“Cô ấy chính là Cố phu nhân đúng không? Cô ấy hại chết con trai ruột của mình, còn có mặt mũi đến tham dự tang lễ a!”
“Chính là cô ấy, vì để hẹn hò với người tình mà nhốt tiểu thiếu gia của nhà họ Cố vào trong xe, tiểu thiếu gia nhà họ Cố thật đáng thương, bị chết ngạt trong cái nóng 60 độ!”
“Đây là mẹ ruột sao? Đây chính là mẹ kế! Nhà họ Cố nên kiện cô ta tội cố ý gϊếŧ người!”
Đôi mắt Diệp Điềm Tâm trống rỗng, trong mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy bức ảnh đen trắng ở giữa hoa cúc màu trắng.
Đó là con trai của cô, Cố Vân Cẩn.
Vài ngày trước, hai mẹ con họ vẫn đang bàn bạc về việc đi du lịch ở đâu.
Hôm nay, bảo bối trong tim của cô đã trở thành một cái xác lạnh như băng, nằm giữa biển hoa màu trắng.
Cố Ngôn Thành lạnh lùng đi tới trước mặt Diệp Điềm Tâm.
Vẻ mặt anh ta hung dữ nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Diệp Điềm Tâm, anh ta kìm nén sự phẫn nộ nhỏ giọng hỏi: “Diệp Điềm Tâm, cô còn ngại chưa đủ mất mặt sao?”
“Ngôn Thành, không phải tôi!” Trong mắt Diệp Điềm Tâm không có nước mắt, cô máy móc nói: “Người phụ nữ trong ảnh không phải tôi!”
Cố Ngôn Thành cười lạnh, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, trong đôi mắt tràn đầy tức giận.
Mọi người trên khắp thế giới này đều biết rằng vợ anh ta đã đội cho anh ta một chiếc mũ xanh tuyệt vời.
Mọi người trên khắp thế giới này đều biết rằng vợ anh ta vì muốn hẹn hò với một người đàn ông khác mà nhốt con trai mình trong một chiếc xe hơi ở nhiệt độ cao là 60 độ và chết!
Mà bây giờ, người phụ nữ nước-da^ʍ- dương- hoa này còn mặt mũi đến đây dự tang lễ của Cẩn Nhi!
“Diệp Điềm Tâm, cô cho rằng tôi bị mù sao?”
Ngón tay mảnh khảnh như hành lá của Diệp Điềm Tâm run rẩy vòng ra phía sau váy, cô gạt tóc ra, kéo khóa kéo sau lưng xuống.
Trước mặt tất cả bạn bè và người thân đến dự tang lễ, cô cởi chiếc váy đen tao nhã trên người ra khỏi cánh tay để lộ ra một hình xăm bướm trước ngực.
Ánh mắt lạnh lùng của Cố Ngôn Thành lộ ra một tia chán ghét.
Anh ta lạnh lùng xoay người ra lệnh cho vệ sĩ: “Ném cô ấy ra ngoài cho rôi!”
Thật kinh tởm!
Thật kinh tởm!
Vậy mà anh ta lại ở chung với một người phụ nữ ghê tởm như vậy đến sáu năm.
“Phu nhân, mời đi!”
Đám vệ sĩ đi tới trước mặt Diệp Điềm Tâm, cả người cô chỉ mặc mỗi bộ nội y ren màu đen.
Diệp Điềm Tâm thất vọng nhìn Cố Ngôn Thành, anh ta không tin cô.
Cô cho rằng, là vợ chồng với nhau sáu năm thì anh ta sẽ cho cô một cơ hội giải thích...
Vẫn là cô còn quá ngây thơ! !
“Ngôn Thành, anh xem, trên ngực tôi có tên của anh! Còn người phụ nữ trong bức ảnh thì không!”
Cố Ngôn Thành xoay người nhìn về phía trước ngực trái của Diệp Điềm Tâm, trên ngực trái của cô, có xăm một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, trên cánh bướm có xăm ba chữ Hán, là “Cố Ngôn Thành”.
“Người phụ nữ chụp ảnh với người đàn ông khác không phải tôi! Tôi cũng không biết Cẩn Nhi ở trong xe! Tôi thực sự không cố ý, nó cũng là con trai tôi! Làm thế nào tôi có thể gϊếŧ con trai tôi được!”
Người đến tham dự tang lễ bàn tán rất nhiều, vô số ánh mắt khinh bỉ, tất cả đều biến thành dao đâm vào trong cơ thể Diệp Điềm Tâm.
Diệp Điềm Tâm lại hoàn toàn không quan tâm người khác bàn tán như thế nào.
Cô chỉ cần Cố Ngôn Thành tin tưởng cô, chỉ cần anh ta tin tưởng cô...
Cố Ngôn Thành đi tới trước mặt Diệp Điềm Tâm, bàn tay anh nắm lấy eo Diệp Điềm Tâm rồi cúi đầu dường như muốn hôn lên một con bướm kia.
Bỗng dưng, ngực Diệp Điềm Tâm truyền đến một trận đau đớn.
Diệp Điềm Tâm đau đớn nhíu mày, thì ra là Cố Ngôn Thành há mồm mạnh mẽ cắn lên con bướm trước ở ngực Diệp Điềm Tâm. Khi anh ta ngẩng đầu lên khỏi ngực của Diệp Điềm Tâm thì máu tươi từ khóe miệng anh ta chảy ra, khuôn mặt tuấn dật vô song càng lộ ra vẻ yêu quái tà mị.
......
......