- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Hệ Thống
- Hỗn Nguyên Hệ Thống
- Chương 121: Âm mưu?
Hỗn Nguyên Hệ Thống
Chương 121: Âm mưu?
Đối với thiên đạo mờ mịt, phần lớn các tu sĩ đều ôm tâm lý vừa đi vừa mò đường. Đối với các tu sĩ có môn phái hoặc sư phụ cao thâm chỉ dạy thì sẽ đỡ phải tránh một số đường vòng, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc phải tự mình bước đi.
Lâm Phong từ khi tiến nhập tu đạo đến nay, cũng nhiều lần suy nghĩ về đại đạo nhưng tất cả đều chỉ là hư vô mờ mịt, chạm cũng chưa từng chạm đến.
Thiên đường, địa ngục, phép thuật thần thông… tất cả những chuyện đó trước đây đối với Lâm Phong như là trò cười, là một tiết mục giải trí của những câu chuyện trên mạng. Nhưng khi bản thân hắn bước lên con đường này, từng bước một khám phá ra những chuyện khó tin thì bản thân hắn cũng dần thay đổi ý nghĩ.
Thậm chí, có cả một bộ tộc hoặc có thể là cả một thế giới sống sờ sờ dưới chân, nhưng con người vẫn cho mình là duy nhất. Hồn lực của mình chết đi còn bị sưu tầm, trao đổi, rồi thu hoạch như một loại sản phẩm, vậy mà con người vẫn không biết.
Nhưng cũng vì vậy, Lâm Phong càng thêm lung lay, những thứ trước mắt hắn nhận biết có phải sự thật không? Hay hắn chỉ là viên gạch bị người ta ném xuống mặt nước để tạo ra những cơn sóng nhỏ, rồi ngày sau sẽ bị những con sóng khác đè lên rồi vĩnh viễn biến mất trong dòng chảy thời gian?
Không! Số mệnh của ta do ta quyết định, sung sướиɠ hay đau khổ là do ta đến chọn. Kể từ hôm nay, ta, Lâm Phong, tại đây phát thệ, nhất định chưởng khống thiên đạo, thấu luân hồi, vượt sinh tử, hoàn thiện nhân quả bản thân, thấu hiểu đại đạo vạn pháp.
Lâm Phong âm thầm phát thệ, trong đầu một mảnh thanh minh. Con đường phía trước bỗng dưng từ mờ mịt nay như có một con đường mở ra. Tuy chắc chắn nó không bằng phẳng nhưng ít nhất, Lâm Phong cũng biết hắn phải đi về hướng nào, không cần như một con ruồi đâm đầu khắp nơi như trước.
Nhân giới kiếp này cũng là một loại nhân quả trong đại đạo, vậy thì để ta đến hoàn thiện nó đi.
Nói xong, Lâm Phong hai tay nắm chặt, mắt lộ hàn quang. Hắn đã quyết định từ nay tất cả mọi chuyện đều ân đền oán trả, chỉ có như vậy thì bản thân hắn mới có thể tiến xa hơn nữa, có thể làm chủ cuộc đời mình.
Lúc này, Lâm Phong bỗng quay đầu nhìn lại, nhưng ông lão đã sớm không còn. Hắn liền thở dài, biết rõ ông lão kia chắc chắn không phải người thường.
Thở dài xong, Lâm Phong liền kính cẩn hành đại lễ, nói rõ ràng rành mạch về hướng mà lúc trước ông lão xuất hiện:
Đa tạ tiền bối chỉ điểm bến mê, nhân tình này vãn bối Lâm Phong cả đời ghi nhớ.
Sau khi vái ba vái, Lâm Phong liền đứng dậy, quay đầu đi thẳng về nhà, cũng không quay mặt lại lần nào nữa.
Bên trên khoảng không chỗ Lâm Phong vừa hành đại lễ, ông lão vừa nãy hoàn toàn vô hình đứng lăng không, vuốt chòm râu dài nhìn hắn vái ba vái, hai mắt lại mơ hồ có ý tán thưởng, miệng cười cười không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Chờ Lâm Phong đi thật xa, lão liền lẩm bẩm:
Được rồi, coi như có chút duyên phận. Cho ngươi thêm chút thời gian, hi vọng sớm ngày được thấy ngươi một cách chân chính. Hắc hắc.
Nói xong, cả người lão bỗng biến mất tại chỗ.
~~
Sâu trong lòng đất không biết bao nhiêu khoảng cách, nơi này nếu theo lý thuyết của con người thì chỉ là một khối tâm nóng chảy với áp suất cực lớn, nơi này theo họ thì vật chất hầu như bị đốt cháy và nghiền ép nên không sinh vật nào tồn tại được chứ đừng nói chi có vật thể sống dưới này.
Tuy nhiên, ở một vị trí bí ẩn cách rất gần tâm Trái Đất, có một khoảng không gian được gia cố bằng những thuật pháp khó lường, cả một thành phố rộng lớn với những kiến trúc kỳ dị đang hoạt động.
Lúc này, trong một tòa tháp cao nhất ở nơi này, được thiết kế như một cái Kim Tự Tháp. Mà trên chóp đỉnh có một căn phòng quý trọng, có ba người đang ngồi đối diện.
Ba người này, nếu Lâm Phong có mặt ở đây chắc chắn nhận ra họ thuộc Hồn Tộc.
Ba người này khí tức nội liễm, tu vi cao thâm, sớm đã đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng nổi. Họ đang thì thầm với nhau chuyện gì đó.
Hừ, tộc trưởng đại nhân. Một con người hạ đẳng lại gϊếŧ chết tộc nhân của ta, còn gϊếŧ hai vị thành chủ thành phó, nếu chuyện này không giải quyết thì sau này còn mặt mũi nào đứng trước những tộc khác chứ.
Tộc phó, ngươi cũng nên biết, hai người của ta đều thực lực siêu cường, nhưng hầu như chỉ bị một tát liền bị đập chết tại chỗ, hơn nữa người đó cũng hạ thủ lưu tình, không gϊếŧ dân chúng. Ta e rằng người này chính là một tu sĩ cao giai của nhân tộc, chắc vô tình đi tới thế giới của chúng ta. Dù sao thì giữa tộc ta và những gã tu sĩ của nhân tộc cũng từng có hiệp ước.
Một đám phế vật, bọn tu sĩ của nhân tộc trước nay chỉ là lũ yếu kém. Nếu lần này chúng ta không thể hiện thì sau này ta xem những người khác chắc chắn lấy đó làm gương, xem Thánh tộc chúng ta không ra gì.
Việc này…
Tộc trưởng nghe tộc phó nói vậy thì có chút đồng ý, thực ra gã cũng rất tức giận. Nhân tộc trước nay luôn được xem là tộc yếu kém, cho nên việc này khó lòng khiến gã nuốt trôi. Nhưng gã đang định nói thêm gì đó thì bỗng dưng một âm thanh vang vọng trong đầu ba người nơi đây:
Trong vòng năm năm, cấm chiến Nhân Tộc. Bằng không xóa sổ Hồn tộc!
Giọng nói tang thương uy nghiêm không có nửa điểm thương lượng vang lên ầm ầm trong đầu ba người, lập tức ba người phun máu ngay tại chỗ, ánh mắt nhìn nhau lộ vẻ hoảng sợ.
Phải biết rằng ba người này đều thân mang tu vi tuyệt đỉnh, lại chuyên tu thần hồn, đối với các loại âm ba hoặc công kích thần hồn đều tự cho có sức mạnh vô biên trong tu sĩ cùng cấp độ.
Nhưng, giọng nói kia chỉ cần một câu nhẹ nhàng liền chấn ba người đến mức hộc máu, thần hồn lung lay đến mức muốn ly thể, tiêu tán trong thiên địa.
Tu vi ghê gớm như vậy cho dù cách hai ba cái đại cấp độ cũng chưa chắc làm ra được. Mà phỏng chừng người nói câu này cũng đã hạ thủ lưu tình, cho nên nhất thời ba người sợ xanh mắt, cung kính chắp tay hướng về một khoảng không nghiêm trang nói:
Tiểu tộc tuân lệnh!
Nói xong, cả ba người nhìn nhau khổ sở, cũng rất thức thời không nói tiếp về chuyện kia nữa.
Đâu đó trên mặt đất, một ông lão đang nhẹ nhàng đi dạo, hai tay chắp sau lưng vô cùng thoải mái, miệng lẩm bẩm:
Cho ngươi thời gian năm năm xem như quá nhiều. Sau này cũng không được trách ta không chiếu cố đấy nhé, hắc hắc.
Cả người lão theo bước chân bước ra mà đột nhiên tiêu tán như chưa hề xuất hiện, giọng cười còn quanh quẩn trong thiên địa…
~~
Lâm Phong trải qua mấy ngày tiếp theo liền yên ổn không ai quấy rầy. Nhưng đến ngày thứ tư thì tiểu La sau khi chạy đến nói một chuyện gì đó với hắn nửa ngày thì rời đi.
Ngoại trừ Lâm Phong và tiểu La thì cũng không ai biết nội dung cuộc nói chuyện đó là gì.
Lâm Phong sau đó vẫn yên tĩnh ở trong nhà, hằng ngày đả tọa, trồng rau, nuôi cá, cuộc sống rất tiêu diêu khoái hoạt.
Bởi vì Trần Hùng vẫn còn ở Bắc Kinh chưa về, cho nên Lâm Phong cũng có cớ mà tịnh dưỡng như vậy.
Nhưng cuộc sống đó kéo dài không lâu, cho đến một hôm.
Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Lâm Phong liền đi dạo quanh khu vực bờ sông gần nhà xem như tản bộ cho tiêu cơm.
Khi đang tiêu sái huýt sáo một bài hát quen thuộc, vừa ngắm vài đường cong tuyệt mỹ lấp ló sau những tấm vải mỏng lướt ngang thì thình lình, phía trước mặt hắn bỗng xuất hiện một chiếc xe sáu bảy chỗ, từ trên đó nhảy xuống năm sáu người xăm trổ đầy mình, sau khi bước xuống liền tiến tới chỗ một cô gái đang ngồi trên ghế đá.
Năm sáu người này không nói không rằng liền nhào tới, nắm tóc, xé áo, lại còn có vẻ như muốn bắt cô gái lên xe đưa đi đâu đó.
Nhưng không hiểu tại sao, cô gái bỗng dưng vùng thoát ra, sau đó mang theo một mặt kinh hãi, quần áo tơi tả, mái tóc rũ rượi chạy đến chỗ Lâm Phong.
Lâm Phong nhíu mài, cũng không có làm ra phản ứng gì.
Quả nhiên, đám côn đồ vừa thấy vậy liền nhìn nhau, sau đó nhanh chóng rút lên xe, chuồn thẳng.
Ngay sau đó là một loạt tiếng còi hú vang lên:
Ò e~~Ò e~~Ò e
Âm thanh vang lên rõ mồn một trong đêm tối như nhắc nhở thông điệp:
Tội phạm ơi, chạy đi, cảnh sát đến rồi đây, mau mau phắn để cảnh sát chúng ta đỡ mất công dọn dẹp hiện trường…
Chiếc xe cảnh sát không biết vì sao, xuất hiện cũng thật đúng lúc, từ trên đó bước xuống bốn người, hai người mặc cảnh phục và hai người mặc thường phục. Tất cả đều lăm lăm cầm súng, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn cô gái:
Cô kia, có chuyện gì vậy? Có phải cô vừa kêu cứu?
Là hắn, là hắn định làm nhục tôi~Mau bắt hắn!
Cô gái đảo mắt một vòng, liền nhìn thấy rõ ám hiệu từ ánh mắt của một người trong số mấy tên cảnh sát, không chút do dự liền chỉ vào Lâm Phong, kêu gào thất thanh.
Lâm Phong vốn từ đầu đến cuối đứng im tại chỗ, cũng không hề di chuyển hay làm ra bất cứ động tác gì, cười nhạt lắc đầu nói:
Cô diễn cũng khá đấy, rất có tiềm năng thành minh tinh. Mấy anh cảnh sát, tôi từ nãy đến giờ không hề di chuyển bước chân nào, tay cũng còn y nguyên trong túi quần, cả người cũng rất sạch sẽ gọn gàng, làm sao giống như lời cô ta nói là có ý định xấu cô ta chứ. Mấy anh thấy có buồn cười không?
Không cần biết, bây giờ có người tố cáo anh tội cưỡиɠ ɖâʍ. Anh mau theo chúng tôi về sở cảnh sát để lấy lời khai.
Vị cảnh sát đi đầu nhíu mài, lạnh lùng nói ra. Nói xong liền đưa tay lên chiếc còng bên hông.
~~Bạo canh 2 cuối tuần~~Chưa xong còn tiếp
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Hệ Thống
- Hỗn Nguyên Hệ Thống
- Chương 121: Âm mưu?