Mí mắt từ trước tới nay luôn cụp xuống của Lâm bá bỗng nhiên trừng lớn, lão ta nuốt nước miếng ực một cái, không dám thở mạnh một hơi nào.
Quá đẹp!
Bụng nhỏ bằng phẳng bóng loáng, cặp đùi cân xứng cùng với mật huyệt chặt chẽ trắng nõn không một sợi lông ở giữa hai chân kia.
Tuy nói đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy nhưng mỗi một lần nhìn thấy đều cảm giác trong lòng chấn động mãnh liệt, cảm thấy như chính mình đang khinh nhờn vị thiên tiên ở trong cung điện ánh trăng kia.
“Lâm bá ~ Ta muốn ăn hồ lô đường!” Tần Sắt Sắt bị gió thổi trực tiếp vào người làm cho run rẩy một hồi, nàng đỏ mặt kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.
“Tiểu thư, ngài ngồi xuống trên bàn đá ăn đi.” Lâm bá đỡ Tần Sắt Sắt đi tới bên cạnh chiếc bàn đá, “Tiểu thư ngoan, ngài cứ an tâm ăn hồ lô đường, không cần phải quan tâm tới lão nô đâu. Lão Nô tự uống nước từ trong mật huyệt của ngài để giải khát là được.”
Tần Sắt Sắt chớp chớp đôi mắt, nàng nghe không hiểu được quá nhiều chỉ biết là Lâm bá muốn cho nàng ăn xiên hồ lô đường kia vì thế nàng lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn đá.
“Lâm bá, Sắt Nhi muốn ăn hồ lô đường ~”
Tần Sắt Sắt ngoan ngoãn tách ra hai chân mảnh khảnh, con ngươi sáng ngời vẫn luôn đuổi theo xâu hồ lô đường đỏ rực trong tay lão già.
“Được được được.”
Lâm bá đưa xâu hồ lô đường vào bàn tay tinh tế như bạch ngọc kia, tiếp theo lão ngồi xuống ghế đá vuốt dúm râu dê dưới cằm kia vừa nhìn vào miệng huyệt phấn nộn thuần khiết kia không hề chớp mắt một cái.
“Tiểu thư, ngài ăn hồ lô đường đi, lão nô cũng muốn đi uống mật thủy.”
Lâm bá cong lưng tách hai chân mảnh mai của tiểu thư nhà mình ra khiêng nó lên hai vai.
Lâm bá để sát miệng mình vào âʍ ɦộ thánh khiết của thiếu nữ, càng tới gần thì hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ kia lại càng nồng đậm.
Hô hấp nơi chóp mũi của lão già càng ngày càng thô nặng, hơi thở nóng cháy phun lên cửa huyệt.
“Ưm…” Tần Sắt Sắt đang duỗi cái lưỡi hồng phấn liếʍ láp vỏ bọc bằng đường bên ngoài của xâu hồ lô run rẩy kẹp chặt hai chân lại, cũng kẹp lấy cả cổ của Lâm bá: Ngứa quá ~”
Tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của Tần Sắt Sắt khiến cho cây gật dưới đũng quần kia của Lâm bá lập tức cứng rắn đứng thẳng lên.
“Làm tiểu huyệt của tiểu thư ngứa là do lão nô không phải.’ Lâm bá thở hổn hển, hơi thò đầu lưỡi ra, thấp giọng nói: “Vậy giờ lão nô sẽ giúp tiểu thư ngăn cơn ngứa.”
Tần Sắt Sắt mở to đôi mắt thanh triệt ra, không nói một lần nhìn chằm chằm Lâm bá đang dần dần tới gần nơi đi tiểu của mình để xâm lấn, đầu lưỡi nàng vẫn còn đang liếʍ láp vỏ bọc đường: “Được ~ Cảm ơn Lâm bá… A!”
Cả người Tần Sắt Sắt run lên, trên gương mặt nhỏ viết đầy sự khó hiểu, nàng mở đôi môi đỏ bị đường tẩm bóng nhẫy, run giọng hỏi: “Lâm bá… Vì sao lại liếʍ nơi đi tiểu của Sắt Nhi…”
“Kì quái quá… Ngứa quá…”
Lâm bá nghe vậy thì há miệng ra ngậm lấy âm đế phấn nộn hồng nhuận của thiếu nữ, vừa dùng miệng ngậm lấy vừa dùng đầu lưỡi quấy loạn âm đế.
“Ha a a ~ Không… Sắt Nhi không cần… Thật… Thật kì lạ… Sắp bị liếʍ chảy nướ© ŧıểυ…”
Tần Sắt Sắt cong eo bụng lên, nửa người dưới bắt đầu run rẩy lên mắt thường cũng có thể thấy được.
Cửa huyệt càng thêm ướŧ áŧ, một chút mật thủy bị đè ép chảy ra từ trong miệng huyệt mềm mại.
“Không… Khó chịu quá…”
Tần Sắt Sắt nhìn phía dưới của mình không biết phải làm sao, nhưng mà mùi hương ngọt ngào của xâu hồ lô đường trong tay lại dẫn dụ nàng, nàng há miệng ngậm lấy viên hồ lô to nhất trên đỉnh, nàng cho rằng chỉ cần mình ăn hồ lô đường vào sẽ không khó chịu nữa….
Tựa như khoảng thời gian trước mấy người ca ca đút thuốc cho nàng, đắng nghét, sau khi uống thuốc xong hạt đậu hồng trước ngực sẽ chảy ra sữa.
Mấy ca ca thị vệ sẽ đút cho nàng ăn côn ŧᏂịŧ nóng hầm hập còn tràn ngập mùi tanh làm khen thưởng, pho mát trắng ngà phụt ra từ côn ŧᏂịŧ ăn ngon, nàng rất thích.