Cơn gió đầu hạ mang theo chút lành lạnh còn sót lại của mùa xuân, lá cây khẽ đung đưa khiến những chú chim non đang rúc trong những bóng râm hót ríu rít.
Tiếng chuông vào lớp chưa kịp vang lên, học sinh vẫn đang vui đùa thì bước chân của giáo viên đã dừng lại trước cửa lớp.
Mạc Ý, giáo viên chủ nhiệm trong học kì này. Bước vào lớp, cô đảo mắt nhìn phòng học yên tĩnh, bước lên bục chuẩn bị vào lớp. Cô cúi đầu suy nghĩ xem nên công bố thành tích như thế nào thì bỗng thấy một thiếu niên đang nằm dài trên bàn ngủ.
Khuôn mặt thiếu niên gần như bị che khuất trong cánh tay, chỉ lộ ra đôi lông mày thanh tú. Vì cậu ngồi ở hàng ghế đầu nên Mạc Ý có thể nhìn thấy rõ hàng mi hơi run của cậu.
Khẽ thở dài, Mạc Ý đặt sách giáo khoa xuống, đi tới trước bàn học cậu, vỗ nhẹ vào vai:
"Giang Nhung, dậy đi, tiết học sắp bắt đầu rồi."
Giang Nhung ngủ không sâu nên ngay khi tay Mạc Ý chạm vào vai cậu liền ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt đen láy mơ hồ đỏ hoe, khóe mắt vẫn còn ươn ướt.
Thật giống như mới vừa khóc một lúc trước.
Nhớ lại chuyện đã xảy ra với Giang Nhung, Mạc Ý cảm thấy hơi khó chịu, cô làm giáo viên đã ba năm, chứng kiến rất nhiều chuyện nhưng tình huống của cậu bé trước mặt lại khiến cô cảm thấy đau lòng nhất.
Điểm số của Giang Nhung từ lúc lên cao trung đã nằm trong top của trường, nhưng Mạc Ý lại thấy tính cách của cậu quá hướng nội. Cho đến gần đây, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, cô mới biết rõ hoàn cảnh của gia đình Giang Nhung. Năm 10 tuổi ba mẹ cậu đã ly hôn, sau Giang Nhung quyết định sống chung với ba.
Thời điểm họp phụ huynh, chỗ ngồi của ba mẹ Giang Nhung lúc nào cũng không có người ngồi. Dù giáo viên chủ nhiệm có gọi, ba cậu cũng chưa bao giờ tới, gọi điện cho mẹ, mẹ cậu cũng chẳng quan tâm.
Vào năm Giang Nhung 17 tuổi, bố của cậu nhanh chóng tái hôn, lặng lẽ rời khỏi Giang Thành, để lại căn nhà 78 mét vuông và tiền trợ cấp trong một năm cho cậu. Giang Nhung vốn là người hướng nội nên bình thường cậu cũng không tâm sự với ai, tâm trạng cũng không được ổn định. Học kì này vì giáo viên cũ mang thai nên Mạc Ý mới tiếp quản lớp. Cô có tìm giáo viên cũ ấy nói chuyện vài lần, nghe thấy cô ấy nhắc tới cậu mới biết được tình huống của Giang Nhung.
"Thật xin lỗi cô, buổi họp phụ huynh lần này, e là bố mẹ em cũng không đến được."
Nhớ lại vẻ mặt buồn rầu và thất thần của cậu ngày hôm qua, Mạc Ý lại cảm thấy đau nhói trong lòng. Đứng trước mặt cậu, giọng nói của cô nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Hôm qua ngủ không ngon sao?"
Đôi mắt vốn mơ hồ của Giang Nhung dần tập trung lại, đồng tử cậu co rút, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc. Nhưng vào lúc này, chuông vào học vang lên.
Về sự khác thường của Giang Nhung, Mạc Ý chỉ nghĩ cậu vừa mới ngủ dậy nên vẫn còn mơ hồ, cô cũng không quan tâm lắm, gõ gõ lên bàn cậu nhắc nhở: "Giang Nhung, vào học rồi."
Cho đến khi cô quay về bục giảng, lớp học chính thức bắt đầu, ánh mắt Giang Nhung mới hướng ra khỏi lớp học.
Mọi thứ trước mắt dường như vô cùng xa lạ nhưng sau khi nghĩ kĩ lại, trong sâu thẳm ký ức, cậu tìm thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
"Thành tích thi giữa kì đã có, toán học lớp chúng ta có chút tiến bộ nhưng cũng có một số bạn thụt lùi, phát huy không tốt. Ngoài ra, lớp chúng ta có một bạn được điểm tuyệt đối."
Các bạn học bởi vì câu nói này mà khẽ xì xào bàn tán. Ủy viên học tập bên cạnh không khỏi nhìn Giang Nhung một cái nhưng cuối cùng vẫn quyết định không lên tiếng.
"Bây giờ, đọc đến tên bạn nào, bạn đấy lên nhận bài thi. Buổi học hôm nay chúng ta chủ yếu nói về những lỗi học sinh hay mắc trong bài thi."
Giang Nhung ngây người nhìn mọi thứ đang xảy ra trong lớp, không lên tiếng.
Không phải cậu... đã chết rồi sao?
Bên tai dường như vẫn còn sót lại tiếng gầm rú của xe ô tô, trong cơn mê man dường như có người nắm tay cậu.
"Nhất định phải sống sót..." Người đàn ông nói với cậu bằng giọng điệu phức tạp mà Giang Nhung không thể hiểu được.
Thật tiếc vì cậu vẫn không đáp ứng được mong muốn của anh, cuối cùng hai người đều qua đời vì vụ tai nạn xe.
"Giang Nhung, Triệu Hiểu Y,...." Khi nghe thấy tên mình được nhắc đến, Giang Nhung nhất thời bối rối nhìn Mạc Ý vừa xa lạ vừa quen thuộc trên bục giảng.
Cô Mạc đọc tên mấy người nữa nhưng thấy Giang Nhung không lên lấy bài thi về liền dừng lại nhắc nhở: "Giang Nhung, bài kiểm tra của em."
Giang Nhung nâng mắt lên, trong mắt không hề có cảm xúc gì. Cậu từ từ đứng dậy rồi bước đến chỗ cô Mạc nhận bài thi của mình.
Mạc Ý cười khích lệ: " Tiếp tục cố gắng." Giang Nhung cũng chỉ biết ngơ ngác gật đầu, liếc mắt nhìn con số 150 trên bài thi, trong lòng cũng không có chút vui mừng nào. Cậu bước về chỗ ngồi của mình như cái xác biết đi, tiếp tục ngây ra, như thể mọi thứ xung quanh không có chút liên quan tới mình.
Giang Nhung không biết bây giờ bản thân cậu đang ở đâu, cũng không có hứng thú muốn biết. Nhìn xuống cổ tay của mình, làn da bình thường trắng nõn, không hề có bất cứ vết sẹo nào.
Tại sao cậu lại không có vết sẹo nào?
Trong phòng học, không có ai phát hiện ra sự bất thường của Giang Nhung, Mạc Ý kêu thêm vài cái tên nữa, khi nhìn thấy bài thi cùng điểm trên tờ giấy, cô dừng lại một chút.
"Kỷ Triều Tinh, Cao Chí."
Mạc Ý không để ý rằng, khi cô đọc hai cái tên này lên, lông mi của cậu bé đang cúi đầu trước mặt khẽ run lên, kinh ngạc nhìn lên bục giảng.
"Anh Kỷ, hai chúng ta đến lấy bài thi đi."
Kỷ Triều Tinh đang cúi đầu ngủ gật thì bị đẩy, đôi mắt màu nâu nhạt liếc nhìn Cao Chí đang ngồi bên cạnh khiến cậu ta thức thời im lặng. Chờ khi Kỷ Triều Tinh bước lên cậu ta mới đi phía sau, nhìn giống như thằng nhóc chạy vặt cho hắn vậy.
"Kỷ Triều Tinh, thành tích của em so với trước kia giảm không ít, cô hy vọng vào kỳ thi tới em có thể điều chỉnh tốt trạng thái, đạt đủ điểm tiêu chuẩn."
Kỷ Triều Tinh bước tới nhận bài thi, đối diện lời dạy của cô Mạc, hắn gật đầu một cách qua loa rồi đi một mạch về chỗ ngồi của mình, trực tiếp bỏ qua Cao Chí ở phía sau.
Hắn chưa đi được mấy bước liền cảm nhận được có ánh mắt vô cùng nóng bỏng đặt trên người mình.
Kỷ Triều Tinh nhìn về phía chủ nhân của ánh mắt, hắn biết người này, là người học giỏi nhất lớp, lúc nào trông cũng rất ngoan ngoãn, tên là.... Giang Nhung, cái tên nghe rất êm tai.
Kỷ Triều Tinh vốn là một người học không giỏi trong lớp, từ đầu đến cuối hai người đều không có bất kì tiếp xúc nào, vậy mà ánh mắt nhìn hắn lại nồng nhiệt đến như vậy.
Giang Nhung có diện mạo vô cùng đẹp trai, vì còn nhỏ tuổi nên khuôn mặt nhìn lúc nào cũng đáng yêu và non nớt, đôi má ửng hồng của cậu gợi cho Kỷ Triều Tinh nhớ tới hình ảnh trái đào tươi mơn mởn.
Vì sao trước kia hắn lại không phát hiện ra một mặt này của bạn học Giang nhỉ?
Thu hồi suy nghĩ của chính mình, Kỷ Triều Tinh nhướng mày cười một cái với Giang Nhung - người đang chết lặng nhìn hắn.
Hành động này không những không làm Giang Nhung đỏ mặt mà còn khiến cho đôi mắt của cậu bỗng chốc đỏ hoe.
Ngạc nhiên trước phản ứng của Giang Nhung, Kỷ Triều Tinh chỉ khẽ "tsk" một tiếng rồi trực tiếp đi về chỗ ngồi của mình, cũng không nhìn về phía bên kia lần nào nữa.
Cả người Giang Nhung đều choáng váng, hoàn toàn không thể suy nghĩ, ánh mắt chỉ có thể dựa vào trực giác hướng theo bước đi của Kỷ Triều Tinh.
Thẳng đến khi Kỷ Triều Tinh trở lại chỗ ngồi của mình, tùy ý liếc tới chỗ của cậu, Giang Nhung mới nhẹ nhàng thu hồi lại ánh mắt.
Cậu vô thức sờ cổ tay mảnh khảnh và xinh đẹp không chút tỳ vết của mình, giống như chỉ có làm vậy mới có thể tìm được tia lý trí còn sót lại.
Đây là đâu? Vì sao lại quen thuộc đến như vậy? Tại sao cậu lại thấy giáo viên cũ của mình? Không phải cậu đã chết trong một vụ tai nạn giao thông với Kỷ Triều Tinh rồi sao?
Những câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu Giang Nhung, nhưng dần dần chúng lại bị che lấp bởi câu hỏi mà cậu quan tâm hơn hết.
Tại sao Kỷ Triều Tinh lại ở đây?
- --
bún bò kho: chương đầu tiên, 1712 từ:(((p/s: bản thân mình một chữ tiếng trung cũng không biết, bản edit chỉ dựa trên hiểu biết của mình, độ chính xác là 50-60%. Nếu mọi người có thấy lỗi sai ở đâu hay bản edit có vấn đề thì hãy trực tiếp để lại lời nhắn bên dưới cho mình nhé. ^^