Trương Kỳ và Viên Kha là bạn trong bộ phim đầu tiên của Ôn Nhạc sau khi vào nghề, Lâm Lạc chính là bằng hữu trong vở kịch thứ hai của cô.
Cả hai đã phối hợp rất tốt. Sau khi gặp nhau trong đoàn làm phim, luôn dính nhau không rời,còn thuê nhà ở chung.
Khi đó, Ôn Nhạc nghĩ rằng Lâm Lạc sẽ là bạn tốt cả đời của cô, nhưng thực tế lại cho cô biết rằng cô quá ngây thơ.
Tình bạn này chỉ kéo dài hơn hai năm.
Sau đó, Lâm Lạc trở nên nổi tiếng và chuyển ra khỏi nơi hai người đang thuê cùng nhau, cô ấy bận đến mức không có thời gian trả lời tin nhắn của cô, hai người cứ như vậy mà phai nhạt.
Nó rất nhẹ nhàng,tựa như chưa hề có gì xảy ra.
Tuy nhiên, sau hơn ba năm, cô ấy đột nhiên chạy đến bình luận Weibo khiến Ôn Nhạc không thể không ngạc nhiên.
Bất quá, Lâm Lạc cũng không khiến cô băn khoăn quá lâu, vì vậy cô ấy chủ động gửi tin nhắn cho Ôn Nhạc.
“A Nhạc, bây giờ mình đang quay phim ở trường quay, khi nào có thời gian dùng bữa cùng nhau?” Giọng điệu của cô ấy tự nhiên như thể cả hai chưa bao giờ tách rời nhau.
Nhưng điều mà Ôn Nhạc nghĩ tới là mấy năm nay thông tin liên lạc của hai người đều thay đổi, làm sao cô biết được số điện thoại di động của mình?
Ồ, đúng vậy, cô chợt nhớ trước đây Trương Kỳ đã nói rằng nữ chính của " Cẩm Thư Tới " mà cô và Viên Kha đóng chính là Lâm Lạc, hơn phân nửa có lẽ là tìm hỏi họ.
Ôn Nhạc cân nhắc một hồi, mới đáp: “Được rồi, cậu định thời gian đi .”
Lúc mới bắt đầu, trong lòng cô sẽ cảm thấy có chút tiếc nuối, nhưng cô sẽ không phải loại người ôm mãi quá khứ.Đối với cô ấy đã qua thì cứ cho qua thôi.
Bây giờ Lâm Lạc tỏ ra bình thường như vậy phát ra một loại tín hiệu muốn hòa giải, nhưng Ôn Nhạc cũng không cao hứng ngoại trừ khó hiểu cùng kinh ngạc.
Vì cô ấy muốn gặp,thì đi thôi, dù sao thì cô cũng không thẹn, lắng nghe những gì cô ấy nói, thỏa mãn sự tò mò của bản thân.
Cảnh đầu tiên Ôn Nhạc trở lại đoàn phim là cảnh lớn, có hai ba trăm diễn viên quần chúng trong đoàn . Nữ thứ hai, đội mũ và đeo màn, lẫn vào đám đông phía sau.
Tâm điểm của cảnh này là ba người diễn chính, Ôn Nhạc không có bất kỳ lời thoại nào, nhưng máy quay sẽ đưa đến và cô phải luôn đứng.
Cảnh này được quay khá lâu, trong thời gian còn lại, cô đánh thắt lưng mệt mỏi và ngồi xổm xuống nghỉ ngơi với thanh kiếm trên tay.
Đột nhiên nhận ra điều gì đó kỳ lạ, cô quay đầu lại, xuyên qua tấm màn che của chiếc mũ, và nhìn thấy mọi người đã xuất hiện bên cạnh mình từ lúc nào không biết.
Anh cũng ngồi xổm, dùng mắt nhìn thẳng vào cô.
Ôn Nhạc bị hắn làm cho sửng sốt, suýt chút nữa ngồi xổm xuống đất.
“… Anh đang làm gì vậy?” Đó
là Thịnh Chiêu, trợ lý của Thời Tinh Hà . Không phải anh chàng này vẫn luôn ghét cô sao? Muốn làm gì mà đột ngột đến với cô ?
Có phải là truyền đạt bất kỳ chỉ thị nào từ sếp của mình không?
“Tôi chỉ muốn đến lấy kinh nghiệm.” Thịnh Chiêu chậm rãi đẩy kính trên sống mũi, vẻ mặt lộ vẻ khó hiểu, khẩn trương cần một câu trả lời: “Tại sao ông chủ của tôi lại có thể khoan dung với cô như vậy? Cô dủng thủ đoạn nào? Đúng không? Có thể cùng tôi chia sẻ một chút? "
Ôn Nhạc nhấc ngón tay xốc lụa mỏng lên, bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của hắn, chắc chắn không phải đang nói đùa, không khỏi hỏi:" Anh ấy đối với tôi thật sự là bao dung?
" Tất nhiên. " Thịnh Chiêu gật đầu. Anh bí mật nhìn Thời Tinh Hà, người đang đứng cách đó không xa nói chuyện với đạo diễn rồi thì thầm với âm lượng chắc chắn rằng anh ta không thể nghe thấy," Cô không biết anh ta khó phục vụ như thế nào đâu. Tôi đã rất cố gắng tìm hiểu suy nghĩ theo suy nghĩ của anh ấy, cứ nghĩ theo anh ấy sẽ rất vui nhưng cuối cùng vẫn luôn nhận được ánh mắt lạnh lùng và bị mắng. Tôi không dám đánh một cái rắm, nhưng còn cô thì sao? Anh rất mất thăng bằng, kêu lên từng tiếng một:" Cô say rồi mắng anh ấy,làm mất đồ vật quan trọng ,lại không trả tiền bồi thường quần áo,không những thế tối hôm qua cô còn hủy anh ấy khỏi danh sách theo dõi, nghĩ thử xem ngoài cô ra ai dám đắc tội anh ta?
Ôn Nhạc:" ... "
Sau khi nghe anh đếm chúng theo cách này, cô đã bị sốc vì cô đã sai lầm rất nhiều lần mà không biết. !
"Anh ta là một người khó hầu hạ.Bất kỳ một trong những điều này là đủ để gϊếŧ cô, nhưng cô vẫn có thể ở lại với đoàn làm phim một cách hòa bình. Đây không phải là sự khoan dung thì là cái gì?"
Thịnh Chiêu ngày trước hoàn toàn không nghĩ tới nhưng kể từ ngày cô say rượu, anh bắt đầu suy nghĩ lại mọi vấn đề
Làm sao mà Thời Tinh Hà lại để một người phụ nữ dựa vào anh ta và phát điên lên được? Làm sao có thể chịu đựng được việc bị đuổi bắt để đút cho mình những thức ăn ghê tởm nhất? Làm sao có thể dửng dưng sau khi bị mắng nhiếc, chỉ tay vào mũi?
Sau đêm đó, Tinh Hà còn lạnh giọng hỏi anh ta, Ôn Nhạc đã từng đến tìm anh không , làm anh ta sợ đến mức dựng cả tóc gáy, không dám giấu giếm nên khai ngay lập tức.
Kể từ hôm đó, trong lòng anh không yên tâm mà theo dõi Thời Tinh Hà một cách bí mật.
Anh thề rằng anh đã ở bên Thời Tinh Hà gần bốn năm, chưa từng thấy anh chủ động trêu chọc ai như thế này, gần như không thể nghi ngờ.
Anh ấy đã đặc biệt chú ý đến cô trên Weibo vào tối hôm qua, nhưng đã bị cô ấy xóa bỏ!
Trái tim bé bỏng của Thịnh Chiêu lúc đó đang nhảy loạn xạ, có chút lo lắng cho Ôn Nhạc, cũng nghĩ cô hơi quá đáng, nhưng khi nhìn thấy Thời Tinh Hà nhìn điện thoại mà cười, anh phát hiện ra vẻ lo lắng của mình trở nên thừa thãi.
Bề ngoài thì anh ta trầm như gà chọi, nhưng thực ra trong lòng lại nổi sóng dữ dội.
Thế giới này đã thay đổi tất cả!
Ôn Nhạc xoa cằm nhìn anh: "Vì vậy, anh đến tìm tôi bởi vì anh muốn biết tại sao ông chủ của anh lại khoan dung với tôi?"
"Vâng, tôi đã nghĩ rất nhiều về nó, điều này có thể là ..." Thịnh Chiêu nhìn thẳng vào Ôn Nhạc. Anh ngập ngừng nói: “Bởi vì yêu?”
Ôn Nhạc sắc mặt lập tức suy sụp: “Trời đang ban ngày, đừng kể chuyện ma, OK, cùng anh ta có tình cảm? Tôi còn muốn mạng!
“… Đúng vậy, cô không phải mẫu người mà sếp của chúng tôi thích.” Nếu vì tình yêu, anh ta không thể rút kinh nghiệm, bởi vì anh ta không thể làm cho ông chủ yêu mình! Còn không bằng trực tiếp kêu anh chết đi.
Thịnh Chiêu tiếp tục hỏi: “ Cô thử ngẫm lại có gì đặc biệt không?”
"Có gì đặc biệt, a tôi biết rồi , có lẽ là..."?
Thịnh Chiêu vểnh tai của mình và lắng nghe một cách cẩn thận.
Sau đó nghe cô ấy nói thẳng: “Tôi đặc biệt không biết xấu hổ!”
Thịnh Chiêu lảo đảo, gần như ngồi xổm xuống.
Bản thân Ôn Nhạc cũng trở nên khó hiểu, cô nhớ lại bản thân luôn sợ anh ta, nhưng ngoại trừ Thời Tinh Hà rất ác miệng, xem ra từ đầu đến cuối chưa làm gì cô.
Thời Tinh Hà không thể để cô chết đi hết lần này đến lầnkhác vì cô ấy không biết xấu hổ sao?
Thịnh Chiêu cảm thấy bối rối, dứt khoát bác bỏ không tiếp tục đặt câu hỏi.
Tuy nhiên, thái độ của anh đối với Ôn Nhạc đã quay ngoắt 360 độ, nhìn cô với ánh mắt tôn trọng hơn.
“Chào!” Thịnh Chiêu ra hiệu cho cô trước khi rời đi.
Buổi biểu diễn đến hai giờ chiều mới nghỉ ngơi ăn trưa,Ôn Nhạc cởi mũ, đang định cùng An Giai nói chuyện cùng ăn cơm, cổ tay bị siết chặt, cô bị Thời Tinh Hà kéo đi trước khi côbcó thể phản ứng.
An Giai vội vàng đuổi theo, lại bị Thịnh Chiêu ngăn lại: "Cô sợ cái gì? Anh ấy cũng sẽ không ăn thịt cô ấy."
"Nhưng ..."
"Đừng lo lắng, ăn đồ của cô đi." Thịnh Chiêu kéo cô ấy đi.
"Tại sao lại kéo tôi? Có chuyện gì nói thẳng..." Ôn Nhạc khó chịu, quay đầu nhìn xung quanh, chỉ thấy anh đã đưa cô đến một căn phòng nhỏ không có ai, không khỏi cảnh giác “Anh định làm sao vậy?”
“ Tôi có chuyện muốn hỏi em.” Vẻ mặt anh căng thẳng, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
Ôn Nhạc tưởng rằng mình sẽ bị giải quyết chuyện xảy ra tối hôm qua, không khỏi lùi về phía sau vài bước, vô tình đυ.ng phải một cái ghế đẩu.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp ngã xuống đất, Thời Tinh Hà đã nắm lấy tay cô, nâng chiếc ghế lên để cô ngồi xuống.
Anh đè hai tay lên vai cô, cô không gượng dậy được nên chỉ biết ngồi ôm đầu.
Cô đột nhiên ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của anh, bất cần đời nói: "Có cần phải tức giận như vậy nếu không để tôi theo dõi lại anh ? Nam nhân mà lại hẹp hòi như vậy!"
Thời Tinh Hà : "Cái quái gì vậy?" Đã ai nói gì với em về điều này? "
"?. Ồ, à," Ôn Nhạc thở gấp, đôi môi nhấp nháy khó hiểu: "Anh muốn hỏi cái gì?"
( Mình thay xưng hô giữa hai người nhaa mọi người. Hii đón chờ chương sauu nè.)