Chương 44 :Cô ấy chỉ đang giỡn với cháu thôi ạ

Thời Tinh Hà chỉ nhìn Ôn Từ một cái rồi thu hồi ánh mắt, đưa tay sờ cằm, không nhìn vào gương, nhưng từ sức miệng của cô, anh mới dám kết luận trên người có dấu răng.

Anh hơi nhướng mày, nói với Ôn Nhạc: "Buổi tốianh còn tham gia đi thảm đỏ , phóng viên và người hâm mộ chụp ảnh độ nét cao. Đừng trách họ sẽ vạch trần em nếu như em cắn anh thành như thế này." "

" ..." Ôn Nhạc hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm vào cằm, có thực sự đánh dấu răng, cô gật đầu, và nói chậm rãi:” Được rồi, vạch trần tôi sao, tôi sẽ thành toàn .. “Ngay sau khi lời nói kết thúc, cô đột nhiên nhảy vào cắn anh. Nhưng Thời Tinh Hà phản ứng nhanh chóng để chặn cô lại.

“Em làm gì vậy ?! Nếu em cắn nữa, anh thật sự không thể che được!” Thời Tinh Hà không ngờ rằng cô lại làm đến thế này, vươn tay đẩy cô ra.

"Cái gì che?! Anh không phải chỉ muốn làm cho mọi người đều biết sao?!" Ai sợ ai! Ôn Nhạc nắm lấy cổ áo anh kéo giật, tức giận nói: “Cẩu nam nhân!!”

Tình cảnh đột nhiên trở nên hỗn loạn, Ôn Từ rốt cục hoàn hồn trước khi thang máy đóng lại, vội vàng đi ra ngoài.

“Chị, chị gái!” Anh đương nhiên muốn giúp Ôn Nhạc, nhưng dường như chị gái anh đang trấn áp người khác, anh không muốn giúp Thời Tinh Hà , nên chỉ có thể đặt trái cây xuống, nắm tay, rồi ra sức thuyết phục vô hiệu: “Từ từ, chậm lại, cẩn thận!”

Ngoài việc trốn tránh, Thời Tinh Hà không hề chống cự, cho đến bị Ôn Nhạc đẩy ra và đập vào tường.

Anh đột nhiên dùng tay vỗ về cô: "Ôn Nhạc, Ôn Nhạc ..."

"Gọi tổ tông của anh cũng vô dụng! Tôi gϊếŧ anh, không biết xấu hổ không biết xấu hổ!"

Thời Tinh Hà ngẩng đầu, Ôn Nhạc nhịn không được kiễng chân lên. Hai quả cầu lửa nhỏ trong mắt, hàm răng cắn chặt vào xương quai xanh của anh lực đạo còn mạnh hơn trước, Thời Tinh Hà rít lên vì đau.

“Ôn Nhạc , con, con đang làm gì vậy?” Giọng nói nghi ngờ của Lâm Xuân đột nhiên vang lên sau lưng.

Ôn Nhạc sắc mặt thay đổi đột ngột, Thời Tinh Hà lập tức buông tay, vẻ kiêu căng ngạo mạn của anh đã biến mất. Ôn Từ nhìn thấy cô cũng không sao, tại sao cô lại bị mẹ cô thấy chứ!

“Anh đã nhắc em , đừng nói là anh không nhắc.” Thời Tinh Hà thì thào.

Không cần chạm vào hay nhìn vào, cảm giác râm ran trên xương quai xanh nhắc nhở anh rằng anh đã không chạy trốn sau khi để lại dấu răng, có vẻ như anh cần thay quần áo vào buổi tối.

Ôn Nhạc lúc này không quan tâm anh, lập tức xoay người nặn ra một nụ cười với Lâm Xuân: “Mẹ, sao mẹ lại ra đây?”

“Ôn Từ nói là ở dưới lầu, con ra đón. "Lâm Xuân nói tuy nhiên, đôi mắt lo lắng nhìn vào dấu răng trên cổThời Tinh Hà.

Có vẻ như con gái bà đang bắt nạt người khác, bà cảm thấy thật xẩu hổ.

“Dì à, không sao đâu.” Thời Tinh Hà nhận ra ánh mắt của bà, sửa lại cổ ảo bị Ôn Nhạc làm nhăn nhúm, nở nụ cười nói: “ Cô ấy chỉ đang giỡn với cháu thôi ạ .”

Khóe miệng Ôn Từ không thể không co giật hai lần, mà thực sự là nói dối không chớp mắt.

“Ồ, ra là vậy.” Lâm Xuân cười miễn cưỡng, nhìn anh rời đi bằng thang máy, liếc nhìn Ôn Nhạc đang bên cạnh im lặng, ra hiệu cho Ôn Từ cùng nhau về nhà.

"Chị ơi, chị với Thời Tinh Hà có chuyện gì vậy? Hai người thật sự ở cùng nhau sao?" Ôn Từ nóng lòng hỏi chị vừa vào nhà đã ngồi xuống, "Chị đừng nói không có chuyện gì, em đã thấy rồi. Tất cả, đừng có lừa em! ”

Nghe Lâm Xuân bị ngất xĩu nên đến thăm,Thật không ngờ, đã gặp phải một khung cảnh thú vị như vậy ngay khi đến!

Ôn Nhạc nghiêng người về phía sô pha, ánh mắt ủ rũ nhàn nhạt quét: “Chúng tôi giống như ở cùng nhau sao?”

“Đúng vậy “Ôn Từ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vô cùng mạnh mẽ hỏi, “Bằng không, chị tại sao lại cắn hắn? "

" Tôi đang tức giận!"! Tôi muốn xé xác anh ta. "

“Nhưng em sẽ không cắn bạn nữ nếu tức giận!” Ôn Từ có chút không tin: “Các diễn viên nam đã hợp tác đóng phim nhiều với chị như vậy, chị có cắn họ khi tức giận không?! "

" Như vậy sẽ không. "Ôn Nhạc lạnh lùng nói:" Bởi vì bọn họ sẽ không làm cho tôi tức giận. "

Ôn Từ liếc mắt một cái nghi hoặc, sau khi suy nghĩ xong liền hỏi:" Em nhớ tới trước kia một tên nhà giàu có thích chị luôn rình rập chị, chị có cắn hắn sao? Hoặc là từng có cái này ý tưởng sao? Sợ là chạm vào đều không nghĩ đυ.ng tới hắn đi?”"

Ôn Nhạc con mắt hình viên đạn gϊếŧ qua đi: “…… Vấn đề này có phải hay không thông qua được?”

Ôn Từ liếc nhìn phản ứng của cô, vỗ tay một cách tự tin và hào hứng: "Em biết hai người đã không trong sạch”

“Ngươi biết cái rắm” Ôn Nhạc khó chịu, nhặt một cái gối và đập nó vào anh ta.

Ôn Từ phản ứng chậm chạp, bị đánh vào mặt, tiện tay ném cái gối đang dán trên mặt sang một bên, không sợ chết gần hơn một chút: "Này! Nói cho em biết đi, giữa hai người đã xảy ra chuyện yêu và hận gì." ? Những thứ trên mạng là thật sao? "

Ôn Nhạc không khỏi cảm thấy khó hiểu trước sự nhiệt tình của anh:" Kỳ quái, trước đây em không phải ghét anh ta sao? "Còn nghiến răng nghiến lợi mà công đạo , ngàn vạn đừng cùng Thời Tinh Hà ở bên nhau.”

"Ta chỉ là đang nói, không phải em yêu hắn. Em ghét bỏ thì có ích gì, chị thích là được” Ôn Từ dựa vào sô pha, nặng nề khịt mũi “Nói nữa, hắn phía trước một bộ cao cao tại thượng khinh thường người khác, hiện tại lại chính mình vả mặt, còn bị chị hung hăng khi dễ không hoàn thủ, lòng em còn sảng khoái. "

Hắn tiểu biểu tình rất có vài phần đại thù đến báo vui sướиɠ, Ôn Nhạc chân mày không khỏi nhảy lên hai hạ, ngươi chỉ nhìn chị đây khi dễ hắn, không thấy được hắn khi dễ chị ngươi.

Ôn Từ lòng hiếu kỳ đã tràn ngập, chọc giận cô nói tiếp: "Chị không phải loại người giở trò chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Anh ta nhất định phải đυ.ng đến đường cùng của chị . Nói em nghe nào. "

Phải nói người em trai này vẫn có chút hiểu biết . Ôn Nhạc liếc mắt nhìn anh, chậm rãi hỏi:" Em rất muốn biết? "

" Đương nhiên, chị là chị em, em phải quan tâm chị" .

Ôn Nhạc làm ra vẻ cố ý, thật lâu sau mới ghé vào tai anh nói nhỏ: "Thật ra ..." Ôn Từ trầm ngâm, nín thở sợ lỡ lời.

Ôn Nhạc nói to: "Ta không muốn nói cho ngươi! Tiểu tử thúi!"

"Cứu mạng."

Ôn Từ dùng ngón tay kéo lỗ tai, đau lòng nói: "Màng nhĩ sắp mòn rồi!" Ôn Nhạc khịt mũi đứng dậy đi vào bếp tìm mẹ.

Mẹ Lâm Xuân đang nấu súp, Ôn Nhạc lấy một củ khoai tây để giúp gọt vỏ, cô biết mẹ cô phải có chuyện muốn hỏi cô, mẹ cô liếc nhìn cô, đặt thìa súp xuống và không thể không nói.

“ Tiểu Nhạc , bác sĩ vật lý trị liệu không phải là người mà con yêu cầu đúng không?” Ôn Nhạc thừa nhận: “Không phải con, anh ấy mang đến.”

Lâm Xuân khẽ thở lại ; “ Lại phiền đến người ta”

“Mẹ, mẹ… "

" Thực ra, vào buổi sáng, cậu ấy đã nói chuyện với mẹ vài câu. ".

Ôn Nhạc nhất thời mở to hai mắt, vội vàng hỏi: "Anh ta nói gì?"

Với phản ứng lớn như vậy, Lâm Xuân không khỏi cảm thấy buồn cười: "Còn có thể nói cái gì? đương nhiên là nói những điều tốt đẹp, để khen ngợi con. Trên trời dưới đất không có chuyện gì ... Chẳng lẽ con sợ cậu ấy nói xấu con sao? "

Dù sao thì cũng không phải không . Trước đây nói nhiều lời với cô, hoặc là mắng chửi, khinh thường miệng rất độc! Vậy anh ấy sẽ khen ngợi cô ấy? Tại sao không bao giờ khen trước mặt cô ấy? Ôn Nhạc khịt mũi, tiếp tục gọt khoai tây.

Lâm Xuân nhìn cô thở hổn hển mặt dừng lại một chút trước khi nói: "Con đã lớn lên, vì vậy mẹ sẽ không hỏi về một số điều. Nhưng nghe như Thời Tinh Hà nói, có lẽ con hiểu lầm cậu ấy.."

Ôn Nhạc hạ hành động nhìn bà: “Anh ấy nói với mẹ như vậy?”

“Ừ.” Lâm Xuân nghiêm túc nói: “ Ôn Nhạc con đã hiểu lầm vì một tin tức quá lâu rồi, cho nên ta không cần phải nói cảm giác khó chịu như thế nào. Ta không quan tâm con có thích cậu ấy hay không, tóm lại, n phải cẩn thận đánh giá, không nói sai người khác, nếu không loại hành vi này thật sự rất tệ. "

“ Con không có." Giọng điệu nặng nề nhưng Ôn Nhạc vẫn cảm thấy trách móc, trong lòng chợt dâng lên một tia bất bình.

Đặt củ khoai tây trên tay xuống, cô buột miệng nói: “Được rồi, vậy con sẽ nói cho mẹ biết, để xem anh ấy có sai không”

Vì vậy, cô nói tất cả những gì về Thời Tinh Hà và Trình Tử Uất có thể nói ra, kể cả sự việc hơn hai năm trước.

Trên bếp, bát canh sườn đang húp xì xụp bốc mùi khét lẹt, Lâm Xuân sững sờ không nói nên lời.

Hai người trái phải ở cửa phòng bếp, một người là Ôn Từ, người còn lại là Chu Nhã Đình đang chuẩn bị đi qua ăn cơm.

Hai người đến rất đúng lúc và nghe ngóng từ đầu đến cuối.

Chu Nhã Đình xúc động thở dài: "Tại vì quá quyền lực, muốn chối bỏ cũng chối khong xong ." Cô ấy hiểu được suy nghĩ của Ôn Nhạc một chút, cho dù là Thời Tinh Hà giải thích hay lấy ra cái gì chứng cứ cũng sẽ khiến người ta cảm thấy như vậy. Bởi vì anh ấy thực sự có thể làm tất cả.

Nếu anh ta là một người bình thường với năng lực trung bình, không ai có thể nghi ngờ anh ta.

Quan trọng nhất là, trước khi Trình Tử Uất bị đâm, Ôn Nhạc đã mất lòng tin đối với anh ta rồi, nên nghi ngờ anh ta cũng là điều hợp lý.

“Chị ơi, sao chị không hỏi thẳng vấn đề hai năm trước của Thời Tinh Hà ? Ôn Từ khó hiểu hỏi:

“ Chị cũng rất muốn hỏi” Ôn Nhạc cau mày. "Nhưng không cần biết những gì Tử Uất nói là đúng hay sai, việc hỏi anh ấy sẽ khiến Tử Uất gặp rắc rối lớn."

Nếu thái độ anh đối với Trình Tử Uất không phải là đuối gϊếŧ tận cùng thì cô cũng đã hỏi.

Nhưng sự thật là nếu những gì Trình Tử Uất nói là sự thật, Thời Tinh Hà sẽ không để anh ta đi, và nếu những gì anh ta nói là sai, Thời Tinh Hà cũng sẽ không để anh ta đi, vì vậy cô chỉ có thể ôm trong lòng.

Thực ra cô cũng không rõ, đêm đó cô bảo An Giai ở riêng để kiểm tra giám sát, cố gắng tìm một số bằng chứng hữu hình, nhưng nó quá dài, và video giám sát đêm đó đã bị xóa sạch.

Vốn dĩ cô từ từ ép chặt chuyện này vào đáy lòng không phải để nhắc nhở bản thân, nhưng sau khi mơ hồ xử lý xong, cô đã chấp nhận anh như thế này, nhưng lại đột nhiên xảy ra chuyện với Trình Tử Uất ! Tình cờ đến mức không có lý do gì, khiến cho đáy lòng hoàn toàn bùng nổ nghi ngờ.

Ôn Từ cảm thấy đây không giống như phản ứng mà cô nên có, vì vậy cô hỏi lại: “Có phải là chị không muốn hỏi, hay là Trình Tử Uất không cho chị hỏi?”

Ôn Nhạc một lúccứng họng. “ Chị không hỏi.” Ôn Từ nhận thấy, cô dừng lại.

“Chị ơi, em không nói thay cho Thời Tinh Hà đâu.” Đôi mắt Ôn Từ lóe lên tia sáng suốt, cậu sâu sắc bày tỏ ý kiến

của bản thân: “Nhưng em nghĩ rằng Trình Tử Uất đang cố ý đánh lừa chị. Chị có thể tin những gì anh ấy nói.”

Có lẽ đã định trước, trong lòng Ôn Nhạc, Trình Tử Uất là một người hiền lành tốt bụng, thà bị thương còn hơn lừa gạt người khác.

Tuy rằng không có cách nào tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng anh vẫn là bạn tốt của cô.

Khi nghe Ôn Từ nói như vậy, cô không vui: “ Anh ấy không lừa tôi, chính tôi cũng nghi ngờ.”

“Có lẽ đây là hắn chiêu trò, lừa gạt chị, nhưng chịnvẫn là tập trung vào hắn.” Ôn Từ thở dài. : “Nghệ thuật thật tốt, chị xem chị cũng bi lừa đấy thôi”

Càng nói càng bộc phát, Ôn Nhạc nắm chặt tay hướng về phía anh: “ Đừng nói nhảm ở đây nữa!”

Ôn Từ nấp sau lưng Chu Nhã Đình không cho cô thành công: “Em không nói nhảm, đây là bản năng đàn ông!”

Chu Nhã Đình mở rộng vòng tay như một con gà mái già để bảo vệ Ôn Từ. Từ sau lưng cô nói với Ôn Nhạc: "Tiểu Nhạc , là phụ nữ, mình hiểu rất rõ suy nghĩ của cậu. Nếu là phụ nữ, mình sẽ nghi ngờThời Tinh Hà, nhưng nếu anh ấy không làm vậy, kia oan uổng như vậy.. cậu cũng hơi quá đáng”

Ôn Nhạc mím môi, quay đầu lại, ánh mắt dò hỏi nhìn Lâm Xuân

Lâm Xuân xem xét câu đó và nói: " Tiểu Nhạc, mẹ nghĩ tốt hơn là nên hỏi cậu ấy xem, không thể cứ nghe lời nói một hướng “

“Bác gái nói đúng.” Chu Nhã Đình nắm chặt tay đồng ý: “Dù cho cậu có không tin Thời Tinh Hà thì đến cùng cũng không thể cho anh ấy cơ hội phản bác đúng không? Nếu anh ấy làm vậy thì sẽ có chút nguy hiểm. Không giống chúng ta, cùng đường đi, cậu tránh xa anh ấy cũng không có chuyện gì, nhưng nếu không phải thì sao? Cậu lo lắng cho Trình Tử Uất không nói lời nào,anh ấy mới là người bị tổn thương nhiều nhất. ”

Ôn Nhạc ánh mắt khẽ nhúc nhích, không có trả lời.

Chu Nhã Đình nhìn dáng vẻ chán nản của cô, đi tới đặt khuỷu tay lên vai cô, "Tuy rằng mình chỉ là một người hâm mộ, nhưngmình biết Thời Tinh Hà, đúng là khí chất của thiếu gia kiêu ngạo, nếu đúng là anh ta làm vậy. Mình nghĩ anh ất không thèm phủ nhận."

Bản thân Thời Tinh Hà cũng nói rằng anh ấy sẽ không phủ nhận khi làm điều đó. Ôn Nhạc trong lòng cũng bùng nổ,cả đêm suy nghĩ.

Nhưng bây giờ những người thân cận của cô ấy đều nói rằng cô ấy có thể sai, khó khăn đến mức khiến cô ấy thực sự hoa mắt và bị mê hoặc ...

Ôn Nhạc có một ưu điểm rõ ràng, cô ấy có lòng nhân hậu, yêu ghét biểu hiện rõ ràng , sẽ không bởi vì sĩ diện mà chết không thừa nhận sai lầm.

Cô nghiêng đầu sờ sờ tai suy nghĩ một hồi, cuối cùng đưa ra quyết định, dứt khoát nói: “Được rồi, con sẽ hỏi anh ấy !”

Lâm Xuân gật đầu nhẹ nhõm: “Đúng vậy.

” Nhưng đừng hỏi ngay lập tức!” Ôn Từ chính đáng ở phía trước nhìn thấy tình huống hoàn toàn thiên về Thời Tinh Hà , đột nhiên quay đầu lại, hét lên với Ôn Nhạc, “Chị, em nghĩ chị cũng có thể trì hoãn chuyện đó mười ngày nửa tháng , anh ta quá tự cao tự đại! ”Rõ ràng là anh vẫn không hài lòng với Thời Tinh Hà

Ôn Nhạc cũng không có hỏi ngay, cô lấy điện thoại di động ra, do dự một hồi, cuối cùng quyết định chờ anh đến hỏi trực tiếp.

Buổi trưa, Lâm Xuân làm rất nhiều món Ôn Nhạc yêu thích, cô vô tình ăn quá nhiều, cô luôn nghiêm khắc với cân nặng của mình, lập tức xoay người xuống lầu nhảy dây.

"Cậu ăn bao nhiêu rồi? Còn muốn khoa trương như vậy sao? Cậu đã gầy rồi!" Chu Nhã Đình nhéo nhéo da thịt mềm mại trên bụng cô, nhìn thân hình mảnh mai của cô, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ với chính mình.

"Ống kính rất khắt khe và chỉ có mình có thể biết được mình có béo lên hay không". Các sao nữ khi béo lên thường rất xấu. Hầu hết các bình luận thường là chế giễu. Đây cũng là lý do vì sao hầu hết các sao nữ tuổi trung niên trong làng giải trí vẫn xinh đẹp, yêu kiều, trong khi hầu hết các sao nam tuổi trung niên đều có phúc khí .Bản chất là yêu cầu đối với các sao nữ ngày càng khắt khe hơn.

"Thật sự rất khó để trở thành một ngôi sao nữ.Mình luôn muốn sống kiểu muốn ăn gì thì ăn”

"Nó khá khó khăn ." Ôn Nhạc nói, vừa thở hổn hển vừa nhảy, “nhưng tất cả chỉ là để kiếm tiền và suy nghĩ về việc đó , nó sẽ tạo động lực cho mình. "

Chu Nhã Đình trợn mắt :” Thời Tinh hà giàu như vậy, cậu sau này chỉ cần làm một quý bà giàu có , sang chảnh cần gì làm việc”

Ôn Nhạc kiên quyết phủ quyết: "Như vậy sẽ không được. Sự nghiệp của một người phụ nữ không thể mất đi. Mình thà rằng làm việc chăm chỉ hơn. Dù chỉ đóng một vai phụ nhỏ,cũng sẽ không trở thành một quý bà ." Nói xong cô mới nhận ra “ Phi phi , cái gì mà quý bà cơ chứ.” Nó như đã đồng ý rằng họ đang có một mối quan hệ.

Chu Nhã Đình cảm thấy buồn cười trước phản ứng của cô: “ Mình đoán rằng cả thế giới này đều không có ai qua Thời Tinh Hà.”

Ôn Nhạc dừng động tác lau mồ hôi trên mặt anh, ánh mắt lộ ra một loại lãnh đạm tách biệt: “Nam nhân là gì? Dù đẹp trai hay nổi bật đến đâu thì đó cũng chỉ là một người qua đường trong cuộc đời tôi. Đừng quá coi trọng.

" Vậy thì cậu định bao giờ đến hỏi anh ấy đây?”

Ôn Nhạc ngồi xuống bên cạnh cô, từ trong bình nước uống một ngụm nước, nhìn cô:" Như vậy thì tốt hơn nên chọn một ngày, hoặc ngày mai ""..

“ Ngày mai là gì đó xung đột “ Chu Nhã Đình nâng cao tay vỗ nhẹ vào vai cô “ Dù sao mình hi vọng sẽ có một kết quả tốt "

Ôn Nhạc là vô thức thanh một bĩu môi, tay cầm bình nước, nhìn về phía bồn hoa cách đó không xa xuất thần.

Kết quả tốt ... nhưng dù kết quả có ra sao thì cô ấy cũng có vẻ rất buồn.

Ôn Nhạc ngồi đờ đẫn gần mười phút, đột nhiên nói với Chu Nhã Đình : "Đúng rồi! Cậu tới đây giúp mình làm video."

Cô suýt chút nữa ném hạt dưa trong tay cô ấy ra.

“Cái gì?”

‘ Video nhảy dây “

Kể từ khi Ôn Nhạc bỏ chương trình, nó đã gây ra rất nhiều tranh cãi. Mọi người đều biết ai đã làm điều đó.

Thời Tinh Hà sau hai ngày không có động tĩnh nào, anh đột nhiên xuất hiện ở sân bay, và địa điểm của sân bay là quê hương của Ôn Nhạc.

Nhiều cư dân mạng thực sự lo lắng cho cô ấy vì cô ấy không cập nhật Weibo của mình, nhiều người cho rằng cô ấy bị Thời Tinh Hà kiểm soát, một số nói rằng họ sẽ báo cảnh sát nếu cô ấy không xuất hiện nữa.

Để không gây hoảng sợ, cô đã yêu cầu Nhã Đình quay video nhảy dây cho mình và đăng lên Weibo như một thói quen hàng ngày.

Đoạn video vừa được tải lên đã có tới hai nghìn lượt bình luận sau khi được làm mới, điều này khiến Nhã Đình ngớ người: "Không thể nào! Cậu đã nổi tiếng rồi sao ?!" Nhiều cư dân mạng thực sự lo lắng rằng Ôn Nhạc đã bị bắt cóc bởi Thời Tinh Hà , và một số nghi ngờ rằng cô ấy đang quay video này dưới sự giám sát của anh.

“Có vẻ như không chỉ cậu nghi ngờ anh ấy mà phần lớn cư dân mạng cũng không tin tưởng anh ấy quá.” Nhã Đình sảng khoái nhìn thấy bình luận mới nhất, trong lòng không khỏi vui mừng

Ôn Nhạc không để ý tới điều này, đột nhiên vỗ tay cô ra:" Chờ đã. "

Trong số các bình luận liên quan đếnThời Tinh Hà, có một bình luận đặc biệt dễ thấy.

“ Lâm Lạc sắp bị bức chết rồi, cô mang danh bạn tốt còn có tâm trạng nhảy dây ở đây, haha.”

Ảnh đại diện bình luận là Lâm Lạc, thoạt nhìn là fan của cô ấy.

Bỏ qua logic của câu này, Ôn Nhạc tò mò hỏi Chu Nhã Đình “ Lâm Lạc xảy ra chuyện gì?"

Cô ít liên lạc với Lâm Lạc hơn, mấy ngày nay bởi vì Thời Tinh Hà ở đây không có thời gian lo chuyện khác nên cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Cô ấy, gần đây tin xấu lan truyền đầy trời.” Đương nhiên, Chu Nhã Đình biết về Lâm Lạc , bởi vì cô ấy không quan tâm đến Ôn Nhạc sau khi trở nên nổi tiếng, nên cô đối với cô ấy cũng không có ấn tượng tốt lắm. Cho dù bọn họ hòa giải, cô cũng không thể bỏ thành kiến trong lòng mình,

nên nói đến , lời nói và biểu hiện của cô đều thản nhiên, cô nắm lấy một nắm hạt dưa từ trong túi ra, mơ hồ nói: "Hình như là có người ra tay." nói rằng cô ấy đã gϊếŧ một ngôi sao, cậu có nhớ Phùng Gia năm kia đã tự sát không? "

Ôn Nhạc kinh ngạc:" nhớ, hồi đó chúng tôi đã quay phim cùng nhau, nhưng anh ấy tự sát do trầm cảm? Chuyện này sao liên quan Lâm Lạc?

Phùng Gia đã tự tử. Anh ấy đã trở thành người thực vật và vẫn đang nằm trong bệnh viện. Về cơ bản không có khả năng tỉnh lại. Mặc dù cô và anh ta không quá quen thuộc, nhưng cô rất ngạc nhiên khi biết tin, dù sao cũng là một thanh niên trẻ đẹp trai như vậy, chọn cách kết thúc cuộc đời mình, cô lặng lẽ quyên góp một số tiền cho bố mẹ anh ở riêng.

"Có người tung tin trên mạng rằng Lâm Lạc ố tình móc nối với Phùng Gia. Lúc đầu anh ấy không để ý đến cô ấy, nhưng cô ấy đã cố gắng hết sức để khiến Phùng Gia yêu cô ấy. Nhưng mình không biết tại sao cô lại trở mặt không chịu nhận, đã kích động khiến anh ta trầm cảm rồi tự sát, bây giờ lại bị bại lộ. ”

Ôn Nhạc trầm mặc một hồi.

“Bạn của Phùng Gia lúc đó đã gửi bản ghi trò chuyện của hai người họ.” Chu Nhã Đình bấm vào hạt dưa, xúc động nói: “ Mình đại khái nhìn một chút, trước sau hoàn toàn hai gương mặt, ngôn ngữ ác độc khắc nghiệt đến làm người sợ hãi, giống như chính là vì cố ý chỉnh anh ta , này nếu là không có gì thâm cừu đại hận thật không đến mức như vậy. Bất quá fans cô ấy đều nói là giả, bởi vì cô ấy muốn hủy hợp đồng nên bị công ty bôi đen"

Như mọi người đều biết, người đại diện củaLâm Lạc – Đồ Phàm Hỉ, là một người đàn ông, người vô cùng khó khăn và những người muốn chấm dứt hợp đồng với anh ta sẽ bị “lột da”. Việc hủy hợp đồng của Lâm Lạc đã gặp rắc rối trong một thời gian. Một số người xác thật là cảm thấy cô ấy là người làm, nhưng cũng có người cảm thấy tin nóng ra tới liền không phải sự thật, hơn nữa cái kia tin nóng là nói người đưa ra nói trong tay còn có thạch chuỳ, rất nhiều người đều kéo dài quá cổ đang chờ, báo trước nói hai ngày này liền phải phát đâu.

Ôn Nhạc tìm kiếm những tiết lộ trên Internet và cẩn thận nhớ lại rằng cô, Lâm Lạc và Phùng Gia đã đóng phim cùng nhau hơn nửa tháng và không bao giờ nghe cô đề cập đến nó sau này.

Nếu tin tức là sự thật, chỉ có thể là như lời của Chu Nhã Đình, trừ khi giữa họ xảy ra chuyện gì đó, thật sự rất khó để tìm ra lý do tại sao cô ấy lại làm như vậy.

“Ôn Nhạc, thật ra mình vẫn luôn muốn hỏi cậu.” Chu Nhã Đình đẩy cánh tay của cô, thấp giọng hỏi: “Ngay từ đầu cậu và Lâm Lạc đã phai nhạt như thế nào? Có phải vì cô ấy trở nên nổi lên sau .. . "

“Không có duyên phận liền sẽ như vậy càng lúc càng xa.” Ôn Nhạc cố ý để lộ ra loại ánh mắt lãnh đạm, cười nói:" Không phải chuyện lạ, sao có thể nhiều tại sao như vậy? "

" Vậy thì tại sao lại muốn cùng cô ấy giảng hòa? "Đây là một chỗ mà Chu Nhã Đình không hiểu.

“Tại sao …” Ôn Nhạc trầm giọng lặp lại, đôi mắt đen tròn nhìn một chỗ trên không trung, nói: “Không thành vấn đề, có thêm bạn là tốt rồi.”

Chu Nhã Đình nhìn cô, cô ấy luôn cảm thấy mối quan hệ của Ôn Nhạc và Lâm Lạc không phải là tình cảm sâu sắc được nhắc đến trên mạng, mà là một loại sự thờ ơ của người ngoài cuộc.

Cô trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhất định là không dễ nghe như vậy, nhưng cuối cùng nhìn chằm chằm Ôn Nhạc trầm tư một hồi, vẫn là không có tiếp tục hỏi.