Diệp Điềm Tâm giơ tay lên, cô không thể ngồi cạnh bạn học nam.
Nếu không, nếu cô vượt qua kỳ thi lần này, không riêng gì các bạn cùng lớp mà ngay cả giáo viên cũng sẽ nghĩ rằng cô gian lận.
Giáo viên tiếng Anh vừa nhìn thấy Diệp Điềm Tâm giơ tay lên, thì nghĩ đến trước kia Diệp Điềm Tâm vì trốn học nói đủ loại lý do kỳ lạ cổ quái để xin nghỉ.
“Bạn học Diệp Điềm Tâm, em có chuyện gì vậy?”
“Vâng, thưa thầy, em muốn chuyển bàn học của mình lên bục giảng để trả lời câu hỏi.”
Giáo viên tiếng Anh ngẩn người, theo ông ta thấy, Diệp Điềm Tâm hoặc là nộp giấy trắng, hoặc là lựa chọn đề hoàn toàn dựa vào mông.
Đó là nơi để trả lời các câu hỏi, không phải tất cả đều giống nhau sao?
“Diệp Điềm Tâm, em còn muốn lên trời sao?”
Sau khi giáo viên tiếng Anh nói xong, các bạn nữ trong lớp đều cười.
“Nếu em không muốn ở trong lớp học trả lời câu hỏi thật đàng hoàng vậy thì ra ngoài hành lang trả lời câu hỏi đi!”
Trong lòng Diệp Điềm Tâm tức giận, nhưng cô vẫn giận dỗi mang bàn ghế chuyển ra ngoài hành lang.
Ngồi bên ngoài hành lang thì sao, điểm tiếng Anh của cô vẫn đủ để cho bọn họ ăn tát!
Nhất định cô phải dùng thành tích để nói cho mọi người biết, cặn bã cũng có tôn nghiêm.
Dù cô có là cặn bã, cũng sẽ phản công thành học bá.
“Được rồi, bây giờ bắt đầu trả lời câu hỏi, đầu tiên là đọc chính tả tiếng Anh.”
Giáo viên tiếng Anh nhấn nút máy ghi âm, chỉ một lát sau, âm thanh quay băng, giọng nói tiếng Anh lưu loát vang khắp lớp học.
Lúc Diệp Điềm Tâm hạ bút, không có một chút do dự, cho đến khi trả lời xong tất cả đề bài tiếng Anh, Diệp Điềm Tâm mới bắt đầu trả lời.
Tiếng Anh lớp mười hai thật sự là khá đơn giản cho Diệp Điềm Tâm.
Diệp Điềm Tâm hoàn thành toàn bộ đề thi tiếng Anh, chỉ mất ba mươi phút.
“Thưa thầy, em đã trả lời xong.”
Diệp Điềm Tâm giơ tay lên, đưa bài thi tiếng Anh cho giáo viên tiếng Anh.
Trước khi Diệp Điềm Tâm nộp bài, giáo viên tiếng Anh đều nghĩ Diệp Điềm Tâm lại nộp bài trắng, cũng không để ở trong lòng.
Cho đến khi ông ta cầm bài thi của Diệp Điềm Tâm ở trong tay, ông ta mới kinh ngạc nhìn về phía Diệp Điềm Tâm, cái này... Điều này sao có thể được?
“Thưa thầy, có thể làm phiền thầy, chấm điểm đề thi tiếng Anh này của em trước được không?”
Giáo viên tiếng Anh lấy một cây bút đỏ ỏ bên cạnh, nghiêm túc sửa bài kiểm tra của Diệp Điềm Tâm.
Cuối cùng trong cột điểm số, đánh một số “chín mươi chín” điểm.
Diệp Điềm Tâm cung kính hỏi giáo viên: “Thưa thầy, em có thể ngồi ở hành lang bên ngoài đọc sách không?”
Giáo viên tiếng Anh gật đầu.
Diệp Điềm Tâm lấy cặp sách của mình, mở cặp sách ra, lấy một quyển sách bài tập rồi đặt lên bàn làm bài tập.
Chỉ còn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, thời gian quá gấp gáp khiến cô không thể lãng phí từng phút từng giây.
Cô nhìn vào chỗ trống trên đề thi luyện tập, những đề bài này đối với Diệp Điềm Tâm mà nói, không khác gì thiên thư, cô hoàn toàn không hiểu, càng không biết làm thế nào để trả lời.
Trong vòng một trăm ngày này cô phải làm thế nào để hoàn thành cuộc phản công từ cặn bã trở thành học bá đây!
Lớp học hiện tại của cô là lớp khoa học, kỳ thi tuyển sinh đại học khoa học ngoài việc kiểm tra ngôn ngữ, toán học, tiếng Anh, còn có ba môn vật lý và hóa học nữa.
Vấn đề chính là... Hiện tại cũng chỉ có môn tiếng Anh này là cô không cần phải ôn tập nhiều.
Những môn học khác cần phải bắt đầu lại từ đầu.
Diệp Điềm Tâm vươn vai, vỗ mặt mình, còn chưa bắt đầu đừng nhụt chí như vậy chứ!
Vì Chúa đã cho cô một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.
Vậy thì... Từ bây giờ, hãy học tập chăm chỉ và tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Đầu tiên đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, thi đậu vào đại học Đế Đô.
Chỉ có thi đậu đại học Đế Đô, cô mới có thể dùng thành tích ở đại học Đế Đô, dùng điểm để nghiền ép Lục Khuynh Tâm.
Giáo viên tiếng Anh nhìn vào bài kiểm tra của Diệp Điềm Tâm ở trong tay, ông ta có thể đảm bảo Diệp Điềm Tâm hoàn toàn không gian lận, nhưng tại sao... Điểm số của cô lại đột nhiên được cải thiện nhiều như vậy?