Từ bên ngoài cửa ra vào, hai hắc y nhân hiện ra, một người trong số đó đang ôm lấy một bên ngực bị mũi tên xuyên vào.
Cũng không biết vì mũi tên lợi hại hay là Hỗn Nguyên Lực Lâm Phong truyền vào nó lợi hại, mà ngay cả khi tên hắc y nhân được đồng bọn kéo mũi tên ra, sau đó đổ một thứ bột cầm máu nhưng máu vẫn òng ọc chảy, hơn nữa máu tươi cũng theo miệng hắn trào ra, ánh mắt oán độc của tên hắc y nhân này dù là dưới màn đêm mập mờ, Lâm Phong vẫn có thể nhìn thấy được.
Hai người này một người có tu vi Luyện khí trung kỳ đã bị Lâm Phong bắn trúng, còn một người có tu vi Luyện Khí hậu kỳ thì đang dùng ánh mắt lạnh lẽo quan sát Lâm Phong.
Tên hắc y nhân này biết hành tung bại lộ, thế chủ động không còn, lúc này cũng không lén lút nữa mà cẩn thận trị liệu cho đồng bạn xong thì quay lại nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:
Dám đả thương đệ đệ của tao, hôm nay mày phải bỏ mạng tại đây!
Nói xong liền xuất ra một lá phù triện huyễn hóa thành một cây trường kích đánh tới Lâm Phong, thế công hung hãn. Chưa xong, sau khi xuất lá phù, dường như thấy chưa hả giận, hắn còn xuất từ trong túi trữ vật ra một thanh hắc sắc phi đao, ý đồ chờ Lâm Phong sơ hở của Lâm Phong sẽ lập tức một kích đắc thủ.
Lâm Phong thấy một mũi tên đã có hiệu quả tốt như vậy thì hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại thấy đối phương tấn công hung hãn dứt khoát như vậy thì biết đối phương quyết tâm hạ sát mình.
Lại nói, trên người Lâm Phong ngoài Lang Nha Cung thì chỉ còn Hỗn Nguyên Châu, Lang Nha Cung thì muốn tấn công trước tiên phải phòng thủ, vì vậy mà Lâm Phong trước nhảy lùi về sau mấy bước tránh né thế công hung hãn của thanh trường kích, đồng thời liên tục bắn ba mũi tên về phía hắc y nhân đang tấn công mình, sau đó còn cố tình bắn thêm một mũi tên cực kỳ âm hiểm về tên đang bị thương khó nhúc nhích.
Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng.
Hắc y nhân bị trúng tên vừa rồi vốn chưa xuất chiến đã bị thương, lúc này nguy hiểm cận kề cũng bỏ mặc mọi thứ cố gắng áp chế vết thương.
Tên đại ca đang tấn công Lâm Phong vô cùng hung hãn, thấy Lâm Phong lại nham hiểm như vậy, lập tức phi thân tế ra một vật như cái chuông màu xanh xám để đón mũi tên của Lâm Phong, đồng thời che chắn toàn bộ tứ phía của đồng bạn.
Nhất thời, một bên Lâm Phong bị cây kích do phù triện hóa thành truy đuổi, một bên liên tục bắn tên tấn công phòng ngừa hắc y nhân rãnh tay đánh lén hắn.
Đây quả thật là do kinh nghiệm chiến đấu yếu kém của Lâm Phong hại.
Hắc y nhân điều khiển phù triện công kính Lâm Phong, một bên vận linh lực vào phi đao, chờ Lâm Phong lọt vào tầm thì lập tức sử dụng ám khí.
Đây chính là bí kỹ độc môn mà hắc y nhân từng sử dụng rất hiệu quả.
Nhìn lại, quả thật Lâm Phong bị phù triện truy đuổi vô cùng chật vật, Lang Nha Cung cũng đã cất vào, vô cùng chật vật dùng thân pháp né tránh, hơn nữa phương hướng ngày càng gần hắc y nhân.
Hắc y nhân thấy cảnh này thì mừng rỡ, thầm nghĩ Lâm Phong quả nhiên là một con mồi ngon mới ra ràng, ngay cả loại kỹ năng chiến đấu thấp kém như vậy cũng dám lăn lộn trong Vạn Thú Sâm Lâm giờ này.
Khi thấy Lâm Phong nhảy đến một vị trí hắn đã đong đếm từ trước, lập tức vận linh lực âm thầm phóng phi đao ra.
Phi đao mang theo sát khí thấu xương lạnh lẽo phi thẳng vào ngực Lâm Phong rồi lập tức xuyên qua.
Hắc y nhân thấy một kích đắc thủ, hai mắt mừng rỡ đang định mở miệng cười to thì bỗng dưng hắn thấy kỳ lạ, vết thương của Lâm Phong không hề chảy máu, hơn nữa thanh phi đao lại đánh tới phù triện làm cho nó cũng hiện về nguyên hình, ghim vào vách đá.
Còn thân ảnh Lâm Phong vốn dĩ phải ngã xuống với vết thương ngay tim thì lại mờ ảo rồi tan biến.
Hắc y nhân thấy cảnh này thì trong lòng thầm kêu không ổn, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ xuất hiện bên cạnh, tay cầm một thanh đao màu đen tỏa ra từng làn hàn khí thấu xương chém từ đỉnh đầu hắn xuống.
Hắc y nhân lập tức tứ phân ngũ liệt, chết đến không thể chết lại lần nữa. LP đảo tay thu túi trữ vật rớt dưới đất vào tay sau đó phủi phủi cất đi, chiến lợi phẩm không thu chính là ngu.
Thì ra nãy giờ Lâm Phong một mực giảm thân pháp đến mức thấp nhất, chỉ vừa đủ tránh né công kích của hắc y nhân, đồng thời lộ vẻ chật vật để chờ một cơ hội.
Bản thân Lâm Phong tu luyện nhục thân đã đến tình trạng sức bật cực kỳ to lớn, lại thêm tích súc lực lượng chờ một kích phản công, chỉ chờ một cơ hội liền ra tay không chút chần chừ.
Hiệu quả lập tức bù đắp lại công sức nãy giờ, Lâm Phong thầm thở phào, lại nhìn về cái l*иg bên kia sớm mất đi linh lực, hóa thành một cái chuông bằng nắm tay nằm lăn lóc trên đất, còn tên hắc y nhân bị thương bên trong sớm đã chạy thoát thân.
Lâm Phong nhìn nhìn liền cất Hỗn Nguyên Đao vào, sau đó lập tức triển khai thân pháp đuổi theo hắc y nhân.
Một người có tốc độ nhanh và lành lặn đuổi theo một gã đang bị thương nặng, kết quả đã sớm rõ ràng.
Lâm Phong nhìn hắc y nhân đang ngồi thở dốc, khóe miệng do vết thương bị động mà lại tràn ra một dòng máu tươi, liền cười lạnh:
Đạo hữu là ai, tại sao lại theo dõi ta. Bản thân ta cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai?
Hừ, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, hỏi nhiều làm gì!
Hắc y nhân này mặc dù biết mình khó thoát chết, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng miệng, chết cũng phải có khí chất.
Hắc hắc, thực ra đạo hữu không nói ta cũng biết. Chắc là Thiên Nam Thương Hội Lăng cô nương mời hai vị đạo hữu tới đón tiếp ta có phải không?
Hừ~ta nói rồi, ta không biết gì hết!
Hắc y nhân vô cùng ngoan cố, nhưng qua một ánh mắt bối rối của hắn, Lâm Phong cũng đã có được thứ thông tin mình muốn, bèn cười hắc hắc nói:
Được rồi, đạo hữu không nói thì ta cũng tự khác tìm hiểu được. Còn bây giờ, để ta tiễn đạo hữu vào cây quạt này, chịu một chút nỗi khổ luyện hồn xem còn có ương ngạnh được nữa không nhé, hắc hắc hắc..
Nói rồi, liền xuất Hỗn Nguyên Châu huyễn hóa thành một cây quạt âm u sát khí, lạnh lẽo đến kinh hồn táng đởm.
Hắc y nhân vừa nãy đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của thanh hắc đao mà Lâm Phong sử dụng, giờ phút này lại thấy hắn xuất ra một cây quạt tỏa ra những làn hắc khí lạnh gáy, hơn nữa nhìn một hồi lại có cảm giác linh hồn rung động như muốn bị hút vào, nhất thời một cỗ sợ hãi còn hơn cả cái chết dâng lên trong lòng, ấp úng lùi về phía sau, tay run run chỉ Lâm Phong sợ hải nói:
Ngươi…ngươi là ma tu? Con mẹ nó, sao ta lại đυ.ng phải thứ này.
Hắc y nhân sợ hãi nghĩ tới gì đó, run rẩy kêu lên, phía dưới không nhịn được mà thấy ươn ướt, thì ra gã sợ đến tiểu ra quần. Không sợ sao được, tu sĩ Nam Quốc khi nghe đến hai chữ ma tu đều chỉ có kinh sợ mà thôi.
Ma tu là những tu sĩ chuyên tu ma pháp, đặc biệt có hiệu quả với linh hồn. Thông thường những người này thích bóng tối, di chuyển quỷ dị, lại hay sử dụng các pháp bảo tỏa ra hắc khí có tác dụng chấn nhϊếp linh hồn.
Hắc y nhân trong lòng tự hỏi các vị huynh đệ, ngươi nghĩ chết là đáng sợ nhất sao? Phi, ta phi, ta một vạn lần phỉ nhổ vào, nếu ngươi chịu nỗi khổ luyện hồn của ma tu rồi sẽ thấy cái chết đáng yêu tới mức nào.
Đầu năm nay, các loại lão quái vật đầu sỏ thích nhất là giả heo ăn thịt cọp, không chừng người thanh niên trước mắt này là một lão quái vật ma tu giả vờ có tu vi thấp để đùa bỡn bọn hắn cũng nên.
Càng nghĩ, hắc y nhân càng vững tin vào phán đoán của mình. Dù lúc này có tự sát thì cũng không được, đối với bọn ma tu này thì tự sát trước mặt bọn họ chỉ càng làm mọi việc đến nhanh hơn mà thôi.
Hắc y nhân lại nghĩ đến những cực hình, thống khổ mà tu tiên giới lưu truyền khi gặp phải ma tu, thoáng chốc sợ hãi mặt trắng bệch, kêu lên:
Ngươi…lão tiền bối, xin ngài đừng qua đây, ta sẽ nói…nói hết…thực ra là lão chủ quầy ở Thiên Nam Thương Hội vì ngài mà bị đuổi, cho nên bỏ tiền ra thuê chúng ta đến trả thù ngài. Nếu biết lão tiền bối là ma…à, là cao nhân đắc đạo, tiên phong đạo cốt, anh hùng tiêu sái như vậy thì có đánh chết chúng ta cũng không dám mạo phạm ngài. Lời ta đã nói hết, không có nữa điểm giả dối xin ngài cho ta chết thống khoái, đừng luyện hồn, đừng…đừng…!
Lâm Phong trong lúc vô tình định đùa bỡn tên hắc y nhân này một chút, không ngờ làm cho gã hắc y nhân sợ tới mức tiểu ra quần, lại nghe qua lời nói ấp úng của gã thì cũng thoáng cái hiểu mấy phần là mình bị hiểu lầm.
Thuận nước dong thuyền trước nay luôn là việc chính nghĩa không nên nhường ai, Lâm Phong cũng không gật đầu không phủ nhận mà cười lạnh nói:
Đạo hữu nói mấy lời này có phải hơi muộn không, ngươi xem ta là trẻ lên ba hay sao mà ba hoa vài lời là khiến ta tin tưởng, xem ra đạo hữu cũng nên nếm thử tư vị trong này chứ nhỉ?
Nói rồi, Lâm Phong âm thầm truyền Hỗn Nguyên Lực vào Hỗn Nguyên Châu lúc này đang huyễn hóa ra cây quạt, làm cho nó càng âm trầm, khí tức lạnh lẽo băng hàn truyền ra lạnh đến thấu xương, dù Lâm Phong là chủ nhân nhưng cũng cảm thấy được cái lạnh truyền tới linh hồn này thì hắc y nhân làm sao không cảm nhận được.
Gã hắc y nhân hồn vía lên mây, sợ hãi cùng cực nói:
Lão tiền bối, những lời ta nói là sự thật, đây ngài xem, đây là bức thư mà hắn gửi cho chúng ta, còn đây là năm mươi linh thạch thù lao. Ta tại đây phát thệ, nếu dám lừa gạt tiền bối nữa lời, thì vĩnh viễn chịu nổi khỗ quất hồn luyện phách, trọn kiếp không siêu sinh.
Hắc y nhân biết rất rõ những lão quái vật thường thường tính khí rất bất thường, có thể đổi ý bất cứ lúc này, khát máu vô tình. Vì vậy liền phát thề độc để chứng tỏ lời nói là sự thật.
Lâm Phong vốn cũng tin tưởng, nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi nói:
Được, ta đáp ứng ngươi, cho ngươi chết thống khoái.
Đa tạ, đa tạ lão tiền bối!
Chưa từng thấy ai chết mà sảng khoái như ngươi!
Lâm Phong lập tức vỗ một chưởng lên thiên linh cái tên này, đoạn tuyệt cuộc sống của hắn ngay tại chỗ. Đối với kẻ địch, Lâm Phong cũng chưa ngu tới mức nhân từ, giả nhân giả nghĩa giáo huấn rồi thả đi hay thu phục. Cách tốt nhất chỉ có một chữ Gϊếŧ!.
Nhìn xác hắc y nhân đã tuyệt khí bỏ mình, lại nhìn lá thư và năm mươi linh thạch, Lâm Phong thu năm mươi linh thạch vào túi, phóng ra một cái Hỏa Cầu Thuật hủy thi diệt tích, gương mặt thật của hắc y nhân ra sao từ đầu đến cuối Lâm Phong cũng không thèm quan tâm, chỉ bỏ lại một câu:
Má nó, mua mạng lão tử chỉ năm mươi linh thạch, tội này méo thể tha thứ được!
Sau đó thân ảnh của hắn biến mất trong đêm tối.
------
Bạo canh 2 - Chưa xong còn tiếp...