Mà Hỗn Nguyên Quyết càng tiến bộ, Lâm Phong càng cảm thấy tự tin hơn. Những thần thông trong Hỗn Nguyên Quyết càng ngày càng không để Lâm Phong thất vọng.
Theo như giới thiệu công pháp có nói, sau khi Hỗn Nguyên Quyết bước vào tầng ba sẽ bắt đầu có thần thông pháp thuật.
Lâm Phong đối với điều này trước nay rất là mong mỏi, cho nên ngay khi tiến vào tầng ba, Lâm Phong đã bắt đầu tu luyện được loại pháp thuật thần thông đầu tiên, nhưng điều Lâm Phong không ngờ tới là pháp thuật này lại phối hợp với Càn Khôn Nhãn của hắn rất vừa vặn.
Nó có tên là Tỏa Linh Quyết.
Cái tên nghe có vẻ rất kêu, nhưng tác dụng thì chỉ có hai.
Một là ẩn dấu khí tức tu vi của bản thân, hiệu quả không hạn chế tu vi mà kể cả người khác có tu vi cao hơn hắn nhiều, dưới tình huống Lâm Phong tự tán Hỗn Nguyên Lực vào huyết mạch thì người khác sẽ không tài nào nhìn ra tu vi chân thực của hắn.
Đối với hiệu dụng này, Lâm Phong rất là đắc ý. Nhất là khi mà bí mật của Vân Tinh Tông đã bị hắn biết được, theo tu vi càng cao, thì nhất định bị sự chú mục của người khác.
Nhưng nhiêu đó thì chắc nó cũng chưa lọt vào pháp nhãn của Lâm Phong mà còn một diệu dụng thứ hai nữa, đó chính là kết hợp với Càn Khôn Nhãn, Lâm Phong có thể nhìn thấu tu vi của người khác mà không cần vận dụng Càn Khôn Nhãn quá nhiều nữa, hơn nữa đối với các loại huyễn hình thuật, ẩn hình thuật của đối phương cũng sẽ nhìn ra vài phần.
Qua hai điều này cho thấy, Càn Khôn Nhãn có vẻ như là một công pháp gắn liền với Hỗn Nguyên Quyết.
Đối với loại pháp thuật ở tầng ba này, Lâm Phong cũng cảm thấy rất là hài lòng. Ít nhất là với tình thế trước mắt thì nó sẽ thực sự phát huy tác dụng lớn lao.
Trước nay Lâm Phong luôn thả ra toàn bộ tu vi chân thực của mình, giờ nhìn lại mới thấy nếu mình cẩn thận hơn thì đã tránh được rất nhiều phiền toái không đáng có.
Nhưng cái làm Lâm Phong khó hiểu nhất, đó là thuật pháp mà sau khi Hỗn Nguyên Quyết hắn nhận được. Nó có tên gọi là Diệt Thế Ngũ Chưởng.
Lâm Phong sau khi nhận được bộ chưởng pháp này thì thắc mắc không thôi, tại sao lại xuất hiện một bộ chưởng pháp, trong khi theo Lâm Phong suy nghĩ từ trước thì phải là một bộ pháp quyết biến hình hoặc gì đó kỳ ảo hơn chẳng hạn như vận dụng pháp bảo hay phi thân độn địa gì đó.
Nhưng sau khi thử đọc giới thiệu và tiến hành luyện thì Lâm Phong mới biết mình đã lầm.
Bộ Diệt Thế Ngũ Chưởng này chỉ có năm thức. Trong đó, chỉ có tu luyện xong một thức thì mới nhìn thấy nội dung thức thứ hai. Tu luyện đến thức thứ hai thì đủ tung hoành đồng cấp, thức thứ ba có thể khiêu chiến vượt cấp mà không rơi xuống hạ phong, thức thứ tư đủ vượt cấp sát địch mà không chớp mắt, thức thứ năm nhất chưởng diệt thế.
Tuy nội dung bá đạo là thế, nhưng cái giá khi tu luyện không phải nhỏ. Chẳng những cần thể chất cực kỳ cường hãn mà mỗi khi ra chiêu thì liên miên bất tuyệt, tu vi cần thiết để sử dụng chắc cũng không thấp.
Lâm Phong ngay sau khi nhận được công pháp này đã bắt đầu thử tu luyện thứ đầu tiên.
Thức thứ nhất Vô Ảnh Chưởng – cách không sát địch, lợi dụng Hỗn Nguyên Lực của bản thân tạo thành chưởng ấn vô ảnh vô hình sát khí tấn công đối phương, hơn nữa một khi ra chiêu cũng không cần vận công hay tập trung linh lực mà xuất kỳ bất ý, tâm động chưởng xuất, quả thật chính là vũ khí đối địch kết hợp với công pháp Kim Thân tốt nhất.
Tuy lợi hại là thế, nhưng khẩu quyết tu luyện lại khô khan khó hiểu, yêu cầu phải dẫn xuất Hỗn Nguyên Lực trong cơ thể một cách cực kỳ nhuần nhuyễn, yêu cầu đối với thần thức cũng cực cao.
Vì vậy mà Lâm Phong hiện cũng chưa luyện thành tầng thứ nhất này mà tập trung tu luyện Tỏa Linh Quyết.
Hôm nay sau khi luyện thành Tỏa Linh Quyết thì Lâm Phong lập tức ngưng bế quan để rút thưởng cơ duyên, đồng thời muốn đi ra ngoài để luyện thực chiến bộ Vô Ảnh Chưởng này.
Sở dĩ như vậy là vì Lâm Phong tin rằng, thông qua thực chiến chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn là ngồi đả tọa rồi cứ vậy chờ đợi công pháp chiến đấu thành thục.
Sát chiêu muốn thành thục, tất phải trải qua luyện tập và chiến đấu.
Nghĩ xong xuôi, Lâm Phong liền tiến hành rút thưởng.
Giao diện quen thuộc hiện ra, Lâm Phong cũng không chần chừ mà cho tay vào vòng xoáy cơ duyên.
Tuy nhiên, không biết do vận khí đen đủi như thế nào, cả hai lần Lâm Phong đều rút không được thứ gì mà chỉ là Chúc may mắn lần sau!.
Cắn răng rút lần thứ ba, Lâm Phong rút ra một cái hộp gỗ.
Chúc mừng chủ nhân đạt được cực phẩm cấp một hạt giống Lục Đạo Luân Hồi Thụ!
Tiếng hệ thống chúc mừng vang lên trong tai Lâm Phong làm cho hắn bừng tỉnh.
Vội vàng mở ra hộp gỗ, bên trong là một cái hạt giống như quả trứng gà, bên trên tỏa ra bạch sắc quang mang, tiên vân lưu động, huyền diệu dị thường.
Lâm Phong bèn truyền âm hỏi:
Lục Đạo Luân Hồi Thụ là gì?
Lục Đạo Luân Hồi Thụ là một trong tam đại thần thụ xuất hiện từ thời hồng hoang, cây này có khả năng giúp người ngồi trên nó hoặc sử dụng các bộ phận của nó để ngộ đạo. Nhưng thời gian để phát triển được tính bằng vạn năm. Mỗi chục vạn năm mới nảy mầm, chục vạn năm ra lá, cứ thế phát triển.
Âm thanh hệ thống giống như tạt một gáo nước lạnh cho Lâm Phong. Mặc dù Lâm Phong có linh điền hệ thống, nhưng với cái tốc độ như vậy, không biết bao giờ Lâm Phong mới hưởng thụ được thành quả. Tuy nhiên, có là tốt rồi, dù sao cũng là phần thưởng cực phẩm đầu tiên, Lâm Phong cũng đã cực kỳ thỏa mãn. Biết đâu sau này giống cây này lại giúp hắn rất nhiều thì sao.
Sau khi mang hạt giống Lục Đạo Luân Hồi Thụ trồng cẩn thận vào một góc linh điền, Lâm Phong liền bước ra ngoài, đi chung quanh dược viên quan sát mọi thứ lần nữa rồi đảo tròng mắt, bước ra ngoài.
Nhìn lại căn nhà gỗ mà bấy lâu nay Lâm Phong trú ngụ, chỉ thấy các dụng cụ cơ bản, còn đồ vật cá nhân của Lâm Phong đã được thu dọn sạch sẽ.
Lâm Phong lúc này đang đi đến chỗ Vu Bàn Tử như thường lệ.
Lâm Phong đến đây không phải để thể hiện mình là tu sĩ Trúc Cơ kỳ để nhận thưởng gì, mà muốn tìm một cái cớ để xuống núi mà thôi. Đối với đệ tử ngoại môn như Lâm Phong, việc nhấp xuất sơn môn chỉ cần thông qua chấp sự của mình như Vu Bàn Tử là được. Mà đối với người này, Lâm Phong sớm đã nắm thóp cho nên việc này tin chắc sẽ không quá khó khăn.
Lâm Phong luôn luôn cảm thấy Vân Tinh Tông chắc chắn sẽ cuốn hắn vào một vòng xoáy cực lớn nếu không biết khôn mà tránh ra trước.
Biết chết còn đâm đầu vào, đó chính là đồ ngu!
Nhìn nhìn bảng nhiệm vụ mà cách mấy năm trước, Lâm Phong là một tu sĩ Luyện khí trung kỳ còn phải thấp thỏm lo lắng vì nó, hắn cười cười bước qua.
Mọi thứ vẫn thế, Vu Bàn Tử lúc này đang ngồi trên bàn uống trà như thường lệ, thấy Lâm Phong tới thì vẫn tươi cười nhìn nhìn.
Lâm Phong hiểu ý ngồi xuống bên cạnh, hai người chưa ai nói gì nhưng có vẻ như rất quen thuộc.
Lâm sư đệ tu vi chắc lại tinh tiến nên mới đến đây phải không? Chúc mừng a~
Hắc hắc, đa tạ sư huynh, đệ chỉ tiến một bước nhỏ, so với sư huynh chỉ còn cách Trúc Cơ Kỳ một tầng giấy mỏng thì sao có thể so sánh được chứ.
Lâm Phong chỉ cười cười nhấp một ngụm trà, ung dung nói.
Haha, không biết nên khen ánh mắt đệ giỏi hay là đệ giỏi che giấu tu vi đây, vừa nhìn thoáng cái đã nhìn ra. Nếu đệ đã nhìn ra thì ra cũng nói thật, nơi này sắp có người thay ta rồi, phỏng chừng nhanh thì một tháng, chậm thì ba bốn tháng thôi.
Ồ, vậy thì sư đệ xin được chúc mừng Vu Sư Huynh chuẩn bị tiến vào hàng ngũ trung tâm môn phái rồi, hắc hắc.
Lâm Phong mỉm cười chắp tay chúc mừng Vu Bàn Tử.
Đa tạ sư đệ, đừng nói sư huynh như ta không chiếu cố ngươi, ta mặc dù ít cùng đệ tâm sự nhưng ta cảm giác sư đệ rất có tiềm năng tiến vào hàng ngũ Trúc Cơ như ta, cái đệ thiếu chỉ là cơ duyên thôi. Như vậy đi, nếu có gì cần ta ra sức lúc này, đệ cứ việc nói. Nếu để sau này thì e rằng hơi khó. Cánh tay ta cũng không dài đến như vậy nữa.
Vu Bàn Tử cười nhẹ có thâm ý nói ra.
Cảm ơn sư huynh chiếu cố. Nói thật, lần này ta đến cũng muốn xin sư huynh xuống núi tìm một chút lĩnh ngộ. Tu vi của ta đã đến bình cảnh, nếu không có cơ duyên thì dù ngồi chai mông cũng không tiến bộ được nữa, việc này sư huynh giúp ta được chứ?
Hahả, chỉ là chuyện nhỏ. Sư đệ cứ đi tùy ý, nhưng đừng có bỏ đi luôn là được rồi. Ta sẽ báo cáo là đệ nhận công tác ra ngoài tìm thảo dược quý. Đối với công tác này, thời gian rất là thoải mái, hi vọng giúp được cho sư đệ.
Vậy thì còn gì bằng. Lời cảm tạ không nói hết, đây là một ít linh thạch tiểu đệ tích cóp được, coi như mượn hoa kính phật, chúc sư huynh sớm ngày hiểu được đại đạo.
Sư đệ, linh thạch này thì thôi đi, chỉ là chút chuyện nhỏ, chúng ta coi như cũng có giao tình. Sau này ta đi thì phỏng chừng người tiếp quản cũng không dễ chịu cho lắm, đệ để lại mà phòng thân.
Vu Bàn Tử hiếm thấy nghiêm túc nói ra, xem dáng vẻ cũng là chân tâm thật ý quan tâm tới Lâm Phong.
Lâm Phong mỉm cười, cũng không nài nỉ mà cất linh thạch đi, sau đó đứng dậy nói:
Vậy sư đệ xin cáo từ trước, chuyến đi này không biết khi nào gặp lại, hi vọng sư huynh bảo trọng.
Được, sư đệ cũng bảo trọng.
Vu Bàn Tử mặc dù nghe ra có chút hương vị từ biệt trong giọng nói Lâm Phong, nhưng cũng không quá vướng mắc gì, cũng có chút mất mát nói ra. Dù sao, trải qua một thời gian, Vu Bàn Tử đối với vị Lâm Phong sư đệ cả ngày khổ tu ít nói này cũng có chút hảo cảm.
Lâm Phong xoay đầu đi, nhưng lúc đi được một quãng thì âm thầm truyền âm một câu cho Vu Bàn Tử:
Vu sư huynh, tu vi càng cao, cẩn thận Luyện đan.
Nói một câu không đầu không đuôi xong, Lâm Phong cũng không quay lại mà bước thẳng xuống núi.
Ánh tịch dương vàng óng hắt bóng hắn trải dài trên sườn núi gồ ghề, mấy cơn gió nhẹ thổi tà áo hắn tung bay mang theo không khí của tự do.
Lâm Phong mang theo cảm giác thoải mái, bước nhanh xuống núi, nhìn phương hướng bước đi chính là Vạn Thú Sâm Lâm.
~~Bạo canh 4 ~~Nhà mất điện bất ngờ, các đạo hữu thông cảm.