Chương 137: Bão nổi

Sau khi hét lên một tiếng, Lâm Phong lập tức giơ tay lên trước ngực đẩy ra một chưởng.

Chưởng này nhìn qua rất đỗi bình thường, nếu nhìn sơ qua thì hài nhi ba tuổi cũng có thể học tập y chang không khác chút nào. Nhưng cảm ngộ đối với linh khí thiên địa trong đó thì cho dù ai cũng không thể bắt chước.

Chỉ thấy theo bàn tay Lâm Phong, đạo đạo kim quang như những con đom đóm lóe lên chậm rãi tụ lại thành hình một bàn tay màu vàng, thiên địa nguyên khí trong không gian cũng vì nó mà chậm rãi tụ họp lại.

Linh khí trong thiên địa vốn dĩ cực kỳ mỏng manh, nhưng lúc này lại như cuồng phong từ bốn phương tám hướng kéo đến. Linh lực trong người Lâm Phong cũng chậm rãi bị chưởng ấn này hút đến gần như khô kiệt.

Một bàn tay tràn ngập kim quang từ từ hình thành, mơ hồ ngưng thật đến nỗi từ xa nhìn lại cũng có thể thấy những đường vân tay trên đó.

Cảm nhận sơ qua khí tức của chưởng ấn này, ngay cả người thi triển là Lâm Phong mơ hồ cũng cảm thấy sợ hãi, hắn dần cảm thấy chưởng ấn này đã dường như muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, liền không do dự vận sức lực toàn thân đẩy tới trước một cái.

Xoẹt~~Xoẹt

Bàn tay khổng lồ mang theo khí tức làm cho Ma vật chỉ cảm nhận sơ quá củng cảm thấy không rét mà run.

Bụp!

Cũng không có tiếng nổ hay va chạm gì, chỉ có một tiếng Bụp rất nhỏ, Phệ Linh Ma Diễm chỉ chống chịu được một hơi thở liền tiêu tan trong chưởng ấn, thậm chí mơ hồ còn làm cho khí tức trên chưởng ấn Phần Thiên tăng thêm một phần khủng bố.

Nhìn bàn tay tràn ngập kim quang bay thẳng tới trước mặt, ma vật lập tức kinh hoảng thốt lên:

Đây…đây là thứ thần thông gì?

Không trách được ma vật, bản thân nó chỉ là một tia hóa thân vừa thức tỉnh, đến trí nhớ còn mơ hồ thì thực lực cũng không khôi phục được hoàn toàn. Phệ Linh Ma Diễm vang danh ma giới cũng không phải yếu như vậy, chẳng qua là thực lực nó chưa phát huy ra, chỉ miễn cưỡng cố gắng thôi động mà thôi.

Lâm Phong bên này cũng không khá khẩm gì, sau khi đẩy ra một chưởng kinh thiên thì sắc mặt tái nhợt, kim quang ảm đạm, cả người hư thoát, linh lực trong cơ thể không còn đến một thành.

Hơn nữa, một chưởng này, Lâm Phong chỉ có thể xuất ra chứ không thể điều khiển.

Ngay sau khi chưởng ấn xuất ra, liền càn quét hết thảy thiên địa, cắt ngang bầu trời. Lúc này, ma vật chỉ kịp hừ thảm một tiếng liền bị toàn bộ chưởng ấn quét ngang.

Không! Không thể nào, bổn tọa bất tử bất diệt, sao lại ngã xuống tại đây~~Khô…n…

Chưa kịp nói hết câu, một tiếng hừ thảm truyền ra, Phần Thiên chưởng ấn mang theo khí thế không gì sánh được ầm ầm lao thẳng lên bầu trời, hơn nữa càng ngày càng trở nên to lớn, hấp thụ linh lực trong thiên địa càng kinh khủng.

Bên ngoài không gian bao la, ở một vùng tối của mặt Trăng, trong một miệng núi lửa tối đen, nơi mà vĩnh viễn không bao giờ có ánh sáng mặt trời chiếu tới. Lúc này, thình thình có một bóng người đang ngồi đả tọa, hai mắt nhắm nghiền. Bỗng dưng, hai mắt người này mở ra, bên trong mắt phải có một ký hiệu tam giác màu đen kỳ lạ chậm rãi xoay tròn, hắn nhìn chằm chằm vào một vùng trên Trái Đất, lẩm bẩm:

Chẳng lẽ có lão quái vật nào vi hành sao, sao đột nhiên không gian lực nơi đó lại hỗn loạn như vậy? Thôi mặc kệ, chỉ cần không vượt qua ranh giới thì chẳng liên quan ta!

Nói xong, người này liền khép mắt lại, tiếp tục đả tọa như chưa có chuyện gì xảy ra.

Một vài nơi trên Trái Đất, tại những hiểm địa không dấu chân người, cũng có vài cặp mắt đã lâu không mở ra, lúc này cũng nhao nhao cảm nhận chưởng ấn khổng lồ đang vù vù bay lên thiên không mà nghi hoặc không thôi.

Chưởng ấn của Lâm Phong đánh ra, hóa thành một bàn tay khổng lồ đánh thẳng lên bầu trời, cho đến khi đạt kích cỡ gần nghìn mét bay ra khỏi bên ngoài Trái Đất mới chậm rãi phiêu tán.

Lúc này nhìn lại, Lâm Phong sắc mặt tái nhợt, suy yếu đến tột đỉnh.

Bỗng nhiên…một tràng cười the thé âm độc cất lên:

Hé hé hé…bản thân ngươi không còn chút linh lực, để xem ta phục thù thế nào…

Đưa mắt nhìn lại, một bóng đen mờ ảo, lúc sáng lúc tối, ba cái đầu thì hai cái đã đứt ngang, một cái thì mất gần như nửa bên mặt, tứ chi đứt hết, vô cùng thê thảm hiện ra. Thì ra là ma vật.

Cũng không biết tối hậu nó thi triển bí kỹ tự đoạn gì mà lại tránh thoát được thần hồn hủy diệt.

Cũng may cho ma vật này, Phần Thiên chưởng của Lâm Phong chỉ mới tu luyện da lông, mặc dù uy lực cực kỳ cường hãn nhưng không điều khiển như ý, linh lực cung cấp và lĩnh ngộ tinh túy trong đó chưa cao nên ma vật miễn cưỡng tự tàn bản thân tránh được một kiếp.

Mặc dù vậy, khí tức trên người nó cũng suy yếu cực điểm, bộ dáng thảm hại cực kỳ. Bất quá, so với Lâm Phong vừa bị Phần Thiên chưởng hút sạch linh lực thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Thực lực hai bên lúc này cũng tương đương một tu sĩ luyện khí kỳ và một phàm nhân tay không tấc sắt vậy, vô cùng chênh lệnh.

Lâm Phong thấy ma vật cười the thé, sau đó nhanh chóng tiến tới gần thì cười lạnh.

Cũng không thấy Lâm Phong làm động tác gì, chỉ phẩy tay một cái, một cái bóng trắng cũng biến ảo theo đó mà ra.

Bóng trắng vừa hiện, lập tức kích thước cơ thể cũng to lớn lên, răng nanh tua tủa.

Ma vật vốn đang cầm chắc thắng lợi, định thần nhìn lại bóng trắng này liền la lên:

Củ lạc giòn tan, đây là loại yêu thú gì?

Thì ra là tiểu Bạch vốn đã tỉnh lại, sớm đã nghe mùi ma khí thèm chảy dãi.

Tiểu Bạch vừa hóa lớn liền cuồng hống một tiếng, những gợn sóng do âm ba gây ra lấy mắt thường cũng có thể nhận thấy đánh mạnh lên người Ma vật vốn đã suy yếu. Nó liền sợ hãi đến cực điểm, ngay cả thét lên cũng không kịp, thậm chí, nó còn kinh sợ hơn cả lúc đối mặt với Phần Thiên chưởng.

Lúc này, ma vật cũng bất chấp trả thù hay gì nữa, bảo toàn mạng trước con yêu thú quái dị khắc tinh này mới là vương đạo.

Ma vật xoay đầu liền hóa thành một cụm mây đen định bỏ chạy nhưng âm ba của tiểu Bạch vừa tới, liền làm cho đám mây đen mà ma vật huyễn hóa ra lập tức tiêu tán.

Để lộ bên trong là ma vật đang giương đôi mắt sợ hãi đến cùng cực, nhưng kỳ lạ là nó lại bị chấn cứng người trong giây lát.

Có thể, với thực lực bình thường của ma vật thì âm ba của tiểu Bạch dù có lợi hại hơn thì cũng chỉ làm cho nó giật mình một thoáng thì sẽ khôi phục hoạt động được. Nhưng trải qua trọng thương, nó lại chỉ có thể giương đôi mắt giãy giụa trong hoảng sợ.

Tiểu Bạch tất nhiên không để ma vật đại bổ này đã lên tới miệng rồi còn thoát được, nó liền gầm một tiếng, hao luồng khí xám từ mũi liền ào ào bay ra bao bọc lấy ma vật.

Ma vật không kịp hừ tiếng nào, đã bị hai luồng khí xám phong bế thành một luồng hắc quang đậm đặc hít vào trong mũi.

Tiểu Bạch sung sướиɠ, quay đầu lại le cái lưỡi đỏ ngầu liếʍ liếʍ Lâm Phong như cảm ơn.

Bản năng của tiểu Bạch cho biết, chỉ cần nịnh nọt tốt vị chủ nhân này, thì món ngon cứ dồn dập mà đến.

Lâm Phong thấy tiểu Bạch truyền đến ý niệm hưng phấn thì cũng vui vẻ. Bất quá, khóe miệng hắn cũng chảy ra một dòng máu óng ánh, kim quang ngoài thân cũng chậm rãi phiêu tán, cả người lập tức thu nhỏ lại.

Biến thân không còn, giờ phút này, Lâm Phong thảm hại một cách đáng thương, đầu tóc rối bù, linh lực trống rỗng. Nếu giờ phút này xuất hiện dù một kẻ địch yếu ớt cũng có thể làm cho Lâm Phong hắn lâm vào hiểm cảnh.

Nghĩ đến đây, Lâm Phong liền truyền thần niệm, tiểu Bạch hiểu ý liền thu nhỏ lại, sau đó cõng Lâm Phong đang dần suy yếu bắt đầu chạy đi, rời khỏi nơi này.

Bỏ lại chiến trường hết sức hỗn độn. Bất quá, đối với loại chuyện kỳ bí khó giải thích này, chính quyền liên quan cũng cố hết sức ém nhẹm thông tin tránh gây hoang mang cho người dân. Nhờ vậy mà Lâm Phong cũng không gặp phải phiền toái gì lớn lắm.

Lúc này, trong một thành thị sâu dưới lòng đất, nơi quyền lực nhất của Hồn tộc, có mấy người đang trò chuyện.

Tộc trưởng, gã này cực kỳ suy yếu, nếu chúng ta ra tay chắc chắn hạ thủ ngay! Hồn lực người này cực kỳ mạnh mẽ, chắc chắn có thể đền bù tổn thất lần trước hắn gây ra.

Một người âm trầm lên tiếng, lời nói hết sức mê người.

Hừ, chắc ngươi cũng chưa quên căn dặn của vị tiền bối kia. Ngươi muốn chết thì cứ đi, đừng để liên lụy đến bổn tộc!

Nhưng mà…

Không nhưng nhị gì cả. Ta tin rằng, ngày tàn của bọn tu sĩ nhân tộc chắc cũng không còn lâu đâu. Nhất là khi…

Gã trưởng tộc cười âm hiểm.

Ý ngài là, vị Ma tôn bị phong ấn sâu trong lõi Trái Đất kia….

Khặc khặc, tiền bối kia chỉ cấm chúng ta đυ.ng nhân tộc, nhưng đâu có cấm chúng ta giải phong ấn cho kẻ khác…

Ha ha ha…diệu kế. Ta thật sự bội phục ngài rồi. Nhưng mà, phong ấn của người kia cũng không phải loại tầm thường, hơn nữa theo ta biết, sớm có người trấn thủ bên ngoài…

Gã tộc phó có chút hồ nghi nói.

Tộc phó ngươi đừng lo, với thực lực của tộc ta, giải phong vài cái phong ấn là đủ rồi. Hơn nữa, chư tộc đối với miếng bánh nhân tộc sớm đã thèm rõ dãi, chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ bắt đầu có dị động. Chúng ta cứ theo dõi kỳ biến là được. Khặc Khặc….

Ba người trong phòng cười lên ha hả.

Từ đầu đến cuối, chỉ có tộc trưởng và tộc phó nói chuyện, còn một gã chỉ cười mà không nói gì, bộ mặt cực kỳ gian xảo, nhưng cũng có chút quen thuộc. Nếu Lâm Phong có mặt ở đây, nếu để ý kỹ chắc chắn sẽ nhận ra người này.