“Cô uống chút cái này trước rồi đi nghỉ ngơi một chút đi!”
Diệp Điềm Tâm gật đầu, uống xong cái này, lúc đứng lên, suýt chút nữa ngất xỉu trong phòng cấp cứu.
Những người lính bên cạnh, đồng loạt vươn tay ra muốn đỡ Diệp Điềm Tâm.
Diệp Điềm Tâm liên tục xua tay: “Không cần, tôi không sao, các anh chăm sóc anh ấy đi, điều kiện y tế của bệnh viện y tế trấn có hạn, phỏng chừng vẫn nên đi bệnh viện trong thành phố.”
Lúc này Diệp Điềm Tâm cũng không biết, bởi vì hành động tốt của mình lần này mà, vận mệnh của cô và người này có mối liên hệ mật thiết với nhau.
Cô trở lại bên cạnh bà ngoại, vốn là muốn nhìn chằm chằm vào chất lỏng nào đó một chút, kết quả bởi vì hiến máu, cơ thể quá suy yếu, rất nhanh bèn ngủ thϊếp đi.
Ở phía bên kia, các bác sĩ đã khẩn cấp xử lý vết thương cho ai đó, cũng truyền máu vào.
“Hiện tại tình hình thương tích đã tạm ổn, mọi người thay phiên nhau trông chừng là được, à, cô gái nhỏ kia hiến nhiều máu như vậy, lát nữa các anh nhớ mua chút đồ dinh dưỡng bổ sung thể lực cho cô gái nhỏ, nếu không phải cô gái nhỏ chủ động hiến máu, cũng không cứu được đội trưởng của các anh. Thế nhưng tình huống này của đội trưởng các anh, các anh cũng biết, viện y tế nho nhỏ này của tôi cũng chỉ có thể tạm thời xử lý, muốn chữa khỏi, tốt nhất hiện tại nên đi bệnh viện lớn trong thành phố…”
Diệp Điềm Tâm vừa tỉnh ngủ, mặt trời đã ló dạng.
Trạm y tế thị trấn nho nhỏ, trở nên vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cửa sổ có tiếng chim nhỏ hót líu lo.
Diệp Điềm Tâm vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trên tủ đầu giường đơn giản đặt một ít đồ ăn, có đồ hộp, có trứng gà, còn có sữa, bánh quy nén, sô cô la các loại, vừa nhìn có thể là những binh lính kia lúc đi đã để lại.
“Cô tỉnh rồi sao? Ăn chút gì đó trước đi, đây đều là những thứ tối hôm qua những binh linh kia để lại cho cô trước khi đi, tối hôm qua cô hiến nhiều máu như vậy, phải ăn chút đồ ăn ngon để bổ sung một chút dinh dưỡng, bây giờ chính là lúc cơ thể cô trưởng thành, cũng đừng bởi vì hiến máu mà lại để thiếu máu!”
Diệp Điềm Tâm cũng thật sự không cần thiết phải giả tạo, cô uống một ly sữa, sau khi ăn một quả trứng gà, cả người cũng khôi phục được một chút.
“Bác sĩ, tôi có thể mượn điện thoại trong văn phòng của anh không? Tôi phải xin nghỉ phép giáo viên của trường.”
“Được, cứ dùng đi.”
Diệp Điềm Tâm mang dép tự mình đi gọi điện thoại.
“Bà cụ, bà tỉnh rồi?”
Bác sĩ nhìn về phía bà ngoại, kiểm tra bà ngoại một chút, bèn nói: “Hôm qua bà ngất xỉu ở nhà, là cháu gái bà cõng bà đến trạm y tế.”
“Bác sĩ, tôi chưa thể chết được!” Bàn tay gầy gò của bà ngoại, nắm lấy tay bác sĩ.
Bác sĩ có chút dở khóc dở cười: “Bà cụ, bà yên tâm đi, bà không sao cả, thật sự, truyền dịch mấy ngày là có thể xuất viện.”
Bà ngoại có chút lo lắng, mấy năm nay bà tiết kiệm được một ít tiền.
Nhưng số tiền này, tất cả đều là dùng cho Diệp Điềm Tâm sau này học đại học, nếu bà thật sự sinh bệnh, vậy phải làm sao bây giờ?
Với tính tình của đứa nhỏ Điềm Tâm kia, nhất định sẽ để cho bà đi khám bệnh.
“Cảm ơn bác sĩ.”
Diệp Điềm Tâm trở lại phòng bệnh, ngồi bên cạnh bà ngoại: “Bà ngoại, cháu vừa đi xin phép giáo viên, bà yên tâm, chờ cháu thi đậu đại học, cháu muốn đưa bà đến trường đại học với cháu…”
“Được, bà ngoại chờ cháu.”
Bà ngoại gật đầu, cháu gái càng lúc càng lớn, càng ngày bà còn nhớ con gái của mình.
Hơn mười năm trôi qua, một chút tin tức của con gái cũng không có.
Là chết hay còn sống, không ai biết.
Chao ôi... Tất cả đều là lỗi của người đàn ông đó.
“Bà ngoại, đến ăn chút gì đó đi.”
Diệp Điềm Tâm bóc cho bà ngoại một quả trứng luộc, lại đưa sữa ấm cho bà ngoại.
“Những thứ này đến từ đâu ra?” Lúc này bà ngoại mới phát hiện, trên bàn cạnh giường ngủ đơn giản, có nhiều đồ vật như vậy.