Chương 111: Chú Đình Đình

Edit: Diệp Lưu Cát

Thần Ngàn Ấm đã sớm mang chuyện phát sinh cùng Lục Dao Dao bỏ lại phía sau, cô bước chân nhẹ nhàng về phía trước, rốt cục cũng tới khu vực làm việc của giám đốc.

Có hai bàn làm việc lớn ở cửa văn phòng, là vị trí của thư ký.

Nhìn Âu Bạch đang ở nơi ấy bận rộn, Thần Ngàn Ấm mỉm cười đi tới.

Nghe thấy tiếng bước chân trước máy tính, Âu Bạch lập tức ngẩng đầu.

Lúc đầu tưởng rằng tiểu ma nữ của Lục gia Lục Dao Dao lại đến, hắn cảm thấy da đầu ong ong, ai ngờ, vừa mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần, tinh tế.

"Tiểu thư..."

Âu Bạch thở phào một hơi, nhanh chóng đứng lên.

May mắn không phải Lục Dao Dao, nếu không, hắn lại phải lo lắng làm thế nào để đuổi người đi.

"Xin chào, Âu Bạch."

Thần Ngàn Ấm cười tủm tỉm chào hỏi, nhìn xung quanh một chút, sau đó tò mò hỏi hắn:"Đây không phải chỗ thư ký Tần sao? Như thế nào bị anh chiếm mất?"

Tần Việt là thư ký riêng của Mộ Diễn Đình, điều này Thần Ngàn Ấm biết rõ.

Âu Bạch trả lời:"Thư kí Tần xin nghỉ phép, tôi tạm thời đảm nhận vị trí này."

"Vậy sao."

Thần Ngàn Ấm hiểu rõ gật đầu, cuối cùng vào vấn đề chính:"Chú có ở đây không ạ?"

"Giám đốc ở đây, cô trực tiếp đi vào là được rồi."

Âu Bạch vội vàng nói.

Hôm nay, không biết giám đốc bị làm sao, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, tức giận lên cả tập đoàn không nhiều nhưng cũng khiến hắn có chút sợ hãi.

Nhưng hắn tin chắc rằng, tiểu thư Ngàn Ấm đến, tâm trạng của giám đốc nhất định có chuyển biến tốt đẹp, bởi vì, Ngàn Ấm người cũng như tên, chính là một thiên thần ấm áp.

"Anh không cần thông báo một tiếng sao?"

Thần Ngàn Ấm có chút do dự.

Âu Bạch vẫy tay:"Tiểu thư yên tâm. Với quan hệ của cô cùng giám đốc, còn phải thông báo sao?"

"Hì hì, tôi vào trong đây."

Thần Ngàn Ấm không khách khí, cầm túi sách nhỏ đi tới gõ cửa.

Gõ hai lần cũng không có người trả lời, cô chớp mắt vài cái, đành phải bất chấp khó khăn, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Sau khi đi được vài bước, cô nghe thấy tiếng gõ bàn phím nhịp nhàng từ phía trước.

Thần Ngàn Ấm theo tiếng nhìn lại, dáng người cao ráo, đẹp trai của anh rơi vào tầm mắt.

Anh đang ngồi trên ghế sofa đối diện với cô, với chiếc máy tính xách tay ở đầu gối, những ngón tay mảnh khảnh gõ nhanh trên bàn phím, dáng vẻ làm việc chăm chỉ, rất nghiêm túc.

Thần Ngàn Ấm không muốn quấy rầy anh, im lặng đứng một chỗ, bản chất mê trai trỗi dậy.

Đương nhiên, cô cũng không si mê quá lâu, dù sao không phải đến đây để chơi, trên người cô còn gánh vác một nhiệm vụ quan trọng.

Tưởng tượng kế tiếp phải cùng anh nói chuyện của Mộ Duệ Trạch, trong lòng Thần Ngàn Ấm bất an, không có chắc chắn.

Mộ Khiếm Hoa là chị của anh, còn không thể thuyết phục được anh, cô có lẽ càng không có khả năng.

Đừng nói cô ở trong lòng anh không có chút quan trọng, chỉ cần chuyện lúc sáng khiến anh tức giận thôi, tỷ lệ thành công đã không còn.

Ai, nhưng nếu đã đồng ý rồi, vô luận thế nào, cô cũng sẽ thử một lần.

Nghĩ tới điều này, tròng mắt Thần Ngàn Ấm chuyển qua chuyển lại, đột nhiên lóe lên ánh sáng thần kỳ.

Nghe nói làm nũng là vũ khí lợi hại của phụ nữ, rất ít người đàn ông có thể chống lại nó, ừ hừm, đi thôi.

Dường như Mộ Diễn Đình không nhận thấy được có người tiến vào, tầm mắt vẫn chăm chú màn hình máy tính, thẳng đến...

"Chú Đình Đình..."

Giọng nói kiều diễm của cô chợt vang lên, đánh tan sự yên lặng bên trong phòng.

Mộ Diễn Đình theo bản năng nhíu mày, còn chưa kịp quay đầu lại, dáng người mảnh khảnh liền chạy tới, ôm lấy cổ anh từ phía sau, tiếp tục nũng nịu:"Chú Đình Đình, người ta đến thăm chú này."

Mộ Diễn Đình:"..."

Trên màn hình, anh đang nói chuyện với Hạ Liên Tôn:"..."