Khi Hàn Cảnh Thần còn nhỏ,nhà hắn phải đến năm mới thì mới có tiền vài bữa rượu thịt,chứ bình thường hằng ngày có một chút mỡ heo để ăn đã là quá ngon.Vùng nông thôn vốn đã rất nghèo đói,không có thịt ăn thì chỉ còn đường đi bắt cá,nhưng mùa đông,nước sông đều đóng băng,nên chỉ có mùa hè hắn mới được ăn no,tiện đó bắt vài con cá kiếm kế sinh nhai cho cả nhà.Hàn Cảnh Thần không phải là không ăn thịt động vật khác,mà là đói nên cứ có cái gì thì ăn cái đấy,không hề lãng phí dù chỉ một chút lương thực.
Nghĩ đến cá một cái,Hàn Cảnh Thần liền quyết định phải đánh một bữa no say,nhưng lại nghĩ người ngồi đối diện mình bây giờ là nam chính của Bất ngờ gặp gỡ tổng tài hàng tỉ tỉ,mà hình như lại là đối thủ một mất một còn của Hàn Đại thiếu,thế nên là hắn cũng hết tâm trạng để ăn luôn.Cả ngày hôm nay đã xui xẻo đủ rồi,đến bữa còn chẳng để cho người ta yên,thật đúng là!
Hàn Cảnh Thần căm giận rủa thầm,ăn trưa hóc xương cá,Thần Nhân Vật thật là quan tâm tới hắn quá,ăn bữa cơm cũng không để hắn yên.
"Khụ khụ khụ..."
Nếu không phải bởi vì hắn đang vô cùng khó chịu,hắn sẽ không bảo giờ mở mồm nhờ vả hai cái tên nam nhân bệnh thần kinh này.Cái xương cá mắc trong cổ họng,cực kỳ khó chịu,từ lớn tới giờ đây là lần đầu hắn gặp phải cái tình huống trớ trêu kiểu này,quả nhiên là vô ý quá,lần sau phải tránh xa Thần Nhân Vật kia ra mới được,bởi vì rất là thảm,hắn chính là ví dụ minh họa sống động nhất đây này.
Sau này,nếu có ai hỏi hắn,tại sao trước đây lại nhất định phải dời xa Thần Nhân Vật,hắn sẽ cầm cây dẻ và hô to: "Chuyện là thế này,bla bla blo blo.." Rồi sẽ liệt kê một loạt mấy tình huống hại người này.
Để trở thành một người anh trai tốt,trước hết phải biết cách quan tâm chăm sóc em trai mình,Hàn Nghị Thành nói: "Khó chịu lắm à?Tôi đi lấy thuốc cho cậu nhé?" Dứt lời liền chuẩn bị lấy điện thoại,nhưng lại bị Hàn Cảnh Thần ngăn lại.
"Anh,không cần thuốc,đi tìm người quản lý xem nhà hàng có vỏ cam hay không?" Tuy hắn chưa bị cái này bao giờ,nhưng hắn vẫn phải biết một chút mấy phương pháp dân gian chứ.
Hóc xương cá,lấy vỏ cam trị,một mẩu tươi đối,nhai rồi nuốt xuống là hết.Hàn Cảnh Thần có biết một thầy thuốc,ông ta nói phương pháp này rất hiệu nghiệm,mọi người đều đã dùng qua,hắn chắc vẫn không sao đâu nhỉ?
Ngay sau đó,quản lý đã mang đến một chút vỏ cam mà Hàn Cảnh Thần yêu cầu.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người,Hàn Cảnh Thần yên lặng nhai nuốt.Một phút sau,mọi người nhìn thấy Hàn Cảnh Thần lộ ra vẻ mặt thoải mái,trong lòng đều rõ,nguy hiểm qua rồi,không ngờ cách này mà còn dùng được.
Quản lý vừa rồi kín đáo quan sát,phát hiện ngồi trước mặt toàn là mấy nhân vật tai to mặt lớn,cho nên cũng không dám cười nhạo Hàn Cảnh Thần,cho đến lúc mọi chuyện xong xuôi,trên mặt lại lộ vẻ thở phào,không thể không ca ngợi,vị quản lý này diễn cực tốt.
Sau khi giải quyết xong khúc xương,Hàn Cảnh Thần uống một cốc nước lớn,nhân đó mà quan sát mấy người trước mặt,thầm nhủ,sau này phải tránh xa mấy người này một tí,đen quá.
Đặc biết là Hoàng Phủ Quân Ngạn,tại sao tôi cứ đi nơi nào là lại gặp anh thế?Tránh xa tôi ra ngay lập tức.Bây giờ có khi chị ngôn tình ráo riết chuẩn bị nộp hồ sơ vào công ty của anh rồi đấy,mau đi đón đi chứ còn gì nữa.Úi chà chà,còn nhớ ngày mưa hôm ấy,cô một thân váy trắng,cầm cây dù đứng ngoài đại sảnh,trông vừa nhu nhược,lại rất kiên cường bất khuất,anh ngay lúc đó động tâm,yêu cô luôn,,..không phải sao?Không phải sao?
Hàn Đại thiếu thấy thằng em này của mình cuối cùng cũng không có việc gì,xem ra là bữa ăn này ăn cũng không ngon miệng,nên chẳng chờ Hoàng Phủ Quân Ngạn mở lời,liền xách Hàn Cảnh Thần đi.Mọi người đều cảm thấy vẻ mặt này của Hoàng Phủ Quân Ngạn đúng là khiến cho người khác lo lắng,xúc động muốn quỳ dưới chân luôn ấy chứ.Cậu nói xem,tại sao có người lớn lên lại đẹp trai dữ dội như này chứ?Không khoa học!!!
Trong ngôn tình,trừ mấy cái người qua đường Giáp,Ất,Bính linh tinh,thì tất cả mọi người đều vô cũng thích nữ chính,kiểu như hắn thích nam nhân ấy,thấy bọn họ tối ngày lượn lờ trước mặt chẳng sướиɠ hay sao?Nhưng lại chỉ có thể nhìn,không thể ăn,hôm nào phải đi xem chỗ nào có Gay mới được.
Suy nghĩ như thế,cho đến khi Hàn Đại thiếu kéo hắn ra khỏi bàn ăn,hắn thấy bữa ăn này chưa xong được.Từ ngày xuyên vào bộ phim chuyển thể chó má này,hắn cảm thấy tính tình của mình ngày một tốt lên,chứ nếu bình thường,đối với một đám người ngồi trong kia,hắn chỉ muốn đơn giản mà hét to: "Thật ra ông đây xuyên không,cho nên các người phải nghe lời ông,không nghe ông xử bắn!"
Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước,không thể thực hiện được.
Hàn Cảnh Thần ăn còn chưa no,một giờ sau đã bị ném về trường.Hàn Đại thiếu đã bắt đầu hoài nghi người được gọi là em trai này,hôm nay hắn rất quá phận,không biết trái phải hùng hùng hổ hổ trước mặt Hoàng Phủ Quân Ngạn mà rời đi,đúng là làm anh mất hết mặt mũi,không ném hắn ở lại đã là may cho hắn lắm rồi.Lần sau tuyệt đối không bao giờ có cái chuyện dẫn hắn đi ra ngoài chơi nữa,đúng là làm phúc phải tội.
Hàn Nghị Thành không vui,còn có người so với hắn càng không vui hơn,đó là Hoàng Phủ Quân Ngạn,lúc mà vị Hàn thiếu kia rời đi sắc mặt rất cau có khó chịu,hay là anh ta nghĩ rằng mình bắt nạt tình nhân của anh ta?Cái hiểu lầm nay thật khiến cho người ta khó chịu.Ai kêu tiểu tình nhân của ăn anh như kiểu ma đói đầu thai không bằng,đã thế trên mặt bàn vẫn còn một khúc xương đầu cá đây này.
Lại còn mồm miệng ríu rít: "anh trai anh trai",ghê tởm ghê tởm ghê tởm,muốn chơi trò tình thú thì về nhà,lại còn tú ân tú ái trước mặt y.
Nhưng có điều không thể phủ nhận,đó là Hàn Cảnh Thần đúng là không hề lãng phí,một cái đầu cá gặm sạch,thật đúng là quỷ đói đầu thai,bữa ăn này đã đổi vị,y cũng hết muốn ăn,đứng dậy đi về,hừ!
Tổng tài đại nhân ơi,ngài có hiểu nhầm thế nào cũng tuyệt đối không được hiểu nhầm Tổng tài phu nhân là tình nhân của anh vợ tương lai được.Tư duy của ngài đúng là hiếm có khó tìm thật đấy!
Hàn Cảnh Thần bị ném trước cổng KTX rốt cục cũng thở phào một hơi.Hàn Đại thiếu vẫn ngồi trên xe,để Hàn Cảnh Thần tự thu dọn hành lý,tất cả đều là đồ ăn vặt,giầy dép quần áo lão quản gia bắt đem theo,còn nói cái gì mà: "Cháu còn nhỏ,cần chú ý thân thể" xong rồi còn nhét cho hắn hai hộp sữa bột nhập từ Australia nữa chứ.
Hàn Cảnh Thần cũng chẳng trông mong gì vào việc Hàn Đại thiếu giúp đỡ mình cả,nhưng hắn không biết,anh đang cảm thấy cực kỳ bất công,tại sao lúc trước mình cũng như thế này mà chú Lôi chưa bao giờ đưa mấy đồ tốt thế này cho mình?Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ xem,lúc đó,tính tình anh,bộ dạng anh thế nào,kiêu ngạo biết bao nhiêu,không giống Hàn Cảnh Thần nói cười vui vẻ,vì những đồ đạc này mà bận rộn một phen,đây chính là mấy thứ hắn thích nhất nha,chú Lôi đúng là tình yêu đích thực của đời hắn mà,mỗi tội là tuổi tác hơi quá tầm với thôi.
Thần Xuyên,chỗ ông có cái phép thuật nào mà khiến cho người ta trẻ lại không??!!!
Trong ánh mắt đầy ghen tị của Hàn Nghị Thành,Hàn Cảnh Thần mang theo vui sướиɠ đi vào KTX.
Nhìn cả đống đồ vật trước mắt,Hàn Cảnh Thần yên lặng cảm thán,đúng là nhiều đồ thật,thế này có khi phải mang lên mang xuống hai lần mất.Chẳng biết Đinh Triết Lỗi có ở KTX không,gọi hắn xuống giúp chứ nhiều đồ quá bê không xuể,mà chẳng biết có giúp không.
Ngay lúc hắn định rút điện thoại trong túi ra,đằng sau vang lên tiếng gọi: "Hàn Cảnh Thần."
Ừ?
Quay lại nhìn,thì ra là Lâm Nhị thiếu trước đây chưa từng rời KTX nửa bước,nhưng lạ rằng,hôm nay Lâm Nhị thiếu lại bước xuống từ con xe thể thao của Lâm Đại thiếu,trên người trừ cái máy chơi game bé xinh kia thì chẳng còn gì.Thấy Lâm Nhị thiếu mà cứ tưởng cứu tinh đến rồi,ai ngờ Lâm Đại thiếu lại cười tủm tỉm từ trên xe bước xuống,Hàn Cảnh Thần thầm tính toán,trước mặt Lâm Đại thiếu mà nhờ Lâm Nhị thiếu làm culi bê đồ hình như không ổn lắm.
Ai mà biết cái tên Lâm Đại thiếu phúc hắc này sau này sẽ làm gì mình chứ,với cả,Lâm Đại thiếu ơi,em trai thân yêu của anh cũng lớn rồi,đừng cứ suốt ngày đi theo làm cái đuôi của cậu ta có được không? Tôi còn chưa mở mồm ra nhờ cậu ta,sao anh lại dùng ánh mắt: "Cậu mà dám để em trai bảo bối của tối xách mấy cái đồ nặng này,cậu chết chắc" này để nhìn tôi thế hả?Anh trai tôi còn chưa đến mức này đâu đấy.Bình thường tôi một thân một mình chăm lo cho em trai thân yêu của anh mà anh lại không ca ngợi,sao lại bất công như thế hả????
Sự thật thảm khốc cho ta một lời khuyên,đừng bao giờ chọc vào ấy cái dạng người như thế này,tuyệt đối không bao giờ được chọc!
Được rồi,tôi không chọc tức anh nữa,đúng là nhờ Đinh Triết Lỗi thì đáng tin hơn,ừm đáng tin hơn,...đáng ti...
Ông phắc!Trong cái thể loại ngôn tình não tàn này thì đếch có thứ gì đáng tin hết nhá!!
Lâm Nhị thiếu ánh mắt sáng rực,tươi cười với Hàn Cảnh Thần: "Hàn Cảnh Thần,cậu về rồi."
Sau đó,Hàn Cảnh Thần hoàn toàn câm nín luôn,bởi vì một phần là do ánh mắt Lâm Đại thiếu nhìn hắn quá khủng bố.Nếu như không thích,anh có thể đưa "em trai yêu quý" của anh đi đến thứ hai mới về cũng được mà phải không?Mặc dù nội quy trường có yêu cầu là phải về trong ngày chủ nhật,tối chủ nhận sẽ điểm danh sĩ số,nhưng mà gia tộc nhà anh chẳng phải Lâm gia sao,chuyện nhỏ con này có đáng là gì phải không?
Hàn Cảnh Thần thực sự không hiểu địch ý trong mắt Lâm Đại thiếu là có ý gì,có nên xin lỗi trước hay không.Nhưng từ trước tới giờ,hắn có làm gì Lâm Nhị thiếu đâu,còn hầu cậu ta từ bữa ăn giấc ngủ,đến bây giờ còn không mở mồm bảo cậu ta mang đồ lên dùm mình kia mà.Nên là anh đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa,dẹp đi.
Lâm Đại thiếu đương nhiên không biết Hàn Cảnh Thần đang nghĩ gì,bây giờ gã đang nghĩ tới lúc này có gặp xe của Hàn Nghị Thành ngoài cổng đi ra,thật sự là quá bất ngờ.Tuy nói Hàn gia là một trong những gia tộc có cổ phần,nhưng người Hàn gia lại rất hiếm khi xuất hiện trong trường học,bây giờ nhìn thấy Hàn Cảnh Thần đứng trước cửa KTX,sao không thể nghĩ đến Hàn Nghị Thành cơ chứ.
Gã vẫn còn nhớ rõ,con út của Hàn gia phải là Hàn Y Phỉ (Đoạn này thiệt rắc rối,có đoạn viết là dưới Hàn Y Phỉ còn một người nữa,giờ lại thành con út là sao?),cũng chưa nghe nói Hàn lão gia có con riêng bên ngoài,mà Hàn Cảnh Thần bằng tuổi em trai mình,làm sao mà là người của Hàn gia được.Thật ra điều này cũng không thể trách gã,Tứ Đại tài phiệt thì ba nhà đều ở thành phố Gia Khánh,duy nhất Hàn gia ở Hoàng Nam,gã làm sao mà biết được lúc Hàn Cảnh Thần được gọi về Hàn gia chuẩn bị nhập học,huống chi Hàn Cảnh Thần còn không viết tên vào gia phả họ Hàn,nên chẳng mấy ai biết chuyện cũng là bình thường.Mọi người cũng chỉ đoán già đoán non thân thích họ hàng xa thôi.Nhưng mà,họ hàng thân thích đến mức nào mà Hàn Nghị Thành phải đưa đón tận nơi thế kia?Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan tới gã,kệ đi,Hàn Cảnh Thần chắc chắn không phải con của Hàn gia!
Vì thế,trước ánh mặt ngạc nhiên của Hàn Cảnh Thần,Lâm Đại thiếu thoải mái bê hộ hắn một cái thùng,khẽ cười: "Nhiều đồ quá,tôi bê giúp cậu một chút.Nghe Phong Phong bảo cậu nấu cơm rất ngon,cho nên hôm nay tôi đến để thử tay ngề của cậu xem sao,không làm phiền cậu chứ,Cảnh Thần đồng học?"
À,thì ra anh bê đồ giúp tôi là bởi vì muốn ăn cơm tôi nấu chứ gì?Là bởi vì anh đố kỵ việc em trai thân yêu chê đồ anh nấu chứ gì,nên anh hận tôi muốn chết,muốn phanh thây rồi ném xác tôi xuống sông Hoàng Phổ chứ gì?
Lâm Đại thiếu,sao anh lại nhỏ mọn đến thế,anh là Tổng tài cơ mà,chính trực lên,đây là ngôn tình,ok?
Hàn Cảnh Thần lạnh toát da đầu,đành phải cười với Lâm Đại thiếu một cái,thật sự là một bức tranh vui vẻ biết bao!
Lâm Nhị thiếu cũng không biết tại sao Hàn Cảnh Thần cùng anh lại cười với nhau vui vẻ đến vậy,quan hệ tốt đấy chứ!
Vậy thì,cậu cũng vui vẻ.
Hàn Cảnh Thần: Tôi không vui!!