Chương 2 : Cô đã hôn môi Thời Tinh Hà?????

Về lý do tại sao cô lại có một trải nghiệm hồi hộp đến như vậy, mọi thứ ... đều phải bắt đầu với một chuyện khác không đáng kể.

Đúng như Ôn Nhạc dự đoán, Thời Tinh Hà không những ghét cô mà là rất ghét cô, nhưng không cố ý làm cô khó xử khi quay phim, hoặc khinh thường để làm cô xấu hổ.

Cảnh tượng ngày đầu tiên cùng anh ta nhất thời trôi qua đều đều, lo lắng duy nhất trong lòng Ôn Nhạc từ lâu đã được buông bỏ, nhưng An Giai vẫn không yên lòng, luôn quanh quẩn ở bên người cô như một cái đuôi nhỏ, lén lút nhìn chằm chằm Thời Tinh Hà.

Ánh mắt canh giữ chặt chẽ giống như nếu anh ta dám làm gì Ôn Nhạc, cô sẽ lập tức xông lên đứng trước mặt che chở bằng xương bằng thịt.

Nhưng biểu hiện của cô ấy quá rõ ràng khiến cho Thời Tinh Hà cau mày liếc nhìn cô một cách kỳ lạ, Ôn Nhạc khóc không được cười không xong vội vàng đẩy trợ lí nhỏ ra xa một chút .

"Nếu em cứ nhìn chằm chằm thế này thì sẽ từ không có chuyện gì thành có chuyện. Em cứ ở đó đi, đừng lo lắng cho chị quá."

An Giai miễn cưỡng nắm tay cô một lúc lâu rồi mới ngoan ngoãn buông ra.

Ôn Nhạc thu dọn tay áo và tóc tai, nhanh nhẹn bước tới chỗ đạo diễn cùng Thời Tinh Hà.

Cảnh quay này rất đơn giản, đó là nam chính và nữ chính lần lượt xuống xe ngựa, sau đó hai người đứng đối mặt nhau nói một đoạn lời kịch, đại khái chắc chỉ một lần là qua.

Hai người lên xe ngựa trước.Vì đây không phải là một cảnh quay chính thức nên Thời Tinh Hà không mang lại cảm xúc mà nhân vật nên có, giữa lông mày và mắt anh như có băng tuyết, lộ ra vẻ thờ ơ và xa lánh, hoàn toàn coi Ôn Nhạc như không khí.

Ôn Nhạc ngồi đối diện cũng không quan tâm, dùng ngón tay nghịch cái thắt lưng trên váy, tâm tình bình tĩnh.

“Nào, Tiết Cảnh đi xuống trước, Tô Tô đuổi theo !” Đạo diễn dùng tiếng phổ thông không quá tiêu chuyển bên ngoài hô to.

Nói chung, ở phim trường thì đều gọi tên bằng tên nhân vật . Thởi Tinh Hà đóng vai nam chính Tiết Cảnh còn Ôn Nhạc đóng vai nữ thứ hai Tô Tô.

Khi Tinh Hà kéo rèm và đi xuống đầu tiên, theo sau là Ôn Nhạc

Lý do tại sao tai nạn được gọi là một tai nạn là vì bạn không thể đoán trước nó một giây trước khi nó xảy ra.

Ví dụ như Ôn Nhạc, đánh chết cô ấy sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng mình sẽ bị vấp vào gấu váy lúc nguy cấp này.!!!

Thậm chí càng không nghĩ rằng khi cơ thể cô ấy ngã xuống, Thời Tinh Hà quay người lại, trong chớp nhoáng cô ấy hét lên trong sợ hãi và cứ như vậy cô nhào vào trong ngực của Thời Tinh Hà.

Môi không nghiêng không lệch mà chạm vào một nơi mềm mại ấm áp.

Mọi thứ trùng hợp ngẫu nhiên như một bộ phim thần tượng vậy cô hôn lên môi của Thời Tinh Hà...

Khu vực xung quanh vốn ồn ào, gần như ngay lập tức trở nên im lặng. Rõ ràng, mọi người ở đây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng " chết chóc " như vậy trong nhiều năm qua.

Đạo diễn Trương ở một bên càng thêm choáng váng trợn mắt há hốc mồm, tay cầm kịch bản sợ hại mà nắm chặt lại

Lúc này, cả hai đã ở khoảng cách rất gần Ôn Nhạc nhìn thấy được khuôn mặt của Thời Tinh Hà tái xanh , trong mắt anh hiện lên những tia lửa tràn đầy tức giận như một con dao sắc bén từ bầu trời muốn đem cô băm thành vạn nhát rồi đem lăng trì, xử tử.

Cô trong lòng sợ hãi từ bàn chân lêи đỉиɦ đầu một hồi, đến mức suýt chút nữa là ngã ra ngay tại chỗ, cô vội vàng rút hai tay đang ôm cổ anh theo bản năng xuống.

Trước khi cô có thể lùi lại, Thời Tinh Hà đã đẩy cô ra không thương tiếc, khiến cô loạng choạng một chút trước khi đứng yên.

Sau đó anh lùi ra xa cô hai bước, đưa tay lên xoa xoa môi đầy ghê tởm, như thể anh đang cố chà xát vùng da vừa bị hôn.

“Cô cố ý phải không?” Anh ta hỏi với giọng điệu rất lạnh lùng, khiến người nghe không tránh khỏi sợ hãi.

Ôn Nhạc thường ngày không ngại xấu hổ, không sợ mất mặt cũng không sợ xấu mặt, bạn bè gọi cô là Nữ hoàng xấu hổ.

Tại thời điểm này, nếu đổi sang một diễn viên khác, cô ấy có thể đã giải quyết nó bằng tiếng cười, haha

và ngụy biện. Nhưng người trước mặt lại là Thời Tinh Hà, có vẻ như anh ta sắp ăn thịt người.

Cô vẫn hơi bối rối.

Hơn nữa, cô cũng biết mình sai, không cần biết đối phương là nam hay nữ, mặc kệ cô có cố ý hay không, nếu bị xúc phạm nhất định đều sẽ nổi giận.

Lúc này, biện pháp cứu nguy nhất là thành thật xin lỗi, ngay cả khi một lời xin lỗi chưa chắc đã có tác dụng.

“Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.” Ôn Nhạc cúi đầu cầm lấy gấu váy, sau đó giải thích: “Tôi giẫm lên gấu váy liền vấp ngã. Tôi không muốn như thế này, thật xin lỗi. . "

Thời Tinh Hà dường như không tin cô một chút nào còn chế nhạo:" Chậc chậc. "Bất kể giọng điệu hay nội dung, anh đều chứa đầy ác ý mạnh mẽ " Cô thường thích giả vờ ngây thơ thế này sao? "

Ôn Nhạc hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt anh, và hỏi : "Kia đến tột cùng muốn như thế nào mới làm anh hả giận , anh nói đi tôi liền làm chỉ cần anh bỏ qua"

Thời Tinh Hà bghe thấy liền nhướng mày chế nhạo, sau đó hỏi: "Cô sẽ làm như tôi muốn? Cô chắc chắn?"

"Ừ!" Ôn Nhạc gật đầu một cái.

Muốn giải quyết vấn đề thì phải hạ giọng bằng không, mối hận này nếu không hóa giải, nhất định sẽ để lại vô vàn phiền phức.

Đạo diễn Trương ở bên cạnh xấu hổ, muốn giúp Ôn Nhạc, nhưng anh biết với tính khí nóng nảy của Thời Tinh Hà , lời nói của ông bây giờ như đổ thêm dầu vào lửa, nên ông chọn cách trầm mặc.

Đạo diễn không dám, các nhân viên khác nào không muốn giữ mạng không va vào. Tất cả đều giả vờ làm việc riêng và im lặng tránh xa chiến trường.

Cuối cùng, chỉ có Cao Viên Viên và An Giai vội vàng chạy tới, An Giai muốn che chở cho Ôn Nhạc, nhưng được Ôn Nhạc nhướng mày , ánh mắt ra hiệu cô đừng đến đây.

Cao Viên Viên nhỏ giọng nhắc nhở Tinh Hà :"Bình tĩnh, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm." Vừa rồi anh đều nhìn thấy được vị này nhà mình từ khi xuất đạo đều kiên quyết không diễn cảnh hôn, luôn tỏ ra vẻ chán ghét người khác giới . Không ai hiểu rõ hơn anh , Tinh Hà có thể không quan tâm đến việc khác, nhưng điều này chắc chắn là không thể bỏ qua.

Ôn Nhạc có thể nói là đã chuẩn bị tốt tinh thần để nhận hậu quả.Lúc này, chỉ sợ Thời Tinh Hà đã nảy sinh ý định muốn gϊếŧ người.

Vậy nên phải nhanh tay giữ anh lại, kẻo anh làm gì thì có muốn cản cũng chẳng kịp

Bộ phận quan hệ công chúng của công ty vừa mới ngừng hoạt động vài ngày, kem dưỡng mọc tóc của anh cũng không có tác dụng, hơn nữa Cao Viên Viên cũng không muốn bị hói nữa.

Thời Tinh Hà hất bỏ bàn tay bị anh nắm lấy, dùng đôi mắt đen láy như sao lạnh nhìn chằm chằm Ôn Nhạc, rõ ràng nói: “Tôi nói, tôi muốn cô chết?”

Cao Viên Viên suýt nữa thì tim vỡ ra, hai mắt diều hâu nhìn bốn phía tìm kiếm xem có ai đang chụp lén ảnh hay không.

An Giai trừng mắt nhìn Thời Tinh Hà với vẻ không dám tin : "Anh, anh thật quá đáng! Không phải, đó không phải là chuyện đã xảy ra sao ..." Đối mặt với Thời Tinh Hà, giọng nói của cô càng lúc càng áp chế lại nhỏ hơn.

“Sợ sao?” Thời Tinh Hà làm ngơ với cô, chỉ nhìn Ôn Nhạc nói: “Nếu làm không làm được, cũng đừng ở chỗ này dõng dạc nói, làm ra vẻ cho ai xem?”

Lời nói của vừa dứt, hai mắt của anh cũng mở to ra . Rõ ràng là anh ta thực sự bị sốc nên mới biểu hiện ra như vậy.

Bởi vì Ôn Nhạc thực sự đã tháo dao găm chống đỡ, rút

bao kiếm ra, quàng qua cổ mình.

Thời Tinh Hà biết rất rõ con dao găm này là vật dụng cá nhân của nữ thứ hai trong vở kịch, có hai thứ thật và giả. Cốt truyện hôm nay sẽ được sử dụng để tước chém đồ vật, vì vậy cái cô ấy đang cầm là thật và đã được mài bén.

Vào lúc này, lưỡi kiếm đã chặt chẽ trên cái cổ trắng nõn của Ôn Nhạc.

Chỉ cần một chút lực từ người của cô ta sẽ cắt đứt động mạch trong giây tiếp theo, làm văng ra ba tấc máu.

An Giai nhận ra không đúng, vừa quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, hai mắt đen lại, chân mềm nhũn suýt ngất đi.

Đại diễn Trương không ngờ lại phát triển đến mức này, vừa sợ vừa ngẩn người, thận trọng đưa tay về phía cô, ngữ khí khó chịu nói: "Tiểu Ôn , đừng hấp tấp, đừng xúc động bỏ qua chuyện này đi mau bỏ kiếm xuống! ”

Ôn Nhạc khẽ thở dài, đối với Thời Tinh Hà nói:“ Nếu như anh cố chấp kiên trì, vây được tô sẽ nghe theo. ”

Tay càn kiếm của cô có một cử động rõ ràng. Quả thật không phải là chuyện đùa, máu của Cao Viên Viên chảy xuống ,anh cố gắng đỡ lấy thanh kiếm, An Giai cũng vội vàng chạy tới, nhưng đã có người giành trước một bước, đó là Thời Tinh Hà

Anh ta sải bước về phía trước, dùng một tay siết chặt cổ tay Ôn Nhạc, tay kia lấy kiếm ra, mặc dù động tác của anh ta rất nhanh nhẹn và gọn gàng, nhưng cô ta vẫn cứa một đường hơi nông trên cổ Ôn Nhạc.

Những hạt máu tuôn ra như hoa mận đỏ, dần dần chảy xuống cổ cô, nhưng cô không cảm thấy đau, cô chỉ chăm chú nhìn Thời Tinh Hà mà không nói.

Đôi mắt cô tròn xoe, long lanh, trong veo, sáng ngời, như phản chiếu cả một mùa xuân trong trẻo, nhìn không chớp mắt cũng thấy trong veo thanh khiết như vậy. Như thể vừa rồi người không sợ chết cứa một nhát dao trên cổ không phải cô.

Bị cô nhìn với ánh mắt này, trái tim của Thời Tinh Hà trào lên một cơn tức giận vô cớ. Nhưng điều kinh khủng là sự tức giận này hoàn toàn khác với người tài hoa, nó tạo cho anh ta một cảm giác phiền muộn không thể nào phát tiết.

Hắn trực tiếp cười ra tiếng, nhưng ý cười cực kỳ ngắn ngủi, sắc mặt nhanh chóng ảm đạm xuống, lạnh lùng nói với Ôn Nhạc: “Cô có bệnh ?"

Ba chữ này tuy không lớn tiếng, nhưng là từ trong lòng phát ra , nói năng có khí phách.

Ôn Nhạc trong tiềm thức cảm thấy nên đáp lại anh một câu. Cô rũ nhẹ đôi lông mi dài, hơi bĩu môi và thốt ra một âm tiết chậm rãi và rõ ràng: “Ồ.”

Thời Tinh Hà không biết mình cứng họng trước phản ứng của cô ấy, hay là hình dạng khuôn miệng của cô ấy, với khóe miệng mím chặt.

Đạo diễn Trương cuối cùng cũng nắm được cơ hội xông ra hòa giải , Thời Tinh Hà mặt không biểu tình vứt kiếm ra , quay tay áo bước đi.

Cao Viên Viên liếc nhìn Ôn Nhạc với vẻ mặt phức tạp, trầm giọng nói: “ Cô cũng thâth bản lĩnh ” Sau đó anh ta quay người đi theo sát Thời Tinh Hà.

Trong xe của bảo mẫu, An Giai đang điều trị vết thương cho Ôn Nhạc, hai mắt long lanh trên đầu có một đám mây u ám và sương mù.

“A Nhạc , nếu chị không muốn dọa em chết thì đừng hành hạ em như thế này. Chị có biết nguy hiểm như thế nào không!” Cô không ngờ Ôn Nhạc sẽ ra tay như thế này, nhưng sau khi nghĩ lại, cô quả thật là như vậy.Có thể làm được gì, bởi vì cô ấy làm gì cũng hơi bất ngờ , cô ấy sẽ "đập" bạn thỉnh thoảng để kiểm tra trái tim của bạn.

Ôn Nhạc xem tin tức bằng điện thoại di động, mỉm cười: “Đừng lo lắng, chị không phải đồ ngốc. Chị thật sự sẽ không hại bản thân."

Khi Thời Tinh Hà chán ghét cô nhưng thật sự sẽ không bao giờ gϊếŧ chết cô . Có rất nhiều người ở đó, cho dù Thời Tinh Hà không ngăn cản cô , Cao Viên Viên và An Giai cũng sẽ ngăn cô lại

An Giai tức giận cô không để ý thái độ mà lo lắng nói: "Đó là một thanh kiếm thật, nếu có điều gì xảy ra thì làm sao?"

Nếu vừa rồi không có thời gian ngăn cản, cô thật sẽ đi thẳng một nhát xuống ,không hề giả vờ. Thời Tinh Hà có lẽ cũng nhận thức được điều này nên đã bị cô làm cho sốc.

Ôn Nhạc rời ánh mât nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, quay mặt lại nhìn trợ lí một hồi lâu, mới nói: “ Chị lúc đó không nghĩ tới nhưng lúc đó thật sự rất kí©h thí©ɧ .”

Kích.. Kí©h thí©ɧ?. ... Đôi mắt An Giai đỏ hoe, chịu không nổi, cô lớn tiếng kêu lên: " Chị

thật biếи ŧɦái. " Ôn Nhạc đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên băng gạc, an ủi cô: " Chị ở đây là mọi chuyện đã không sao rồi? Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

An Giai thu dọnhộp thuốc, trên mặt rơi lệ, cúi đầu không nói gì.

Ôn Nhạc tiếp tục biện minh và có cơ sở: "Em nghĩ xem, Thời Tinh Hà đã ra mắt được bốn năm, và kiên quyết không đóng cảnh hôn. Cái gương mặt băng giá này có thể bị chị làm nhục trước mặt mọi người làm sao có thể không tức giận ? Nếu đổi lại là chị ,chị cũng sẽ rất giận . Chính vì vậy mà chị mới nói có thể làm hải làm theo ý anh ấy để nguôi giận.Lúc chị thương và anh ấy đã cầm dao bỏ đi. Không có lý do gì để trách tôi vì điều này trong tương lai. Như vậy quả thực đã an toàn, hắc hắc "

An Giai sững sờ, dường như cô đã bị thuyết phục một chút, nhưng cô cảm thấy có gì đó không đúng. Thật sự đã xong rồi sao? Hay sau đợt này lại có thêm một chuyện khác lớn hơn?

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, cô nhẹ nhàng ngả người ra ghế và bắt đầu khóc đầy tội lỗi: "Trách cái miệng quạ của em. Nếu không, hôm nay chị không sẽ không trêu chọc đến đại ma vương..đều tại em, huhu..

Ôn Nhạc từ đâu đó lấy ra một quả táo, gặm một miếng to mơ hồ nói:" Đừng khóc, đừng khóc, khi nào xong việc, Chị sẽ đưa em đi ăn một cái gì đó ngon. "

( mọi người đọc xong để lại bình luận góp ý để mình hoàn chỉnh hơn với ạ :( )