Sau khi nghe Lâm Phong nói về chuyện thiên địa linh khí thay đổi, Đao Cuồng cũng xoay chuyển trong mắt, truyền âm:
Nói đến mới nói, khi trước ta cũng từ một hòn đảo về, lúc phi hành cảm thấy hình như những sinh vật sống dưới biển cực kỳ sợ hãi, giống như đang trốn tránh thứ gì đó vậy. Ta cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề.
Kiếm Tửu nghe vậy thì cũng tiếp lời:
Hừ, ngay cả thế giới phàm nhân cũng quan sát được mấy hiện tượng bất thường. Thậm chí một vài quốc gia có công nghệ khoa học phát triển dùng vệ tinh bên ngoài Trái Đất cũng quan sát được thay đổi bất thường. Đáng tiếc, đó không phải là thứ bọn họ có thể đối chọi.
Kiếm Tửu nói tới đây thì ngọc giản truyền âm của Lâm Phong rung động, hắn liền lấy ra xem, sau đó trả lời gì đó.
Một lát sau, một thân ảnh quen thuộc đi tới, thì ra là Lê Dũng.
Ha ha, chào Lâm huynh. Tới đây sao không báo để tiểu đệ ra đón tiếp? Ồ, tu vi của huynh…tiền bối…
Khà khà, tiền bối cái gì, cứ xưng huynh gọi đệ không thoải mái hơn sao? Dù sao tu sĩ của Nhân tộc chúng ta đều là cùng một nhà, không cần mấy thứ lễ nghi phiền phức.
Lâm Phong thấy vẻ mặt của Lê Dũng giật mình thì cười nói.
Ủa, Kiếm huynh, Đao huynh cũng ở đây? Mọi người….
Lê Dũng nghe vậy thì mỉm cười, nhưng quay mặt qua nhìn thấy Kiếm Tửu và Đao Cuồng đang ngồi nhìn hắn cười cười thì giật mình kêu lên, dáng vẻ mừng rỡ.
Đúng là có duyên, thì ra Lê huynh cũng quen biết với Lâm huynh, vậy thì tốt quá, cùng ngồi xuống nào!
Đao Cuồng thoải mái cười ha ha nói. Bộ dáng cũng rất thân thiết với Lê Dũng.
Lâm Phong và Lê Dũng khẽ nhìn nhau liền cười lên vui vẻ. Trái đất đúng quả thật là nhỏ, xoay đi xoay lại thì ra tất cả đều là quen biết. Nhất thời bầu không khí lại náo nhiệt thêm mấy phần.
Tuy nhiên, qua vài câu chào hỏi, mấy chén rượu cạn, Lê Dũng lại nhăn đôi mài kiếm, trầm mặc nói:
Ba vị đạo huynh chắc cũng biết tình hình chúng ta rồi phải không? Nhưng ta vừa nhận được một tin xấu và một tin tốt. Mọi người có muốn nghe không?
Kiếm Tửu không chút chần chừ đáp:
Vậy nói tin xấu trước đi, nghe xong chuyện xấu sau đó nghe tin tốt để đỡ mất hứng.
Hai người Lâm Phong và Đao Cuồng cũng gật nhẹ đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lê Dũng thấy vậy thì nhúc nhích môi truyền âm:
Bọn dị tộc không biết dùng phương pháp gì, đã phá hủy toàn bộ nguồn năng lượng của phàm nhân, ngay cả các thiết bị điện tử hoặc dự phòng cũng theo đó mà tắt ngấm. Cả thế giới phàm nhân ngoài kia đang rối loạn đến cực điểm. Xem ra bọn chúng không nhịn được, đã bắt đầu ra tay rồi.
Hả? Chuyện này có bao nhiêu phần sự thật? Nguồn tin của huynh có chính xác không?
Người hỏi chính là Đao Cuồng, lúc này cả ba người đều có chung vẻ mặt ngạc nhiên này.
Chắc như bắp. Theo thám tử của chúng ta báo về thì Dị tộc đã bắt đầu tập hợp quân số, chuẩn bị tiến công ào ạt. Hơn nữa, cũng không biết bọn này nhận tin từ đâu mà có vẻ như đang tiến thẳng đến bao vây chỗ chúng ta theo ba hướng. Tình thế cực kỳ bất lợi.
Lê Dũng cười khổ, nhấp một ngụm rượu nói.
Ba người Lâm Phong vốn đã cực kỳ lo lắng, lúc này nghe được tin tức này thì tâm trạng liền trầm xuống, ai cũng lặng im âm thầm tính toán lại sắp xếp của bản thân.
Cũng không phải họ ích kỷ, nhưng trong loại đại chiến hỗn loạn như thế này, dù là ai cũng không rãnh phân tâm lo cho người khác, phải tự bảo vệ lấy bản thân trước rồi mới tính tới chuyện sau.
Lát sau, Lâm Phong chậm rãi truyền âm hỏi Lê Dũng.
Vậy còn tin tốt là gì?
Lê Dũng nhìn ba người sau đó từ tốn đáp:
Lần này đích thân tu sĩ Hóa Thần sẽ cùng chúng ta chiến đấu. Hơn nữa theo thông tin tình báo, tu sĩ cao giai đối phương cũng chỉ ngang chúng ta. Nếu so về chất lượng thì Nhân tộc chúng ta cũng không kém quá nhiều. Hơn nữa…
Lê Dũng nói tới đây thì thần thần bí bí mỉm cười, sau đó thật nhỏ giọng truyền âm:
Hơn nữa Nhân tộc chúng ta vẫn còn lưu hậu thủ!
Hừ, tưởng gì nguy hiểm. Cái này thì có dùng đầu gối ta cũng đoán được!
Đao Cuồng tính tình bạo phát, liền buột miệng nói.
Đối với loại đại chiến tồn vong này, dù là ai cũng sẽ có ám chiêu hậu thủ. Nhân tộc hay Dị tộc cũng đều không phải những kẻ ngu, tất nhiên có thủ đoạn của riêng mình.
Tuy nhiên, tin tức ba vị Hóa Thần đích thân ra tay thì cũng đúng là một tin tốt.
Trước nay, Lâm Phong luôn cho rằng thế giới này sớm đã tuyệt tích tu sĩ cao giai, nhưng không ngờ khi gặp đại sự tồn vong của toàn tộc thì vẫn xuất hiện nhiều như vậy. Điều này cho thấy, thế giới này hoàn toàn không phẳng lặng như vẻ bề ngoài của nó, mà là âm thầm sôi trào bên trong.
Trong lúc tất cả mọi người đan bàn luận thì trên bầu trời bỗng dưng vang lên tiếng nói:
Mời mọi người đến quảng trường trung tâm!
Lâm Phong nghe vậy liền lục tục đứng dậy cùng mọi người đi đến quảng trường. Thần thái ai cũng ngưng trọng, bởi thông qua quãng thời gian tụ họp tại đây, không ít thì nhiều mỗi người đều nắm được đại khái tình hình của Nhân tộc.
Khu vực quảng trường chia làm ba phần, dựa theo tu vi mà sắp xếp chỗ ngồi. Đây là một loại tôn trọng đối với cường giả.
Nhưng cũng nhờ vậy, mới thấy cả nhân tộc mấy tỷ người, nhưng tổng số tu sĩ đến đây lại ít đến đáng thương.
Số tu sĩ dưới Kết Đan đông nhất, khoảng sáu nghìn người, Kết đan kỳ khoảng một nghìn năm trăm người, còn Nguyên Anh kỳ thì chưa đến một trăm.
Trên khán đài giữa quảng trường, có để ba cái ghế đỏ là chỗ ngồi của ba người có thân phận cao nhất, là những người chống đỡ Nhân tộc hiện nay.
Sau một lúc, khi nhân số của tất cả tu sĩ đã đến đông đủ, từ phía trong bước ra ba người, một nữ hai nam.
Vị tu sĩ nữ Hóa Thần Kỳ thình lình có dáng vẻ trẻ đẹp như tiên nữ giáng trần, da trắng môi hồng, tóc đen buông xõa nhưng không loạn. Tất cả nam tu sĩ nhịn không được nhìn thêm mấy lần, nhưng vị nữ tu Hóa Thần này chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng băng hàn thấu xương, lập tức, những người có tu vi Nguyên Anh Kỳ còn đỡ, nhưng những người có tu vi yếu đều cảm thấy tâm thần run rẩy, cũng không dám nhìn tiếp thêm cái nào nữa.
Hai vị nam tu sĩ Hóa Thần đi bên cạnh thấy cảnh này cũng mắt nhìn mũi, không hề có chút biểu hiện gì, từ đầu tới cuối chỉ dửng dưng như không muốn quan tâm. Một người trong đó là một trung niên mặc Vest, đi giày da, tay còn cầm điếu xì gà, rất có dáng vẻ nhân sĩ thành công, nhưng ai ngờ đây lại là một tồn tại Hóa Thần.
Lâm Phong thấy vậy thì âm thầm than thở. Thì ra trên thế giới này không thiếu kỳ nhân dị sĩ, họ luôn có một vỏ bọc quá hoàn hảo, không ai đoán được.
Những lão quái vật như họ, nếu không bế quan khổ tu thì chính là giả dạng người thường, trà trộn lăn lộn trong đám phàm nhân.
Bởi vì theo Lâm Phong được biết, một khi tu vi lên tới Hóa Thần, theo thông lệ ở Tu tiên giới chắc chắn sẽ được tiếp dẫn phi thăng lên giới diện cao cấp hơn. Nhưng nếu nồng độ nguyên khí ở giới này không đủ, thì một khi bộc phát tu vi trong khoảng thời gian dài, chắc chắn bị kiếp số kéo đến oanh tạc đến khi ngã xuống mới thôi.
Cho nên, ngoài những dịp trọng đại thế này, bình thường chắc vài vạn năm cũng chưa chắc gặp được họ.
Lúc này, người đi bên cạnh trung niên mặc Vest là một ông lão đầu tóc trắng xóa búi củ hành, người mặc quần áo nâu sòng, đầu còn quấn khăn rằng trắng đen, có vẻ chất phác hiền hậu.
Tuy nhiên, bất cứ ai nơi này đều không dám có chút khinh thị mà là tràn ngập kính ý với người này, bởi vì ông ấy chính là Minh chủ Nhân Đạo Minh.
Giờ phút này, ông lão bước lên phía trước, mở miệng ôn hòa chậm rãi nói:
Thay mặt toàn thể tộc nhân của Nhân tộc, đa tạ mọi người đến đây tương trợ. Lần này đại chiến có thể quyết định sinh tử tồn vong của cả tộc, mong mọi người cố gắng hết sức.
Lời nói của ông lão chậm rì rì, cũng không hò hét gì mà từ tốn nói. Nhưng không biết trong lời nói lại có thần thông gì mà vang vào tai mỗi người tựa như gần sát bên tai, từng lời từng chữ đều vang lên rõ ràng rành mạch.
Dừng một chút, ông lão tiếp tục nói:
Ngoài việc đó, lần này tất cả tu sĩ tham gia đại chiến đều sẽ được hỗ trợ đan dược, linh thạch theo công tích. Tuy có chút nhỏ, nhưng là tâm ý của Nhân Đạo Minh cảm tạ quý đạo hữu đã không ngại đường xa đến tham gia.
Lần này thì tất cả mọi người đều cảm thấy hào hứng. Được ăn, được nói, được gói đem về, ai mà không thích. Hơn nữa, lần này nếu làm không công thì một số người trong đám tu sĩ cũng chưa chắc tận hết sức lực.
Có thể nói, chiêu này của Nhân Đạo Minh đúng là cao tay.
Lâm Phong ngồi bên dưới cũng gật gù thán phục.
Theo tin tức truyền về, Dị tộc đã bắt đầu hành động. Ngay sau đây, tất cả mọi người sẽ chia làm ba hướng. Mời các vị đạo hữu nào chủ tu công pháp khắc chế thứ gì hãy đến chỗ bên kia để tiện phân đội. Ngoài ra, hành động lần này sẽ do ta và hai vị đạo hữu đây dẫn đội. Mọi người không có ý kiến gì chứ?
Ta có ý kiến!
Một tu sĩ Nguyên Anh Hậu kỳ ngồi hàng đầu, dáng vẻ đã nửa bước Hóa thần lãnh đạm lên tiếng.
Minh chủ Nhân Đạo Minh thấy vậy liền ôn hòa đáp:
Thì ra là Diệp Thiên đạo hữu, mời đạo hữu nói!
Tiền bối, nếu ngài sắp xếp như vậy thì nơi này ai sẽ trấn tọa? Lỡ Dị Tộc có hậu chiêu gì đó thì chẳng phải chúng ta sẽ gặp phiền phức hay sao?
Ha ha, điều này đạo hữu yên tâm. Nơi này chắc chắn không vấn đề gì!
Ồ, nếu tiền bối ngài đã tự tin như vậy thì ta không còn gì để nói. Mọi việc tùy ngài phân phó.
Số chữ: 2087