Chương 1

Ánh trăng mờ ảo len lỏi vào phòng tối không bật đèn, hương thơm nhàn nhạt của rượu và thanh quất lan tỏa khắp không gian, khiến cho Phùng Gia Nguyệt vốn đã uống không ít càng thêm say mê.

Cô áp người trong lòng vào cánh cửa, dựa vào ánh trăng để ngắm nhìn gương mặt đoan trang của người ấy, đôi môi khẽ nở một nụ cười mê đắm.

Không chút chần chừ, Phùng Gia Nguyệt cúi xuống và cắn nhẹ lên da thịt đối phương, tận hưởng cảm giác ngọt ngào ấy.

Người con gái kia khẽ rên lên, và âm thanh ấy như kí©h thí©ɧ thêm niềm vui của Phùng Gia Nguyệt.

“… Bảo bối, giọng em ngọt quá.” Phùng Gia Nguyệt thì thầm vào tai cô gái, giọng đầy đùa cợt, “Nói lớn hơn chút đi, chị thích nghe mà.”

Người con gái đẩy nhẹ Phùng Gia Nguyệt ra, nhưng cô không tỏ ra khó chịu, mà lại càng tiến gần hơn: “Được chủ động thế này à? Ngoan lắm, để chị thương em thật nhiều.”

Nói rồi, cô nhấc người con gái ấy lên, đưa cô ấy vào vòng tay mình.

Sự ấm áp và khao khát hòa quyện làm cả hai đều đắm say trong khoảnh khắc, tiếng rên khe khẽ của cô gái vang vọng khắp phòng, như một bản nhạc tình ngọt ngào, đầy mê hoặc.

Sợ rằng sẽ để lộ cảm xúc cuồng nhiệt, Phùng Gia Nguyệt tìm kiếm đôi môi cô ấy, khóa mọi tiếng thở đầy quyến rũ trong miệng mình.

Khi mọi thứ dịu lại, người con gái trong vòng tay Phùng Gia Nguyệt đã chìm vào giấc ngủ, cùng với bóng tối bao trùm quanh cả hai.

Sáng hôm sau, Phùng Gia Nguyệt thức dậy với cơn đau đầu vì dư âm của rượu, tay xoa nhẹ thái dương để xua tan cơn nhức.

Một lúc sau, cô mới nhận ra có người ngồi trên ghế cạnh giường. Mùi thanh quất phảng phất làm cô nhanh chóng nhớ ra đây là người con gái tối qua.

Nhớ lại đêm qua, Phùng Gia Nguyệt thoáng đỏ mặt.

Suốt ba mươi năm qua cô luôn là người thận trọng, chưa từng nghĩ rằng lần đầu tiên mình làm chuyện ấy lại là với một người xa lạ. Nhưng tính cách cô không cho phép cô trốn tránh.

Trong lòng đầy hưng phấn, Phùng Gia Nguyệt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, mở miệng:

“Em…”

“Cô…”

Hai giọng nói vang lên cùng lúc, rồi cả hai cùng ngừng lại.

Sau một thoáng im lặng, người ngồi trên ghế lấy lại thế chủ động, nhẹ nhàng hỏi:

“Phùng Gia Nguyệt?”

Ánh mắt Phùng Gia Nguyệt sáng lên: “Em biết chị?”

Cô là tổng biên tập của tạp chí thời trang danh tiếng 《FM》, trong ngành cũng có chút danh tiếng. Nếu cô gái này là người trong giới thì biết cô cũng không lạ.

Đột nhiên, Phùng Gia Nguyệt bắt đầu tò mò về thân phận của người đối diện.

Cô gái trẻ, khoảng 25-26 tuổi, đôi mắt phượng, môi mỏng, khí chất toát lên vẻ nổi bật, sắc sảo đến mê người.

Trên đôi môi mỏng ấy còn một dấu vết đỏ, khiến cho vẻ quyến rũ càng thêm đậm.

Trong lòng biết đó là tác phẩm của mình, Phùng Gia Nguyệt vừa thấy đau lòng, vừa không hề hối tiếc về sự cuồng nhiệt đêm qua.

Kiềm chế cảm xúc đang trỗi dậy, Phùng Gia Nguyệt hỏi: “Em là ai?”

“Cô không nhận ra tôi sao?” Cô gái thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn giới thiệu: “Tôi là Phàn Niệm, tổng tài hiện tại của Tập đoàn Phàn Thị. Và…”

Cô ấy ngập ngừng, như đang lựa chọn từ ngữ, rồi mới nói tiếp: “… là sếp trực tiếp của cô.”

Phùng Gia Nguyệt suýt bật cười.

Cô vốn là người sáng lập 《FM》, trong công ty chưa từng phải chịu sự quản lý trực tiếp từ ai. Nhưng khi định phản bác, các thông tin cô gái nói lại dần dần kết nối với ký ức trong cô.

Phàn Thị, Phàn Niệm.

Phùng Gia Nguyệt đột nhiên nhớ ra, đây chính là tên tập đoàn và tên nhân vật nữ chính trong cuốn tiểu thuyết mà cô em họ cô viết.

Vài ngày trước, cô em họ mới lên cấp hai của Phùng Gia Nguyệt bất ngờ tiết lộ rằng mình đã viết tiểu thuyết và nhờ Phùng Gia Nguyệt, với tư cách là tổng biên tập, đọc thử bản thảo.

Tiểu thuyết của cô bé thật sự rất máu chó, thuộc thể loại tổng tài và tình yêu thế thân đang thịnh hành.

Câu chuyện kể về một tổng tài yêu đơn phương một bạch nguyệt quang - người mà cô ấy không thể có được, nên phải tìm một cô gái để làʍ t̠ìиɦ nhân hợp đồng nhằm đối phó với gia đình.

Theo lời em họ, tổng tài và nữ chính sẽ trải qua muôn vàn khó khăn để hiểu rõ tình cảm của nhau và cuối cùng sẽ sống hạnh phúc bên nhau.

Cốt truyện thì không có gì đặc biệt, nhưng cô em họ vì chưa từng tiếp xúc nhiều với phụ nữ trưởng thành nên lại chọn tên nữ chính là “Phùng Gia Nguyệt”.

Phùng Gia Nguyệt không thể chịu nổi việc nữ chính mang tên mình lại đi yêu đương như thế, nên đã thỏa thuận với cô bé, đồng ý giúp xem xét bản thảo.