạy 5km mỗi ngày.

Oa, Mộ Diễn Đình đáng ghét, Mộ Diễn Đình xấu xa, cái gì mà cây vạn tuế, rõ ràng là cây siêu cấp kim cương không gì sánh bằng thì có!!!