“Dựa vào cái gì chứ?”
Diệp Du Nhiên không cam lòng, cô ta không muốn gọi Diệp Điềm Tâm, đứa con gái riêng không rõ cha ruột của mình là ai này làm chị?
Nếu là Diệp Điềm Tâm của trước kia thì khi nghe những lời này chắc chắn sẽ cãi nhau với Diệp Du Nhiên.
Nhưng bây giờ ngay cả cái chết cô cũng đã trải qua rồi, chỉ là ba chữ “con gái riêng” đã không thể khơi dậy sự tức giận và bốc đồng của cô.
“Chỉ bằng ông ngoại tôi và ông nội cô là anh em ruột, chỉ bằng tôi lớn hơn cô một tháng, cô nói xem có phải là cô nên gọi tôi là chị không?”
“Tôi mới không có chị gái như cô, cô đừng mơ tôi gọi cô là chị!” Diệp Du Nhiên tức giận đến đỏ mặt.
Lúc này cả lớp mới biết được thì ra Diệp Điềm Tâm và Diệp Du Nhiên là chị em họ a!
Diệp Điềm Tâm hơi suy tư, cô châm chọc nói: “Diệp Du Nhiên, có phải là cô sợ thua không? Có phải sợ thua sẽ phải gọi tôi là chị không? Cô sợ chứ gì? Chúng ta không so đo cũng không sao, đúng không? Dù sao từ nhỏ cô đã nhát gan…”
“Diệp Điềm Tâm, Diệp Du Nhiên luôn là học sinh đứng đầu trong top ba của lớp, sao có thể thua chứ!”
“Đúng vậy Diệp Điềm Tâm, cô có tin chỉ với thành tích bình thường của cô thì Diệp Du Nhiên có thể đánh mười người như cô có đi không có về không?”
Cô gái đứng bên cạnh Diệp Du Nhiên, bình thường chơi rất tốt với Diệp Du Nhiên nói.
Lúc này thấy Diệp Điềm Tâm không biết tự lượng sức mình như vậy liền hùa theo chế giễu Diệp Điềm Tâm.
“Nếu các cô đã chắc chắn như vậy, vậy vì sao không dám thi? Nói đi cũng phải nói lại, có phải Diệp Du Nhiên sợ thua không? Sợ thua thì phải gọi tôi là chị à?”
Diệp Điềm Tâm khoanh tay, cô mặc áo hải quân màu trắng, một chiếc váy xếp ly màu trắng xanh nước biển, cô cố ý may chân váy hơi cao để lộ ra đôi chân thon dài như củ sen non nớt.
Trên khuôn mặt tràn đầy sức sống trẻ trung được bổ sung đầy đủ collagen, ngây ngô và xinh đẹp.
“Ai nói tôi sẽ thua? Sao Diệp Du Nhiên tôi có thể thua được chứ. Thi thì thi, thế nhưng chỉ riêng cái này không thì có phải không đủ kí©h thí©ɧ hay không? Đã chơi thì chúng ta chơi lớn luôn đi.”
Vóc dáng Diệp Du Nhiên hơi thấp hơn Diệp Điềm Tâm một chút, làn da cũng hơi đen hơn, cũng chính vì thế mà từ nhỏ đến lớn, bà con nhà họ Diệp cũng so sánh hai người này rất nhiều.
“Chơi lớn thì chơi lớn, cô muốn chơi như thế nào cứ nói, tôi chơi với cô đến cùng.”
Trước kia Diệp Điềm Tâm từng là một người ngốc nghếch nhưng không biết Diệp Du Nhiên là một kẻ đầy tâm cơ, còn nhiều lần bị đùa giỡn.
Lúc này đây cho dù như thế nào thì cô cũng phải tìm lại mặt mũi đã bị mất.
“Như vậy được rồi, ngoại trừ tiền cược của hai chúng ta ra, chúng ta lại làm thêm một ván cược nữa để cho bọn họ đặt cược, ai thắng thì lấy số tiền này mời các bạn học ăn cơm, thế nào?”
“Không thành vấn đề.”
Diệp Điềm Tâm trả lời dứt khoát gọn gàng, nếu như là tỷ thí các tiết học khác thì Diệp Điềm Tâm cô còn có khả năng thua sao?
Nhưng so với bài kiểm tra tiếng anh thì sao cô có thể thua được?
Cô sẽ dùng thành tích để tát Diệp Du Nhiên một cái thật mạnh.
Cô muốn Diệp Du Nhiên biết cho dù cô lớn hơn một tháng thì cũng là chị gái của Diệp Du Nhiên!
“Như vậy đi, bắt đầu đặt cược!”
Các bạn cùng lớp, có người đặt nhiều có người đặt ít, đều là tiền tiêu vặt.
Nhưng mà lúc đặt cược, đa số mọi người đều cược Diệp Du Nhiên sẽ thắng.
Chỉ có bạn cùng bàn của Diệp Điềm Tâm là một bạn nam đeo kính, cũng chính là người đặt cược cho Diệp Điềm Tâm.
Diệp Điềm Tâm nhìn tờ tờ 100 tệ kia, liền vỗ vai bạn nam một cái.
“Người anh em, thật thú vị!”
Chuông lớp vang lên.
Giáo viên tiếng Anh là một giáo viên nam rất đẹp trai cầm tờ giấy kiểm tra bước vào.
Học sinh làm nhiệm vụ nói: “Đứng lên.”
Tất cả các học sinh đứng dậy và chào giáo viên tiếng Anh trên bục giảng: “Chào thầy!”
“Mời các bạn ngồi xuống, trong tiết học tiếng Anh cuối cùng tôi đã nói là sẽ có một bài kiểm tra trong lớp này, tôi hy vọng mọi người có thể ôn tập thật tốt! Bây giờ mời học sinh của mỗi hàng lên phát đề, cũng mong mọi người không được gian lận, đây chỉ là một bài kiểm tra bình thường xem các em lũng kiến thức ở đâu mà củng cố lại, để đến kỳ thi đại học các em mới có thể có một kết quả cao…”