Chương 136: Phần Thiên!

Bầu trời đang trong xanh bỗng dưng ầm ầm chuyển mây đen.

Trong mấy nhịp thở, nơi này đã chuẩn bị như có một cơn bão sắp kéo đến.

Thấy tình hình này, Lâm Phong không nhịn được quay sang hỏi Lê Dũng:

Lê đạo hữu, chuyện gì mà huynh có vẻ chật vật vậy?

Chuyện này một lời khó nói hết. Nhưng ta có thể nói ngắn gọn, tấm bản đồ lần trước ta nhặt được và số ma khí Lâm huynh vừa nói chắc chắn có liên quan. Bởi vì…

Lê Dũng nói tới đây, không nhịn được phun ra một ngụm máu đen, đồng thời sắc mặt tái nhợt thêm mấy phần, nhưng những hắc khí trên người cũng theo đó giảm xuống.

Ài, để Lâʍ đa͙σ hữu chê cười. Thật sự, chỗ kia không phải là kho tàng gì, mà là một trận pháp phong ấn. Còn phong ấn thứ gì bên trong nó, ta sợ rằng…

Lê Dũng còn chưa kịp nói hết câu, từ trên bầu trời bỗng mây đen vần vũ, sấm chóp lập lòe, một đôi mắt âm u huyết hồng hiện ra, nhìn xuống ngọn núi nhỏ mà hai người đang đứng.

Đôi mắt vừa hiện ra, cũng không hề có biểu hiện gì liền chớp động một cái, từ trên đám mây một bàn tay huyết sắc ngập trời theo đó lấy thế thái sơn áp đỉnh chụp xuống.

Nếu là tu sĩ bình thường khẳng định trong hoàn cảnh này sẽ không kịp trở tay, nhưng Lâm Phong chỉ liếc mắt một cái, một bàn tay nắm lấy lưng của Lê Dũng đang trọng thương, cả người uốn éo nhoáng lên một cái đã xuất hiện tại mặt đất cách đó mấy trăm mét.

Cả ngọn núi theo Huyết sắc đại thủ kia mà bỗng ầm ầm đổ sập xuống tựa như đậu hũ, không có chút trở ngại gì.

Tròng mắt Lâm Phong khẽ co rụt, nhưng cũng không nói hai lời liền nhìn Lê Dũng đang suy yếu bên cạnh nói:

Mau chạy, ta đoạn hậu. Sau này sẽ hội họp sau!

Lê Dũng biết Lâm Phong sợ hắn vướng vào vòng chiến mà để cho ma khí xâm lấn thì chắc chắn sẽ bị ma hóa, khó lòng hồi phục. Vả lại, hiện giờ ngay cả bản thân hắn còn lo chưa xong, cho dù ở lại đây cũng chỉ làm vướng tay vướng chân Lâm Phong. Nghe vậy cũng cắn răng nói:

Được, làm phiền Lâm huynh. Bảo trọng!

Lê Dũng nói xong cắn răng miễn cưỡng hóa thành một vầng hào quang rời khỏi nơi đây.

Tuy nhiên, vừa mới chạy đi được một quãng thì một bàn tay cũng theo đó ụp tới như buốn bóp nát hắn ra.

Lê Dũng mắt thấy cảnh này, cũng cắn răng rút thanh kiếm sau lưng, hét lớn một tiếng rồi đâm tới bàn tay, sau đó phun thêm một ngụm máu tươi, lùi lại mấy bước.

Mặc dù thời gian ngắn, nhưng trong mấy bước này, Lê Dũng cũng kịp bắt mấy cái pháp quyết kỳ dị, sau đó hô một tiếng:

Kiếm Quang Lôi Trận!

Theo tiếng hét, một đồ hình sấm sét mang theo ánh sáng chói mắt liền bao bọc thân ảnh của hắn, sau đó trận trận phù văn kỳ dị bao bọc quanh thân hắn liền ầm một tiếng tiêu tán giữa không trung, cả người liền biến mất khỏi vị trí cũ.

Nhưng ngay trước khi truyền tống đi, Lâm Phong cũng nhìn thấy Lê Dũng đã hết sức suy yếu, nhưng cũng không thể giúp gì. Việc hắn làm là ở lại ngăn chặn thứ ma vật trên bầu trời kia xem như cũng tận tình rồi.

Lúc này, đôi mắt trên bầu trời có vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó lại chú mục đến thân ảnh Lâm Phong đang đứng một mình.

Bỗng nhiên, một giọng nói ầm ầm vang vọng trong không trung:

Cuối cùng bản tọa đã thức tỉnh, khặc khặc, lũ chết tiệt dám phong ấn ta ở tinh cầu chết tiệt này để nuôi dưỡng bọn hạ đẳng các ngươi. Cuối cùng cũng có ngày ta thoát khốn, khặc khặc khặc….một tên tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ chắc chắn cũng đủ làm cho sức mạnh của ta phục hồi chút ít…ủa, Không thể nào? Tại sao ngươi lại có Hỗn Nguyên Lực? Ngươi là gì của Hỗn Độn Lão nhân?

Hỗn Độn lão nhân gì, ta không cần biết. Nhưng các hạ có phải tự tin quá không, một cái Ma Ảnh hóa thân cũng tự xưng bổn tọa?

Lâm Phong nghe giọng nói cao ngạo kia vang tới thì trong lòng khẽ động, nhưng ngoài mặt cười lạnh, không chút khách khí đáp.

Khặc khặc, Nếu ngươi có tu vi Nguyên Anh kỳ, Hỗn Nguyên Lực ngưng kết tầng tám thì còn làm cho ta có chút e dè, chưa biết chừng sẽ buông tha cho ngươi. Nhưng xem ra, ở cái tinh cầu khỉ ho cò gáy này thì ngươi chỉ mới luyện đến tầng sáu mà thôi, khửa khửa…để ta xem, công pháp mà năm đó khiến cho vô số lão bất tử điên cuồng rốt cục mạnh thế nào?

Lời vừa dứt, một ma ảnh đen sì bỗng từ trong đám mây hiện ra. Ma vật này sau khi hiện ra liền cả người quay cuồng, thình lình cả người bỗng dưng bành trướng ra gấp mấy lần, ma vân theo đó mà cuồn cuộn run rẩy, hai bên cổ hắn bỗng dưng phù to rồi hình thành tai mắt mũi miệng, bắp tay cuồn cuộn cũng nhúc nhích như muốn phá thể mà ra, thoáng cái, ma ảnh vậy mà lại hóa thành một ma vật ba đầu sáu tay, hơn nữa mỗi cánh tay còn mang theo một thanh ma kiếm tỏa ra hắc quang lạnh lẽo.

Ánh mắt Lâm Phong ngưng tụ liền phát hiện, ma vật này vậy mà khí tức đã tương đương tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đỉnh, cực kỳ mạnh mẽ. Mà theo Lâm Phong phỏng đoán, ma vật chắc chắn vừa thoát thân chưa kịp phục hồi nên mới có tu vi này, nếu để nó tự do phát triển, chắc chắn lúc đó không ai cản nổi.

Ma đầu này vừa hóa thân xong, cũng không dài dòng gì liền sáu tay huy động, lập tức ma kiếm quay cuồng, kiếm quang theo đó như thêu như dệt bủa vây ụp xuống chỗ Lâm Phong đang đứng.

Lâm Phong thấy cảnh này hai tay vừa chuyển, lập tức Hỗn Nguyên Đao đã lâu không dùng liền xuất hiện.

Bàn tay Lâm Phong mạnh mẽ hướng về kiếm võng ma đầu vừa chém tới, đánh ra liên tục mười đao. Đao phong trùng trùng điệp điệp chém lên kiếm võng tạo thành âm thanh ma sát chói tai.

Chưa hết, Lâm Phong cũng không khách khí triệu hồi Hỏa linh.

Một con phượng hoàng bằng hỏa diễm biến ảo từ bằng nằm tay liền hóa lớn đến mấy chục mét, mang theo tiếng thét cao ngạo cùng hỏa diễm cuồn cuộn đánh tới chỗ ma đầu.

Ma đầu thấy vậy thì hơi giật mình, sau đó âm trầm vũ động sáu cánh tay.

Hai cánh tay dưới cùng vậy mà bị đưa lên miệng, ma vật liền ngoạm hai cái, nhai ngấu nghiến rồi phun ra một đoàn máu đen cuồn cuộn huyễn hóa thành một cây côn tràn ngập huyết sắc không chút do dự đánh tới phượng hoàng.

Từng trận chú ngữ từ trong miệng ma vật truyền ra, cây đại côn vậy là lại hóa thành một cơn lốc xoáy nhất thời giằng co với hỏa linh.

Nhưng cũng ngay lúc đó, Lâm Phong chỉ cảm giác một trận tanh hôi ập vào mặt, một chưởng ấn cự đại màu đen ầm ầm liền xuất hiện trước mặt hắn.

Lâm Phong nhìn thấy cảnh này thì gương mặt không hề có chút kinh hoảng, chỉ thấy cánh tay hắn khẽ động, cả người lưu chuyển kim quang chói mắt, một chưởng ấn màu hoàng kim cũng được hắn đánh ra phía trước.

Hai chưởng ấn ầm ầm va chạm, khí lãng vàng đen tạo thành những cơn lốc ầm ầm lan tràn tứ phía.

Ma vật thấy cảnh này thì hơi sững lại, cự đại chưởng ấn vừa rồi nhìn như hời hợt, nhưng cũng chứa mấy phần thực lực của nó, dưới tình huống xuất kỳ bất ý nó không ngờ Lâm Phong vẫn có thể đón đỡ nhẹ nhàng như vậy.

Hơn nữa, ma khí của nó đánh ra khi gặp Hoàng kim chưởng ấn kia cứ như gặp phải khắc tinh vậy, không chịu được nhất thời nửa khắc đã bị ngăn chặn.

Còn Lâm Phong cũng bắt đầu cảm nhận sự lợi hại của ma vật này, liền niệm pháp quyết, kim quang cuồn cuộn, phù văn sáng lạng theo đó lan tỏa bao bọc toàn bộ thân người.

Hét lớn một tiếng, lập tức đã tiến vào trạng thái Nhất biến Hỗn Nguyên Kim Thân.

Ma vật thấy sự thay đổi của Lâm Phong thì gương mặt liền dữ tợn, cả ba cái đầu cùng lúc niệm một loại chú ngữ nào đó, bốn tay cũng liên tục huy động.

Bỗng nhiên, một hắc sắc viên cầu hừng hực lửa đen dần dần ngưng tụ trước mặt nó. Ma vật thấy vật này thì gương mặt hưng phấn vặn vẹo vô cùng dữ tợn, lập tức không nói hai lời, miệng phun liên tiếp mấy luồng chân nguyên lực của bản thân, thoáng cái khí tức của hắc sắc viên cầu trở nên cực kỳ khủng bố.

Lâm Phong vừa đảo qua hắc sắc viên cầu này liền kinh ngạc:

Phệ Linh Ma Diễm?

Hả? Thì ra ngươi cũng biết vật này. Vậy thì hôm nay chết dưới nó xem như phúc khí của ngươi! Khẹc khẹc…

Ma vật có chút giật mình khi Lâm Phong gọi đúng tên thần thông mà hắn đang thi triển. Trong lòng càng nghi ngờ Lâm Phong này là truyền nhân của một gã đại năng mà hắn cực kỳ kiêng kị lúc còn tung hoành.

Lâm Phong cười lạnh, cả người bỗng chắp tay thành một thủ ấn kỳ lạ, miệng lầm bầm chú ngữ, thoáng cái, quanh thân bỗng to lớn gấp mấy lần. Chưa hết, Lâm Phong cũng triệu hồi hỏa linh lại, Hỗn Nguyên Đao trong tay Xoạt một tiếng liền trực tiếp huyễn hóa thành một cây đại côn.

Bàn tay không chút do dự liền đánh ra côn ảnh đầy trời đánh tới chỗ Ma vật.

Ma vật thấy vậy, không chần chừ liền điểm một cái, Phệ Linh Ma Diễm huyễn hóa trước mặt nó vậy mà lại như xuyên thấu hư không, không chút dấu hiệu xuất hiện trước mặt Lâm Phong, chặn ngang côn ảnh đầy trời đánh tới.

Một loạt tiếng Ầm Ầm~~ vang vọng không gian theo đó truyền ra.

Phệ Linh Ma Diễm vậy mà lại không chút nào yếu thế, côn ảnh do Hỗn Nguyên Côn vậy mà lại chỉ làm cho nó hơi chậm lại một chút liền tiếp tục nhào tới trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong nhanh chóng thu lại Hỗn Nguyên Côn, bàn chân điểm nhẹ liền lùi ra sau vài bước, theo mỗi bước chân, pháp quyết trong tay hắn cũng không chút nào dừng lại. Sau ba bước, Lâm Phong liền hét lên một tiếng kinh thiên động địa:

Phần Thiên!

Trước tình huống nguy cấp, Lâm Phong vậy mà lại nghạnh sanh sanh thi triển thức thứ hai của bộ Diệt Thế Chưởng có tên Phần Thiên mà hắn chỉ mới bắt đầu chạm đến bên ngoài, việc cưỡng ép thi triển có thể sẽ mang lại phản phệ cho cơ thể, nhưng lúc này Lâm Phong cũng bất chấp rồi.