Chương 39 : Sẽ cùng em dây dưa cả đời

Ôn Nhạc vội vàng đến bệnh viện nơi Trình Tử Uất đang ở qua đêm.

Đến gần trưa, anh đã tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, mặt và môi tái nhợt vì mất máu, toàn thân mỏng manh như thủy tinh.

Cô vội vàng mở cửa bước vào, người nằm trên giường nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn cô, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời, dường như có rất nhiều khí lực.

“A Nhạc .” Anh gọi tên cô, giọng nói yếu ớt nhưng tràn đầy vui sướиɠ: “ Em đến rồi.”

Ôn Nhạc lái xe cả đêm, tuy biết nửa chừng anh đã phẫu thuật thành công nhưng vẫn thấy anh còn sống trái tim cô đang treo lơ lửng cứ thế mới buông xuống.

Ôn Nhạc thả lỏng không ít, lê chân nặng nề tiếp tục đi đến bên giường, cởϊ áσ khoác ngồi ở trên ghế sa lon, hít một hơi thật dài mới bắt gặp ánh mắt ấm áp củaanh, sợ hãi nói: " Nửa đêm nhận được điện thoại dọa cái chết khϊếp, có thể không tới sao?? ”

Trợ lý của Trình Tử Uất gọi cho cô.

Trợ lý vẫn đang trên đường đến bệnh viện, không hiểu tình hình gì cả, anh biết Trình Tử Uất thích Ôn Nhạc nên trực tiếp gọi điện cho Ôn Nhạc, vừa khóc vừa nói mấy câu muốn gặp cô lần cuối.

Ôn Nhạc lúc này thân thể đã tê dại, ngồi ngây ra một lúc lâu mới phản ứng lại, lo lắng thay quần áo, vội vàng chạy tới sau khi thu dọn xe.

May mắn thay, giữa chừng, lại nhận được cuộc gọi từ người trợ lý, và được thông báo rằng ca mổ của anh ấy đã thành công và không có tình huống nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy cô ấy đã được kéo lại bên bờ vực của cái chết đột ngột.

Nhưng nếu anh ấy như thế này, chắc hẳn anh ấy đang phải hồi phục sức khỏe trong một thời gian, ảnh hưởng rất nhiều đến thân thể và sự nghiệp của anh ấy.

Trình Tử Uất khẽ chớp chớp mắt, vẻ mặt đầy hối lỗi: “Thực xin lỗi, đã làm em lo lắng.”

Ôn Nhạc xua tay: “Sao anh lại nói đến chuyện này? Tôi sẽ phải cảm ơn trời nếu anh không sao. "

Hai người lại nói. Một lúc sau, trợ lý của Trình Tử Uất mang cho Ôn Nhạc một cốc nước nóng, cô cầm cốc uống hai ngụm nước, trợ lý không biết từ lúc nào đã lặng lẽ rút lui, chỉ còn lại hai người họ.

Sau đó, vì một số lý do, đã có một khoảng thời gian dài im lặng.

Ôn Nhạc lúc này thực sự có rất nhiều thứ muốn hỏi, nhưng cổ họng dường như vướng phải sợi tơ không thể ràng buộc, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

“Tử Uất.” Trái tim cô như đá, cô rơi thẳng xuống, nói: “Về chuyện xảy ra tối hôm qua ...”

Trình Tử Uât nhìn cô, môi mấp máy, khẽ ngắt lời. ”A Nhạc, thật ra thông báo điều tra của cảnh sát đã đưa ra. "

Ôn Nhạc một mạch chạy đến bệnh viện, thậm chí còn chưa đọc được thông tin mới trên mạng. Vì vậy, khi nghe anh nói gì, cô kinh ngạc ngẩng đầu:" Cái gì, làm thế nào? "

" Người đâm nói đơn giản là nhìn khó chịu. "Trình Tử Uất nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ôn Nhạc, cười khổ:" Không thể tin được sao? Nhưng đó là sự thật. "

Ánh mắt Ôn Nhạc lóe lên , khuôn mặt của cô ấy bắt đầu trở nên mất kiểm soát.

Cô lập tức mở máy, tìm kiếm thông báo thì đúng như lời anh ta nói, người đâm anh ta là bởi vì không quen nhìn hắn loại này “Tiểu bạch kiểm” minh tinh, nhận ra hắn lúc sau liền nổi lên ác ý.

Kể từ khi nhận được cuộc điện thoại nói rằng Trình Tử Uất bị thương vào đêm hôm trước, Ôn Nhạc thật ra trong tiềm thức đã có suy đoán, nhưng dọc theo đường đi, cô cố ý hay vô ý tự hỏi chính mình cũng đừng nghĩ tới.

Thậm chí còn có một chút may mắn, hy vọng rằng vấn đề này không liên quan đếnThời Tinh Hà .

Nhưng bây giờ sau khi nghe anh nói, cô thật sự không thể lừa dối mình.

Chưa kể lý do gây thương tích quá nực cười mà còn nực cười đến mức không vừa mắt, tự dưng chạy tới đâm mấy nhát vào người, làm sao có chuyện mang dao theo người được trước khi anh ta gặp anh ta?

Tại sao nó lại xảy ra ngay sau khi tách ra cùng Thời Tinh Hà vào lúc nửa đêm?

Nếu quá trùng hợp, chỉ có thể không phải là trùng hợp.

Nếu không phải Trình Tử Uất liều mạng chống cự, hoặc là bị phát hiện muộn hơn một chút, thì có lẽ tối hôm qua anh ta đã đi rồi.

Đây là một kiếp người, một kiếp người ...

Trình Tử Uất như nhìn thấu những gì cô đang suy nghĩ, bình tĩnh nói: "Anh nói, sự việc lần này là lỗi củaanh , cho dù người đó là do anh ta xúi giục, cũng là do anh xứng đáng, em không cần phải trách hắn. "

" Nhưng không thể dùng những cách khác để đối phó vớianh sao? Tại sao muốn làm loại chuyện này

?? "

Ôn Nhạc lắc đầu quầy quậy, dù thế nào đi nữa cũng không thể chấp nhận nó.

Trước đây, cô ấy đã cãi nhau với Thời Tinh Hà mỗi ngày trên phim trường, cô ấy đã quên ban đầu cô ấy ghen tị với anh như thế nào. Anh sinh ra trong một gia đình giàu có, quyền thế giàu có, bản chất không cùng giai cấp với cô, suy nghĩ và môi trường anh tiếp nhận từ nhỏ cũng hoàn toàn khác.

Loại đột phá triệt để điểm mấu chốt và nguyên tắc của cô ấy có thể là một phương pháp phổ biến với anh ấy.

Chỉ cần có lời của anh, muốn chém ai, muốn đâm ai đâm, liền hung hăng như vậy!

Đây là một xã hội hiện đại dưới pháp quyền!

Thực ra, lẽ ra cô đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng cô luôn ôm một nỗi nhớ và mong đợi không thực tế ở anh, cố gắng khuyên can anh, , cảm thấy hắn cũng không phải không có thuốc chữa.

Nhưng Thời Tinh Hà , làm sao có thể nghe lời cô ấy?

Anh ta sẽ chỉ làm theo ý mình, sau đó đè cô ra, đè nén cô, bởi vì trong lòng anh ta, cho dù cô có bất mãn, cô cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta.

Ôn Nhạc l*иg ngực lên xuống tức giận , nắm chặt tay, trong mắt đen bùng lên lửa giận.

Lời mà cô ấy nói đêm qua không phải là một lời nói dối.

Cô ấy không thể kiểm soát Thời Tinh Hà , nhưng cô có thể tự quyết định làm thế nào để làm điều đó.

Trong tương lai, cô sẽ cách xa người đàn ông này!

Đêm đóng máy sắp diễn ra, nếu Ôn Nhạc tạm thời nghỉ phép, phải gấp rút quay trở lại quay phim càng sớm càng tốt, không thể trì hoãn quá lâu, nếu không tiến độ của toàn bộ đoàn phim sẽ bị đình trệ.

Cô lại ngồi thêm một lúc nữa, cũng phải rời đi, nhưng nhìn Trình Tử Uất nằm bất động trên giường, cô vẫn có chút bất an.

“Khi nào có thể ra khỏi giường?”

“Sớm thôi.” Trình Tử Uất xoa dịu cô bằng một nụ cười và vẫy tay với cô: “Đừng lo lắng, trở về đi, nhanh lên, anh còn chờ em mời ăn nướng não hoa . "

Bất quá, hắn vẫn nhớ tới chuyện này, Ôn Nhạc không khỏi dở khóc dở cười:" Chuyện này …cứ nghỉ ngơi đi. "

Cô nhìn thời gian một lần nữa, cũng không thể chậm trễ, cuối cùng cầm áo khoác và túi xách lên. Sau khi chào tạm biệt anh quay lưng rời đi.

Khoảnh khắc cánh cửa tiểu khu được đóng lại, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Trình Tử Uất dần biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lùng.

Nhưng một lúc sau, cả người đại diện và trợ lý đều quay lại. Cả hai người đều cau mày.

Đừng nhìn sự yên tĩnh bên trong, trên mạng đã nổ tung cả bầu trời.

Vụ đâm chém gây thương tích cho Trình Tử Uất xảy ra vào lúc nửa đêm, nhiều người cho rằng đó là tin đồn, không tin, tuy nhiên, cảnh sát địa phương phát đi thông báo người bị thương là Anh ngay lập tức khiến dư luận bàng hoàng. Náo động! Các fans của anh gần như thức trắng đêm.

Vào buổi sáng, công ty đã đăng một báo cáo trên Weibo về vấn đề an toàn, nhưng trước khi người hâm mộ có thể thở phào nhẹ nhõm, Trình Tử Uất đã đăng một đoạn giải thích ngắn gọn trên Weibo của mình.

Tóm lại, đầu tiên, bài viết anh like đã vô tình chạm vào do nhầm lẫn. Thứ hai, Thời Niệm chưa bao giờ mắc lỗi, chính chị gái anh là người có lỗi.

Nếu nó được đăng vào đêm hôm trước, anh ta nhất định sẽ bị mắng chết, nhưng lời thanh minh này đã được gửi đi sau khi anh ta bị đâm, và nó cảm thấy tinh tế.

" anh ấy đang bị đe dọa về thể xác à?

"Tôi lạnh hết cả người! Có tiền và quyền lực thật mạnh! Đen có trắng cũng có thể rửa." "Tôi là người trong ngành, tôi đã nghe lờ mờ trước đây, tài nguyên và hoạt động phim ảnh của Trình Tử Uất đã không còn nữa. "

" Thật quá kinh tởm, Trình Tử Uất và chị anh ấy thật đáng thương! "

"Là Thời Tinh Hà khiến người ta bị đâm! Không biết phải làm sao !

"Lùi lại vạn bước, cho dù chị của Trình Tử Uất có phạm sai lầm thì cô ấy cũng đã chết rồi, nên không cần ra tay tàn nhẫn."

" Đến Trình Tử Uất còn ra tay! Thời Tinh Hà thật là kinh khủng. "



" Bây giờ cậu đã có cánh cứng rắn rồi, không muốn cùng tôi bàn bạc, cứ đăng lên Weibo thừa nhận ! Thật muốn mắng hắn, nhưng anh ta bây giờ là bệnh nhân, không thể nặng lời nên người đại diện cuối cùng chỉ khó chịu: “Không biết hậu quả sẽ như thế nào?”

Dư luận hiện tại có vẻ thiên vị Trình Tử Uất khiến Thời Niệm và Thời Tinh Hà bị tấn công cùng nhau, tuy nhiên Tinh Hà không phải là người ăn chay, trong tay hănt có thủ đoạn, nếu Trình Tử Uất rơi vào tình thế nguy cấp liền trả đũa thì sẽ rất gian xảo.

“Tôi không làm gì cả, sớm muộn gì cũng bị đào ra.” Trình Tử Uất dùng ánh mắt vô cảm nhìn lên trần nhà, trầm giọng nói: “Tốt hơn là nên đi trước anh ta”

Anh thừa nhận mình có sự khác biệt, nhưng đêm qua một trong những mục tiêu của anh ấy thực sự là tìm kiếm Thời Tinh Hà cầu xin.

Nhưng trước khi đi, anh đã nhìn thấy kết quả, Thời Tinh Hà làm sao có thể khoan dung với chị gái mình?

Những gì anh có được từ hắn chỉ là nỗi nhục nhã đâm thấu xương tủy.

Anh ấy đã chủ động làm rõ và thú nhận rằng tốt hơn là gửi nó đi trước Thời Tinh Hà .

"Nếu sau này anh ta đưa ra bằng chứng, cậu như thế nào?!" Danh tiếng của anh nhất thời bị xấu đi. Sau khi hoàn toàn xúc phạm Thời Tinh Hà , có lẽ sẽ không đơn giản như mất đi tài nguyên. Đối với năng lực của anh ta đem hắn chỉnh đến phong sát cũng là dễ như trở bàn tay .

“Không thành vấn đề.” Trình Tử Uất dùng đôi mắt màu nhạt liếc anh một cái, bình tĩnh nói: “Anh nên làm gì thì làm. Nếu không được thì lui ra.”

“Lui…” Người đại diện một chữ ngạnh ở trong cổ họng nuốt không đi xuống, cũng phun không ra, hắn đau đầu dục nứt mà ngã ngồi ở ghế dựa, xoa xoa trướng đau đôi mắt, đột nhiên hỏi: “Cho nên, tối hôm qua cậu bị thương ,cùng hắn đến tột cùng có hay không quan hệ?”

Làm sao có người vừa hận anh ta, nửa đêm đi ngang qua cầm dao, thấy anh ta nhận ra, rồi không kìm được mà đâm anh ta?

Ai sẽ tin điều đó?

Đơn giản là thái quá!

Vì vậy, không có gì vô lý khi cho rằng Thời Tinh Hà xúi giục mọi người trên mạng. Và nếu người ta biết rằng họ đã thực sự gặp nhau vào đêm qua, Trình Tử Uất đã gặp tai nạn ngay khi họ chia tay, e rằng anh ấy sẽ có nhiều khả năng là thủ phạm.

Nhưng hắn liền tính bối cảnh cường đại, cũng không đến mức làm chuyện như vậy đi!

“Tôi không biết.” đối với chuyện này làm ra vẻ thờ ơ, lãnh đạm nói: “Anh cảm thấy có liền có, không có liền không có đi.”

Người đại diện há mồm còn muốn nói cái gì, Trình Tử Uất chậm rãi nhắm mắt lại, cho thấy chính mình muốn nghỉ ngơi, hắn chỉ phải thở dài từ bỏ

Ôn Nhạc đội mũ, đi thang máy xuống lầu.

Cả đêm cô ấy không ngủ, lúc nào cũng căng thẳng, bây giờ rất mệt mỏi. Trong ga ra dưới tầng hầm, thang máy mở ra, cô xoa xoa cổ, bước từng bước nhẹ nhàng để tìm người tài xế đang đợi mình.

Đi được vài bước, đột nhiên dừng lại, lạnh lùng nhìn bóng dáng tuấn tú lạnh lùng đang ngăn cản trước mặt cô.

Sau đó cô đi về phía trước, bước chân hư không, ban đầu là rất lo lắng, cô muốn trực tiếp bỏ qua anh ta.

Nhưng cô đã không đạt được điều ước của mình.

Đôi mắt đen láy của Thời Tinh Hà nhìn cô chằm chằm, câu đầu tiên là: “Anh không làm chuyện tối hôm qua.”

“Đúng vậy, đương nhiên tôi biết anh không làm vậy.” Ôn Nhạc chế nhạo: “ Vấn đề này tầm thường lại làm phiền bản thân thiếu gia? "

Thời Tinh Hà vô cùng khó chịu:" Anh đã làm thì sẽ không phủ nhận, nhưng nếu không làm, em không thể nói sai cho anh ! "

Ôn Nhạc hỏi nhanh chóng, "Đúng vậy. Không phải anh đã làm điều đó. Nó liên quan gì đến tôi?"

Trán Thời Tinh Hà nổi gân xanh. Không phải trước đây cô chưatức giận , nhưng lần này anh có thể cảm nhận được thái độ của cô rõ ràng khác hẳn, lần này dường như cô quyết tâm chống lại anh.

Lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác nghẹt thở không thể giải thích được như thế này.

“Anh ta nói với em là anh đúng không? Ôn Nhạc, có phải là em quá đáng đối với anh khi luôn nghe lời và tin tưởng anh ta như vậy không?”

“Vậy anh cho tôi một cơ hội để tin tưởng vào anh sao?” Ôn Nhạc vặn lại

“Nhưng anh phía trước là như thế nào làm, tối hôm qua lại là nói như thế nào cũng phải đối phó hắn?! Anh thái độ không phải rất cường ngạnh sao? Vì cái gì hiện tại tới cùng tôi kêu oan?”

Trong mắt hiện ra tia máu đỏ: " Anh hiện tại vẫn như cũ nói cho em biết, anh sẽ không bởi vậy liền buông tha hắn. Nhưng tối hôm qua người kia căn bản là cùng anh không quan hệ! Chúng ta nói chuyện ta đều có ghi âm, anh như thế nào châm chọc hắn cũng không sợ bị ngươi nghe được, anh nếu muốn động hắn, đương nhiên liền sẽ động thủ, còn chờ hắn chạy ra đi?”

“Vậy thì anh thật sự rất lợi hại, anh xứng đáng là thiếu gia của nhà họ Thời!” Ôn Nhạc giận dữ cười đáp lại: “Nhưng ai mà biết được? Không chừng anh có chút đam mê bên đường chém người đâu?”?”

Đôi mắt đen láy của anh sầm lại. Nắm chặt tay cô cũng đột nhiên dùng sức rất nhiều: "Em chỉ muốn tức chết anh đúng không?"

"Không thích nghe? Rất đơn giản." Ôn Nhạc đưa mắt liếc nhìn, nắm lấy tay anh giơ lên. Mặt nhìn anh: “Buông tôi ra ngay lập tức, sau này đừng làm phiền tôi, lập tức làm cho lỗ tai của anh sạch sẽ.”

Đôi lông mày sắc sảo anh bỗng trở nên thù địch: “Đến tột cùng là thực sự hiểu lầm , hay vẫn là mượn đề tài muốn tìm lấy cớ vùng thoát khỏi anh?!”

Ôn Nhạc đã được cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. Nghe điều này, ngay lập tức đã tức giận đến mức muốn bốc khói.

“Cút, tôimuốn vùng thoát khỏi anh còn cần lấy cớ? Tôi quang minh chính đại, đường đường chính chính mà rời đi!”

Thời Tinh Hà nghiến răng nghiến lợi: “Em có thể hay không hơi chút động não suy nghĩ một chút ——”

Không đợi anh nói xong, Ôn Nhạc ngắt lời, cô vô cảm nhìn anh nói: “Tôi không đầu óc không lẽ anh lại không biết? Trông cậy vào tôi tưởng cái gì?Anh mong tôi nghĩ như thế nào?"

" Hắn nói gì em đều tin? Một lần lại thêm một lần? Không chừng hắn đem em đi bán em còn đang giúp hắn đếm tiền! " Thời Tinh Hà mắt đỏ hoe, sắc bén hỏi:" Còn ạn ? Vì anh thích em, cho nên mới phải chịu hành vi sai trái này?! "

" Vậy thì từ bây giờ anh không thích tôi cũng không sao? Giải quyết vấn đề từ bản chất. ”Ôn Nhạc nói muốn buông tay anh ra, nhưng rõ ràng bây giờ Thời Tinh Hà không định để cô đi.

Cô giễu cợt: "Tôi thuyết phục anh từ bỏ tôi, nếu không, không phải chỉ là một nỗi " oan khuất" chào đón anh đâu."

Thời Tinh Hà nhìn cô chằm chằm, trong mắt hiện lên tia sáng,trầm mặc cô chưa từng thấy: “ Ừ, anh cảm thấy được"

Tim Ôn Nhạc đột nhiên thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt của anh, nhất thời sửng sốt, trong tiềm thức cảm thấy không nên nói nữa nhăn nhó, nhướng mày giãy giụa: "Buông ra, tôi còn phải quay về đi quay phim! Tôi cũng không lớn bằng anh, trở về muộn liền sẽ bị phạt?"

Thời Tinh Hà không hề buông lỏng mà từ từ dùng ánh mắt chậm rãi quét sang , từ lông mày, mũi, môi, ngọn lửa đen trong mắt đang bùng cháy với sự bướng bỉnh của cô . Ngọn lửa này dường như đến từ Địa ngục Shura, lạnh nhưng nóng, thật giống như xuyên qua từng tấc da thịt của cô và xuyên qua tâm hồn cô .

Ôn Nhạc càng giãy dụa.

Thời Tinh Hà dễ dàng chế trụ cô lại, ôm eo cô sát vào người, cúi đầu ghé vào tai cô: “Hôm nay tạm thời để em rời đi.” Giọng điệu của anh ôn nhu như nước so với vừa rồi anh nói một chữ: “Tuy nhiên, tốt hơn hết em nên từ bỏ mọi ảo tưởng, bởi vì anh sẽ cùng em dây dưa cả đời”

Hơi thở của Ôn Nhạc trở nên nặng nề trong chốc lát, cô đột ngột đẩy anh ra, xoay người bỏ chạy.

Nhưng khi lên xe, cô vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt anh đang nhìn từ xa, xuyên qua kính cửa sổ như thể rồi lao vào người cô một cách mãnh liệt.

Tim cô chợt giật nảy mình, cô quay người sang một bên, giục tài xế lái xe đi thật nhanh.