Khi An Giai thu dọn xong hành lý, phát hiện Ôn Nhạc đã tắm xong còn chưa ngủ, mà đang nhắm mắt dưỡng thần trên giường.
“Muộn rồi, chị không phải đi ngủ sao?”
Ôn Nhạc không mở mắt, đau khổ nói: “ Chị không ngủ được.”
Trong đầu cô bây giờ có cả ngàn tên ác ma đang nhảy nhót, đủ loại,những suy nghĩ lộn xộn hội tụ, làm sao cô có thể ngủ được trong mớ lộn xộn như vậy?
An Giai biết cô dù có chuyện gì trong lòng cũng không ảnh hưởng đến giấc ngủ, rõ ràng hôm nay tâm trạng của cô dao động rất nhiều, chắc chắn là chuyện phi thường xảy ra trong chuyến đi với Thời Tinh Hà lần này.
An Giai leo lên giường, ngôig xuống trước mặt cô, háo hức nhìn cô hỏi: "Thời Tinh Hà lôi chị ra làm cái quái gì vậy? Chị nói cho em biết, em sẽ chuẩn bị tâm lý."
Ôn Nhạc thở dài mở lời. Ánh mắt có vẻ mặt ngưng lại nhìn hồi lâu, sau đó đột nhiên trầm giọng nói: "Tối nay lúc ra ngòai có hai người đàn ông tỏ tình với chị!!
" Trình Tử Uất thích chị.Có dám tin không?! " An Giai há to miệng :" Hả ?? "
" Thời Tinh Hà cũng nói rằng anh ấy cũng thích chị,!!Em códám tin không ??! " " Hả ?? " .
Ôn Nhạc, thì thào nói: “Đấy, chị không ngủ được.”
Tuy rằng cô cũng rất kinh ngạc, nhưng phản ứng mất bình tĩnh hơn Ôn Nhạc dự kiến
rất nhiều, không khỏi hỏi: “Em thế nào rồi? không phải là bị sốc khi biết rằng Tinh Hà thích chị chứ?"
"Ừ." An Giai gãi đầu và suy nghĩ một lúc trước khi nói, "có lẽ bởi vì ... anh ta có vẻ là thực sự đặc biệt đối với chị." cô bắt đầu. Cô ấy sợ Tinh Hà đến chết, bây giờ vẫn còn sợ anh ấy, nhưng cô ở bên Ôn Nhạc mỗi ngày, nhìn Ôn Nhạc cãi nhau , đùa giỡn với Thời Tinh Hà ,càng ngày càng cảm thấy anh có chút nương tay đối với Ôn Nhạc.Thỉnh thoảng Ôn Nhạc thì thào rồi cãi lại với anh, anh không tức giận gì cả, ngược lại thích trêu chọc, chọc ghẹo cô.
Thái độ của anh đối với Phó Tình và Giang Xuân cũng khác nhau, tuy là người quen, nhưng ý thức về ranh giới rõ ràng mạnh hơn nhiều, chưa nói đến những người khác. Tổng thể đều là cao quý và hào nhoáng.
Cô đã lờ mờ cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn, nhưng cô không dám nghĩ tới, bởi vì cô nghĩ thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hôm nay nghe được lời Ôn Nhạc nói, tuy rằng kinh ngạc, nhưng trong lòng cũng có dự cảm.
Ôn Nhạc nghe vậy kinh ngạc nói: “Vậy anh ta đối với chị đặc biệt sao?”
Có thể cảm giác trước đây của cô là Thời Tinh Hà rất thích bắt nạt cô, đặc biệt xấu tính!
Nếu không phải Thời Tinh Hà nói ra, cô thực sự sẽ không nhận thức được điều đó.
"Bây giờ đừng nghĩ ngợi lung tung. Chị mau đi ngủ đi. Ngày mai sẽ có buổi biểu diễn ghi hình. Chị phải giữ sức nếu không mặt sẽ lại sưng lên." An Giai đè cô xuống rồi đắp chăn cho cô: “Có chuyện gì, ngày mai lại nói.”
“Được.” Ôn Nhạc nắm lấy một góc chăn, ngoan ngoãn nằm xuống, nhắm mắt lại.
An Giai đang định tắt đèn thì điện thoại của Ôn Nhạc đột nhiên rung lên.
Cô gượng gạo ngồi dậy, mắt tròn xoe: “Ai?”
“Trình Tử Uất ?” An Giai bước ra khỏi giường, lấy điện thoại trên tủ, cô ngạc nhiên: “Sao anh ta lại gọi cho chị giờ này ? ”
Ôn Nhạc thực sự đã gửi tin nhắn cho anh sau khi trở về khách sạn, nhưng anh không trả lời.
Cô không mong đợi để gọi anh gọi cho cô bây giờ.
“Đưa cho chị.” Ôn Nhạc vươn tay nhận lấy điện thoại.
Trước cửa phòng riêng của khách sạn, trợ lý của Trình Tử Uất mở cửa, mời Ôn Nhạc đi vào.
Ôn Nhạc gật đầu với anh ta, sau đó nhẹ nhàng đi về phía Trình Tử Uâtd đang ngồi bên trong.
Anh đang rũ xuống , lông mày trông có vẻ ảm đạm, ngay lập tức ngẩng đầu lên khi nghe thấy động tĩnh, ánh mắt chuyển động, đứng lên nở một nụ cười rất dịu dàng: " Anh đã gọi điện cho em muộn như vậy,rất xin lỗi." "
“Không sao, dù sao tôi cũng chưa ngủ.” Ôn Nhạc khẽ liếc mắt một cái, ngồi xuống đối mặt với anh.
Anh ta không biết sự thật của năm cho đến tối nay, và nó hẳn là một vả mặt lớn.
Nhưng thật lòng mà nói, cô không biết làm thế nào để an ủi anh.
“Tối nay…” Trình Tử Uất nhìn cô với vẻ mặt hối lỗi “Có phải anh đã làm em sợ rồi không?”
Mặc dù Ôn Nhạc không biết anh đang ám chỉ điều gì, nhưng xua tay: “Không không.”
“A Nhạc thật ra là anh không muốn gây rắc rối cho em. "Lông mi của anh rung lên như cánh bướm, cảm giác tổn thương lộ ra giữa lông mày anh một cách khó hiểu. Anh thì thầm:" Nhưng vì em đã nghe thấy điều đó tối nay, nên anh chỉ kể cho em nghe mọi chuyện, Thật ra ... khi đóng phim với em, anh rất thích em. "
Ôn Nhạc gật đầu lia lịa, lắng nghe cẩn thận:" Vậy thì sao? "
" Em thật dễ thương, xinh đẹp và tràn đầy nhiệt huyết. Em luôn cúi đầu vui vẻ. Mỗi ngày, khi nhìn thấy em, trái tim anh sẽ được soi sáng, và không còn lo lắng gì nữa. "Trình Tử Uất nói như thể trong ký ức, nét mặt anh dịu đi," Anh đang ở với em. Mình rất hạnh phúc khi ở bên nhau, và rất tích cực khi đi làm hàng ngày, bởi vì đến phim trường anh có thể nhìn thấy em. ”
Mặc dù Ôn Nhạc coi anh là bạn tốt, nhưng cô thật lòng không đem anh thành người bạn tốt thân thiết nhất của mình.
Cô nghĩ anh cũng giống như cô, nhưng anh không ngờ rằng anh lại coi trọng cô như vậy.
Đôi mắt đen sáng ngời, cô nghiêng đầu cười với anh: “Hóa ra trong lòng anh , tôi tốt như vậy.”
“Em thật tốt.” Trình Tử Uất cũng cười, nhưng trong lòng lại có một nỗi chua xót khó tả. cười, và giọng nói trầm xuống: “Hồi đó, nếu không phải vì tai nạn của gia đình , thì lẽ ra anh… đã bày tỏ lòng mình với em từ lâu rồi.” Nhưng khi anh cảm thấy mình chưa có đủ tư cách để đến và tìm thấy cô, thì Thời Tinh Hà xuất hiện.
Ôn Nhạc hơi nghiêng người, vươn tay vỗ vỗ cánh tay anh an ủi: “Được rồi, những chuyện trước đây đã qua.”
Trình Tử Uất yên lặng nhìn cô một lúc, mới đột nhiên hỏi: “A Nhạc, chuyện của chị gái anh, có phải làm em rất thất vọng?"
“Làm sao có thể?” Ôn Nhạc không chút do dự nói: “
. Hơn nữa , cô ấy đã phải trả một cái giá rất đau.” Đây là câu trả lời của cô đúng như anh dự đoán, nhưng lòng anh bất mãn với sự áp chế này.
Ôn Nhạc bị coi là người thứ ba và bị bạo hành nghiêm trọng trên mạng hơn hai năm trước, dù có thanh minh trước đó, cho dù truyền thông xin lỗi, người ta vẫn mắng chửi cô không rõ hoàn cảnh.
Có thể nói cô ấy đã phải chịu đựng rất nhiều.
Thời Tinh Hà cố tình tiết lộ sự thật của năm tối nay, và cho cô ấy nghe chị gái của anh là gì, anh bảo vệ chị gái này như thế nào, và anh im lặng như thế nào khi cảm xúc bối rối khi đối mặt với câu hỏi cuối cùng.
Với tính cách của mình, cô ấy thực sự sẽ hiểu và sẽ tiếp tục làm bạn với anh , nhưng anh chắc chắn rằng tất cả những gì cô ấy nghe thấy hôm nay sẽ thâm nhập vào trái tim cô ấy một cách vô hình và trở thành một phần trong suy nghĩ của cô ấy.
Nếu anh có thể có cơ hội năm phần trước đó, thì sẽ chỉ còn một sau đêm nay, hoặc không.
Đây là một trong những mục đích của Thời Tinh Hà tối nay.
Thật là tàn nhẫn.
Nhưng anh không thể biện minh cho bất cứ điều gì trước mặt Ôn Nhạc, bởi vì nói ra mọi chuyện dường như rất bất lực.
Thấy im lặng của anh, Ôn Nhạc do dự một thời gian trước khi nói: "Tử Uất, chuyện liên quan đến bộ phim, tôi sẽ nói chuyện với Thời Tinh Hà lần nữa. Đừng quá nản lòng.."
Mặc dù có một khả năng cao rằng không có ý nghĩa.
"Không." Trình Tử Uất cau mày nói dứt khoát: "Em không cần tìm anh ta cho anh. Vai diễn này là may mắn cho anh, nhưng không có cơ hội thì đành thôi."
"Vậy thì anh đã nghĩ về mình chưa? tiếp theo làm gì? "
" Tùy tình huống. "Trình Tử Uất chậm rãi nói , hai tay đặt ở trên ly nước chậm rãi siết chặt, cổ họng lăn lộn một chút, anh đột nhiên hỏi cô:" A Nhạc em có còn nhớ mình đã cứu ai hơn hai năm trước không ? "
Giọng điệu Ôn Nhạc càng cao:" Đương nhiên là nhớ rồi! "
Làm sao tôi không nhớ được!
Hôm đó Tử Uất rõ ràng có một vai diễn nhưng không đến trường quay, gọi điện cũng không, cô rất lo lắng cho tình trạng của anh, sau khi diễn xong buổi tối, cô chạy đến chỗ anh tìm anh, nhưng cô lại tình cờ ở thấy trong một con hẻm thiếu ánh sáng Tử Uất hét lên.Cô vội vàng chạy tới, nhưng phát hiện anh đã bị đè xuống đất, xung quanh là một số người đàn ông cao lớn, trong đó có một số người vẫn đang cầm con dao dài màu trắng trên tay.
Lúc đó An Giai bị ốm phải đi tiêm, một mình lái xe đến đó, cô không ngờ lại gặp phải cảnh tượng như vậy.
Cô run rẩy định gọi cảnh sát, nhưng nghe thấy một giọng nói ảm đạm của một người, nói: "! Đưa tay cho tôi cắt"
Cô ấm ức đứng lại, không còn thời gian để suy nghĩ nhiều, sẵn sàng cầm lấy thùng rác bên cạnh cùng mấy cái chai thủy tinh lao vào đập vào người đang giữ anh, sau đó lợi dụng sự ngạc nhiên của mọi người, kéo anh đứng dậy và bỏ chạy, chỉ có thể nói là chết chắc rồi, cuối cùng cũng thành công bỏ chạy. !
Ôn Nhạc chạy xa một chút mới nhận ra nguy hiểm như thế nào, trong lòng kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Sắp chặt tay người ta rồi, những người đó thoạt nhìn rất hung hãn, nếu chẳng may chạy chậm hơn một chút thì nhất định sẽ bị thương, nặng nhất là thiệt mạng.
Bởi vì chuyện này, Ôn Nhạc gặp ác mộng mấy ngày, trong mộng vẫn luôn bị tiếng đập tay lôi kéo.
Sau đó, cô quên mất giọng nói đó là gì, nhưng cảm giác rùng rợn vẫn kéo dài bất kể thế nào.
“Sao đột nhiên anh lại nhắc đến chuyện này?”
Trình Tử Uất ngừng nói, Ôn Nhạc kỳ quái nói: “Sao vậy ? Có gì không tiện nói sao?”
“Thật ra thì…” Trình Tử Uất run rẩy, mới có thể tiếp tục nói. "Người định chặt tay anh là Thời Tinh Hà ."
"—— Gì cơ ???" Ôn Nhạc há hốc mồm kinh ngạc, cô không thể tin được: "Ý của anh là, ý của anh là..."
Hồi đó người khiến cô ấy sợ chết khϊếp là Thời Tinh Hà !
“Là anh ấy.” Trình Tử Uất nhìn xuống nước trong cốc nói nhỏ: “Anh ấy muốn hỏi tung tích của chị gái tôi. Nếu lúc đó em không xuất hiện, e rằng…”
Tôi sợ máu đã bắn tung tóe, và một ít đã mất đi kể từ đó.
Ôn Nhạc mở to mắt, giơ tay che trái tim đang đập thình thịch.
Ngõ không sáng sủa, cô chỉ vì cứu Trình Tử Uất , cô cũng không thèm nhìn tên cầm đầu trông như thế nào, cô chỉ mơ hồ nhớ ra anh ta rất cao, giọng nói trầm thấp.
Bây giờ, anh ta nói với cô rằng người để lại bóng tối tâm lý của cô là Thời Tinh Hà ...
Cô biết rằng phương pháp của Tinh Hà chắc chắn khắc nghiệt hơn người thường, giống như anh ta dùng dư luận để trấn áp và trả thù Tử Kỳ và Lăng Tuyết, nhưng cô không ngờ rằng anh còn hung dữ hơn cô tưởng, vừa nói đã chặt tay một người!
Vũ lực trực quan còn bạo lực hơn, chưa kể bản thân cô cũng gặp phải. Trước khi nghe Tử Uất nói, cô vẫn có thể hiểu được sự tức giận của Thời Tinh Hà đối với anh, nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy sợ hãi!!
Ôn Nhạc nghiêng người về phía trước, không muốn hỏi: "Thật sự là anh ta sao? Tử Uất bình tĩnh nhìn dáng vẻ ngoài ý muốn của cô, sau đó đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, nhẹ giọng nói:" Em có thể lựa chọn không tin anh. "
Ôn Nhạc sau đó yên lặng ngồi xuống, sững sờ ngừng nói . Sau một hồi im lặng, cô đột nhiên đứng lên, Trình Tử Uất nhận thấy được sự hung hãn của cô, căng thẳng, vội hỏi:" Em định làm gì? "
" Tôi đang tìm anh ta, bất quá, tôi hôm nay muốn nói cho anh ta biết một cái! "Hai cụm lửa đang ngấm ngầm bùng cháy trong mắt Ôn Nhạc. Nếu cứ để chuyện này tiếp diễn. Đừng nói đến chuyện ở trong vòng giải trí, có thể một ngày nào đó anh sẽ thiếu đi cánh tay! Cô ấy bước ra ngoài sau khi nói xong, Tử Uất vội vàng đi theo giữ cô .
“A Nhạc, nghe anh nói trước đã! "
Ôn Nhạc đành phải dừng lại, sau khi hít sâu một hơi mới gật đầu:" Được rồi, anh nói. "
“Bây giờ đi hỏi anh ta, anh ta nhất định sẽ không thừa nhận. Sau đó chuyện lâu như vậy, không có đối đầu gì cả.”
“Vậy thì tôi phải nghe lời anh ta nói!”
Đôi mắt của Trình Tử Uất đột nhiên đầy vẻ buồn bã, anh ta nói: “Nhưng em có bao giờ nghĩ rằng nếu anh ấy biết em nói với anh chuyện này, anh ta rất tức giận với anh thậm chí có thể xa lánh anh ấy, sau này tình hình của anh chỉ càng tồi tệ hơn mà thôi.”
Ôn Nhạc chớp mắt hai cái. Cô cụp mắt xuống và lập tức bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cô vỗ đầu, vội vàng nói: "Thực xin lỗi, tôi đã quá lo lắng cho anh , mà không nghĩ tới chuyện này."
Quả thực, nếu Thời Tinh Hà biết, anh sẽ không nhận tội còn ra tay độc ác hơn.
Tử Uất nhìn vào khuôn mặt xin lỗi cô, đôi mắt chớp chớp không đáng kể, và nói một cách dứt khoát: " Không cần xin lỗi"
" chúng ta sẽ phải làm gì"
"Anh không biết những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Nhưng đừng lo lắng, mọi người xung quanh sẽ chăm sóc anh thật tốt. ”Tử Uất chậm rãi nói:“ Hơn nữa, dù sao thì anh cũng là người nổi tiếng ”
Ôn Nhạc càng thêm phiền muộn:“ Chuyện này chỉ có cách duy nhất sao? ”
“ Thôi, trước tiên hãy làm việc này đi, một bước xem qua. ”Trình Tử Uất nói đến đây, một chút nụ cười cuối cùng cũng xuất hiện trên người anh: "Chỉ cần em còn đứng đây cùng anh là được"