Chương 28 :

Ôn Nhạc không ngờ bị anh nghe thấy, liền xua tay : “Chỉ là bạn.”

“Bạn nào?” Trình Tử Uất nhìn cô chằm chằm hỏi: “Làm sao anh cảm thấy em có chút sợ anh ta. "

Ôn Nhạc một lượt suy nghĩ xong liền buột miệng nói:" Thời Tinh Hà, hiện tại là nam diễn viên chính của vở kịch tôi đang đóng . Tôi không sợ anh ta, nhưng tôi với anh ta gần đây có chút mâu thuẫn. "

Theo phỏng đoán trước đó, đó chắc là giữa Thời Tinh Hà và Trình Tử Uất có gì đó vướng mắc, Trình Tử Uất chắc chắc là biế cô ấy đóng phim với Thời Tinh Hà đã lâu,nhưng chưa bao giờ nói gì,hay nhắc đến nên cô không thể tìm hiểu được.

Bây giờ , cô đã cố ý nhắc đến tên của Thời Tinh Hà , muốn xem anh phản ứng như thế nào.

Trình Tử Uất do dự và nói: "Anh nghĩ anh ta đã theo dõi đến em trên Weibo trước đây, và còn đăng lại bài em thanh minh, anh tưởng rằng hai người có quan hệ tốt."

"Anh ấy làm vậy là có lý do, vì anh ấy không thể giải thích điều đó trong một hai câu. "Ôn Nhạc cầm đũa lên, vừa gắp đồ ăn, vừa nói:" Tóm lại, tôi không có liên quan gì đến anh ấy, cứ như vậy đi. "

Trình Tử Uất trả lời rất nhanh:" "Vâng, cũng đúng, chúng ta không phải người cùng thế giới với anh ấy , cư nhiên sẽ không quan hệ quá sâu quá thân thiết."

Ôn Nhạc không trả lời anh , để anh tiếp tục nói chuyện.

Trình Tử Uất lại nhỏ giọng “ "Bộ phim truyền hình này kết thúc, anh không nghĩ rằng em sẽ không còn cơ hội tiếp xúc với anh ấy nữa. Như vậy là tốt rồi."

Ôn Nhạc mơ hồ nghe thấy anh thở phào nhẹ nhõm, thức ăn sắp đưa vào miệng , động tác bỗng dừng lại và nhìn lên anh .

Trình Tử Uất sửng sốt trước cái nhìn của cô: “Sao vậy?”

Ôn Nhạc hỏi: “Anh không muốn anh tiếp xúc quá nhiều với Thời Tinh Hà sao?”

Trình Tử Uất không phủ nhận, ngược lại hỏi cô, “Em nghĩ con người anh ta thế nào?

“ không thể đoán trước, là không thể chắc chắn, tóm lại tôi không biết loại người anh là gì." Khi anh trở nên vui vẻ , cô có thể cùng anh đùa giỡn. Nhưng khi cả người anh tỏa ra khí lạnh, cô đặc biệt rất sợ.

“Đúng vậy, thực ra anh ấy phức tạp và đáng sợ hơn em nghĩ.” Trình Tử Uất nhìn sâu vào mắt cô, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Cho nên, em như thế này, đừng có tình cảm sâu đậm với anh ấy, trong tương lai tốt nhất em nên cách anh ta càng xa càng tốt. ”

Nồi lẩu bốc khói nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt, nhưng Ôn Nhạc để đũa xuống, không có dự định tiếp tục ăn.

Mặc dù thái độ của Trình Tử Uất nhẹ nhàng hơn nhiều so với Thời Tinh Hà, nhưng mục đích cũng tương tự, đó là bắt cô giữ khoảng cách với đối phương.

" Thời Tinh Hà bảo tôi đừng nên quá gần gũi với anh. Anh lại muốn tôi né xa anh ta." Ôn Nhạc cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình, "Sau đó, tôi nên nghe ai?"

Có một sự giật mình rõ ràng trong Ánh mắt Trình Tử Uất “Ý em là… anh ấy bảo em đừng đến quá gần anh?”

Anh luôn theo dõi tin tức về Ôn Nhạc, và anh cũng biết hành vi bất thường của Thời Tinh Hà đối với Ôn Nhạc, nhưng bản thân không phải là người trong cuộc , dù biết rằng một số chuyện chắc chắn không phải như họ tưởng, nên ngay cả khi Ôn Nhạc đưa ra tuyên bố giải thích cho Thời Tinh Hà trước đó,ngay khi Thời Tinh Hà đăng lại, thậm chí một số vụ lùm xùm đã xảy ra, anh chỉ cảm thấy rằng đây là một phương pháp quan hệ công chúng để thay đổi hình ảnh.

Như anh đã nói trước đó, Thời Tinh Hà và Ôn Nhạc hoàn toàn không phải là người trong cùng một thế giới, và cả hai sẽ không hòa hợp với nhau không có quá nhiều lo lắng.

Đồng nghiệp bình thường, hợp tác bình thường.

Anh ấy đã từng nghĩ như vậy.

Nhưng giờ đây, anh chợt nhận ra hình như mình đã nhầm.

Với tính khí kiêu căng và ngạo mạn của Thời Tinh Hà, làm sao anh ta có thể quan tâm đến việc một người không liên quan kết bạn với ai?

Nếu quản lí, chỉ có một lí ro là muốn đem cô bao vây về lãnh thổ của riêng mình.

Quan tâm đến cô ấy và coi trọng cô ấy, vì vậy hy vọng cô sẽ đứng về phía anh ta.

Vì vậy, anh ta có thể là ...

“Còn hơn thế nữa.” Đã nói rồi, cũng không cần che giấu cái gì, Ôn Nhạc nói thêm: “Anh ấy còn nói nếu tiếp tục làm bạn với anh, anh ấy sẽ không buông tha cho anh”

Trình Tử Uất thở gấp, khẽ run lên, khuôn mặt anh trở nên tái mét.

Lời nói của cô càng khẳng định suy đoán của anh.

Thời Tinh Hà đang thực sự thích cô??

Ôn Nhạc lúc này không biết sóng gió trong lòng anh, chỉ nhìn vẻ mặt của anh như sợ hãi, bất an.

“Tôi không muốn nghe hắn.” Ôn Nhạc thành khẩn nói: “Nhưng là, nếu như bên anh có chuyện bất tiện, tôi sẽ ...”

“Anh không có bất tiện, A Nhạc, chúng ta có phải bạn tốt không. ? " Trình Tử Uất ngắt lời cô đột nhiên, đôi mắt của anh đã rõ ràng, và một nụ cười được hiển thị: "và đó là một tình cảm vĩnh cữu, không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai người trong chúng ta vì người khác"

Tình bạn Vĩnh cữu

Ngay khi Ôn Nhạc nghe thấy bốn chữ này, liền bị kéo vào trong ký ức không dễ gì quên.

Thời điểm đó, cô vẫn đang ở trong đoàn làm phim “ Những nam tháng rực rỡ “ vì đóng cặp với Trình Tử Uất, cô có rất nhiều bạn bè, thân thiết lâu năm quan hệ khá tốt. Họ vui vẻ và đùa giỡn mỗi ngày ồn ào.

Nhưng giai đoạn sau, gia đình của Trình Tử Uâtd có sự thay đổi lớn, anh ấy nợ nần chồng chất và không nói ra lời, dường như anh ấy đã chọc tức một người không nên xúc phạm, cả con người anh ấy thay đổi một cách chóng mặt.

Một ngày nọ, khi anh ấy có vai diễn nhưng không đến phim trường, Ôn Nhạc sợ có chuyện xảy ra với anh ấy nên không yên tâm đi tìm anh ấy, chẳng qua là tình cờ anh ấy gặp nguy hiểm. .

Lúc đó cảnh tượng thật hãi hùng, có người cầm dao định chặt tay, không phải chuyện đùa!

Tình thế gấp gáp khiến cô không có thời gian suy nghĩ nên lao vào cầm gậy giúp anh, lôi anh rồi bỏ chạy.

Sau này vừa nghĩ tới, trong lòng liền dấy lên một tia sợ hãi, có thể nói là để lại ám ảnh, thật lâu sau mới quên được.

Bây giờ anh đã tỏ rõ lập trường của mình, Ôn Nhạc bỏ dấu vết lo lắng cuối cùng xuống, mà nhắc nhở anh: "Vậy thì anh nên chú ý đến bản thân nhiều hơn. Tôi không rõ ràng về ân oán giữa hai người, nhưng tôi nhất định không muốn anh gặp rắc rối. "

" Anh biêt, em không cần phải lo lắng về anh. " Ôn Nhạc không vì bị hăm dọa mà cắt đứt quan hệ mà lại còn ủng hộ anh một cách kiên quyết và thẳng thắn, đây chính là Ôn Nhạc trong tim anh.

Sau một lúc im lặng, Trình Tử Uâtd không khỏi cười khổ, “Em không hỏi anh, giữa anh ấy có gì sao?”

“ Tôi tưởng anh không thể nói ra” Ôn Nhạc rất ghét bị kẹp ở giữa nhưng cũng sẽ không ép anh phải nói.

Dù cô và anh là bạn nhưng vẫn có ranh giới.

“Không phải anh không muốn nói cho em biết, mà là trong số đó…”

Ôn Nhạc vung tay lên “ Không , anh không cần khó xử.”

Trình Tử Uất cúi đầu thở dài nhẹ nhàng, nhanh chóng thay đổi quyết định mặt đối mặt với cô:“ Dù sao, em chỉ cần nhớ rằng dù thế nào cũng đừng từ bỏ anh , nếu không anh sẽ thực sự rất buồn. ”

“Đương nhiên, nhưng nếu anh thực sự có chuyện gì muốn nói, tôi có thể giúp. Nhất định sẽ giúp được.”

Trình Tử Uất gật đầu lia lịa, đôi con ngươi ánh lên vẻ dịu dàng.

“Đừng nói lung tung, tiếp tục ăn.” Ôn Nhạc bưng chén lên ra hiệu: “Tôn trọng sự tự do của chúng ta!”

Trình Tử Uất cười nhẹ nhõm một hơi, vừa nâng cốc vừa chạm vào cốc cô, tiếp theo nói: “ Chúc Mừng. ”

Tuy rằng không ăn nhiều, nhưng sau khi trở về khách sạn, Ôn Nhạc nhất định phải tập thể dục một hồi rồi mới đi tắm.

Khi ném mình xuống giường, cô cầm điện thoại di động lên, mở WeChat lên xem, có rất nhiều thông tin, nhưng không có Thời Tinh Hà.

Phó Tình và Giang Xuân trò chuyện vài câu trong nhóm, nhưng anh thì không thấy đâu.

Nếu anh gửi tin nhắn, cô nhất định không dám đọc, nếu anh không gửi, cô có chút sợ hãi sự yên tĩnh trước sóng gió.

Ôn Nhạc ôm điện thoại lăn lộn trên giường hai lần mới ném qua một bên.

Quên đi, anh ta thực sự định sẽ làm gì?

Những gì nên đến sẽ luôn đến, phải ngủ ngon và chờ đợi.

Trong ngày ghi lại vài tư liệu phỏng vấn, nam nữ chính, nam nữ chính đều không tách ra, Trình Tử Uất và Giang Trừng chạm mặt, nhưng đều là an phận thủ thường.

Buổi tối bảy giờ, nhân vật chính cũng có phát sóng trực tiếp bốn người bọn họ.

Lần này nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm cho Ôn Nhạc đang ở đây. Cô ấy đã quay phim trong khoảng thời gian này, mà không nhờ chuyên gia trang điểm của đoàn làm phim. Hàng ngày, An Giai có thể giúp cô ấy biến đổi nó. Người tổ chức đã để đến bây giờ. Chuyên gia trang điểm, và chương trình khuyến mãi này là dành cho cá nhân của cô.

Họ đều là người quen cũ, lại biết trang điểm và tạo kiểu tóc phù hợp với Ôn Nhạc, nên hôm nay cô ấy bắt mắt hơn lần trước rất nhiều.

Cô ấy búi tóc lên và mặc một chiếc váy màu tím rất đẹp, khuôn mặt trang điểm trong veo, đôi môi hồng hào, đôi mắt thông minh và đôi tai đeo khuyên tai lấp lánh, trông cô ấy thật xinh đẹp rạng ngời.

Khi Trình Tử Uất quay đầu lại và nhìn thấy cô đi ngang qua, anh đã sững sờ trong vài giây trước khi định thần lại.

Một lúc sau, nữ chính Trần Triển cũng đến, cô ấy ít nói , khi quay phim cũng hòa thuận nhưng không thân thiết lắm, tươi cười chào họ rồi ngồi bên cạnh nhìn vào điện thoại di động.

Nam chính Giang Trừng là người đến sau cùng, chỉ còn năm phút nữa là chương trình phát sóng trực tiếp.

Trình Tử Uâtd mỉm cười, chủ động chào hỏi: "Thầy Giang đến rồi."

Giang Trừng nhìn anh từ trên xuống dưới, âm dương quái dị: "Thầy Giang gì? Anh bây giờ có thể là tiền bối, tôi không kham nổi. . "

" Không không, tôi là đàn em. " Trình Tử Uất cười khiêm tốn, hạ tư thế rất thấp.

Giang Trừng có thể muốn đâm anh ta thêm vài nhát nữa, nhưng nhân viên nhắc nhở rằng buổi phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu, vì vậy anh ta giơ tay lên, khoác vai anh để chụp ảnh.

Anh sắp sửa đặt rắc rối vào mặt mình.

Nó sẽ được truyền hình trực tiếp sau đó, bao nhiêu người đón xem, lỡ có tai nạn thì cắt máy quay cũng muộn.

Ôn Nhạc kéo Trình Tử Uất sang một bên và nói với giọng trầm trầm: “Anh ta chắc chắn đang muốn bới lông tìm vết, anh hãy cẩn thận, tùy cơ ứng biến!!"

Trình Tử Uất không trả lời.

Ôn Nhạc ngước mắt lên, phát hiện anh đang ngẩn người nhìn cô.

Ôn Nhạc đánh anh một cái cánh tay: “Anh, anh đang nghĩ cái gì vậy? ?”

Trình Tử Uất rốt cục định thần lại: “Anh biết rồi.” Mặt anh đỏ bừng: “ Cứ để anh một mình, anh sẽ tự xử lí được”

( Vote cho truyện nhé cả nhà yêuu •.• )