Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Một Chút Thì Tôi Liền Đồng Ý Với Cô

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Bà cứ yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng lo lắng chuyện tiền bạc.” Phùng Gia Nguyệt nói, “Cháu đã đi làm rồi, bà khỏe mạnh là quan trọng nhất. Bà dưỡng bệnh cho tốt, cháu mới có thể tập trung làm việc được chứ.”

Bà miễn cưỡng cười, nhìn cô bình thản, cuối cùng cũng an lòng.

Bà nắm lấy tay cô, nói: “Được rồi, bà nghe cháu. Lần trước bà thấy cháu cứ buồn bã, hôm nay nhìn cháu rạng rỡ hơn nhiều. Miễn cháu vui vẻ, bà cũng không còn lo lắng gì nữa.”

Phùng Gia Nguyệt khẽ sờ lên mặt mình.

“Hôm nay cháu khác mọi khi lắm sao?” Cô hỏi.

Bà gật đầu: “Bà rất ít khi thấy cháu vui thế này.”

Phùng Gia Nguyệt mỉm cười tinh nghịch: “Bà biết tại sao không?”

Bà tò mò hỏi: “Sao cơ?”

Cô làm ra vẻ bí mật, ghé sát tai bà, hạ giọng như đang tiết lộ một bí mật động trời.

“Cháu… đang yêu rồi!”

Bà lập tức mở to mắt kinh ngạc.

“Thật không?”

“Tất nhiên là thật!” Nói đến người yêu trời ban, mắt Phùng Gia Nguyệt cong cong đầy niềm vui, cô tiếp tục kể: “Người ấy đẹp lắm, chỉ cần đứng đó thôi là cũng khiến người khác không thể rời mắt.”

“Tính cách cũng tốt, tuy rằng nhìn có vẻ khó gần, nhưng thật ra tâm địa lại rất mềm, mặt đỏ lên trông cực kỳ đáng yêu…” Phùng Gia Nguyệt vừa nói huyên thuyên một đống, vừa dỗ bà uống canh.

Cô ở bên giường bệnh suốt hai tiếng, giúp bà nằm xuống nghỉ ngơi xong mới rời khỏi bệnh viện.

Ngày hôm sau.

Phùng Gia Nguyệt vừa ngân nga một điệu nhỏ, vừa điều chỉnh bản kế hoạch trên máy tính.

Dù phải bắt đầu lại từ đầu trong môi trường mới, cô vẫn thấy thỏa mãn.

Ở kiếp trước, cô giàu có nhưng lại không có người thân bên cạnh hay bạn đời để cùng sẻ chia, cuộc sống vì thế trở nên cơ giới hóa, tẻ nhạt.

Nhưng từ khi xuyên không, cô không chỉ tìm lại được bà nội và thấy tình trạng sức khỏe của bà cải thiện, mà còn có người yêu xinh đẹp lại biết quan tâm.

Cô dần tìm lại được niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống. Tuy nhiên, sự thoải mái ấy không kéo dài lâu.

Khoảng mười giờ, một người phụ nữ đến bên Phùng Gia Nguyệt, ném mạnh xuống bàn mấy cái folder.

“Thực tập sinh, cô có nghiêm túc làm việc không?” Người phụ nữ đeo kính chỉ vào đống tài liệu. “Hôm qua tôi đã dặn cô hoàn thành mấy thứ này hôm nay rồi mà?”

Phùng Gia Nguyệt ngồi trên ghế làm việc, kéo ra một chút khoảng cách.

“Xin lỗi… Chị Khương.” Cô nhìn lướt qua logo thương hiệu trên áo đối phương để xác định cách xưng hô, sau đó giải thích, “Hiện tại tôi còn hai bản kế hoạch đang cần hoàn thiện, không có thời gian làm mấy việc này.”

“Tôi mới kiểm tra đấy.” Khương Lệ cau mày. “Hôm qua năm rưỡi cô đã tan làm. Sao? Tăng ca thì không chịu được à?”

Phùng Gia Nguyệt vô tội chớp chớp mắt: “Nếu là công việc của tôi, tôi làm chưa xong thì tất nhiên sẽ tăng ca. Nhưng mà…”

Cô chỉ vào đống folder: “Những thứ này có liên quan gì đến tôi đâu ạ?”

“Ồ, tôi thấy cô không muốn qua nổi kỳ thực tập này rồi!” Khương Lệ phát ra một tiếng cười lạnh, xoay người đi về phía văn phòng của quản lý. “Đợi đấy!”

Sau khi cô ta đi khuất, một nữ đồng nghiệp đến gần Phùng Gia Nguyệt, lo lắng hỏi: “Trời ạ, Gia Nguyệt, sao cậu lại đυ.ng đến cô ta?”

Phùng Gia Nguyệt hờ hững nhướng mày: “Không phải mình đυ.ng đến cô ta, là cô ta chủ động gây sự với mình.”

“Ai da.” Nữ đồng nghiệp nhìn đống folder, rùng mình nói, “Lúc mới vào, mình cũng bị chị Khương sai bảo, cứ dựa vào mình là nhân viên lâu năm, thích ức hϊếp người mới.”

“Nhưng này, mình khuyên cậu chút nữa vẫn nên xin lỗi cô ta, rồi làm nốt công việc đi nhé?”

“Sao phải làm vậy?” Phùng Gia Nguyệt xoa cằm.

“Cậu nghĩ sao cô ta lại vào phòng kế hoạch của chúng ta?” Nữ đồng nghiệp hé lộ, “Cô ta có mối quan hệ không bình thường với quản lý đấy. Đánh giá thực tập của cậu vẫn còn nằm trong tay quản lý, mình sợ chỉ vì chuyện này mà cậu không được chuyển chính thức.”

Bản tính Phùng Gia Nguyệt vốn hiền lành, lại dễ gần nên mọi người cũng hay giúp đỡ cô.

“Vậy tính là có ô dù hả?” Phùng Gia Nguyệt chẳng chút bận tâm, ngược lại còn trêu đùa.

“Không phải sao.” Nữ đồng nghiệp nói với vẻ sợ sệt.

“Không sao.” Phùng Gia Nguyệt đột nhiên nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc của một người nào đó hôm qua khi xử lý công việc, “Mình cũng có ô dù ở trên…”

Nữ đồng nghiệp định hỏi thêm, nhưng lúc này, Khương Lệ từ văn phòng của quản lý bước ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »