Chương 3: Ngày 2: Bạn thân trúc mã về nước

Ngày 4, tháng 7, năm 2021, nắng.

Hôm nay Trương Trạch Vũ về nước, tính tới nhà tôi chơi. Hắn còn mang theo một chai rượu vang đỏ hết sức đắt tiền. Thằng nhóc này chắc kiếm được công việc, có tiền đồ lắm ở bên nước ngoài nha.

Mấy hôm trước mẹ gọi điện hỏi bao giờ thì mang bạn gái về, cười chết tôi, cô gái nào có thể coi trọng tôi chứ? Không biết vì sao, từ nhỏ đến lớn, những đứa con gái có quan hệ tốt với tôi đều trở thành tâm giao = =

Nói thật trước đây còn tốt, giờ đi làm rồi, tôi hơi không muốn gặp hắn cho lắm. Lúc nhỏ thường bị ba mẹ so sánh với nhau, tôi chỉ cười nói rằng mỗi người có chí riêng. Hiện tại đều là người trưởng thành, chênh lệch càng lúc càng lớn, hai chúng tôi thật sự không phải người cùng một thế giới.

Không phải tôi chán ghét hắn, hắn vẫn luôn đối xử tốt với tôi, tôi vốn cũng chẳng có bạn bè gì...

Chỉ là thỉnh thoảng cảm thấy hơi khổ sở. Chắc do tính cách tôi tương đối tự ti, sẽ ghen ghét với người ưu tú hơn mình (•̩̩̩̩_•̩̩̩̩)

Rối rắm ghê. Thực ra lúc viết tôi đã hơi rơm rớm. Không muốn sụt sùi sướt mướt, nhưng tôi cũng không có biện pháp khác để phát tiết cảm xúc.

( Nét chữ nguệch ngoạc và nước mắt nhòe nhoẹt )

Thời gian gần đây có rất nhiều chuyện phiền lòng, hơn nữa thắt lưng vẫn cực kỳ đau nhức, đặc biệt là chỗ xương cụt. Chẳng biết có phải do tâm lý hay không, cảm giác ngực cũng bự ra, mặc áo thun vào sẽ hơi nổi lên một chút. Phiền muốn chết, một người đàn ông trưởng thành như tôi, đâu thể mặc nội y đi làm được? Cực, cực chán ghét cơ thể mình.

Nếu còn tiếp tục như vậy, có lẽ tôi sẽ dành thời gian tới bệnh viện kiểm tra thử xem.

——————————————————

Trường hợp của Trương Trạch Vũ

1.

Trở về nước sau một thời gian dài đằng đẵng, việc đầu tiên Trương Trạch Vũ làm sau khi xuống máy bay chính là đi tìm Lý Ngọc.

Sân bay có rất nhiều người, nhưng hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy vị mỹ nhân mình tâm tâm niệm niệm. Trắng trắng gầy gầy, mặc áo thun quần đùi, đứng ở một góc chơi điện thoại.

“Tiểu Ngọc —— tôi ở đây!”

Trương Trạch Vũ vui vẻ chào hỏi.

Nhưng niềm vui của hắn không kéo dài được bao lâu, bởi vì vừa mới tới gần, hắn liền phát hiện những thay đổi rõ ràng trên cơ thể Lý Ngọc —— ngực lớn và sưng hơn, áo thun mặc trên người cũng bị đẩy ra một độ cung nhòn nhọn. Đùi và mông trở nên đầy đặn, cặp đùi non mềm giữa hai chân áp chặt vào nhau, không chút khe hở.

Mới có mấy tháng không gặp đã dâʍ đãиɠ như vậy? Cái bộ dạng bị đàn ông chơi hết nước này là sao?

Vẻ mặt Trương Trạch Vũ tối sầm lại, cẩn thận xem xét những thay đổi trên cơ thể Lý Ngọc. Ánh mắt dính nhớp hận không thể xuyên thấu chiếc áo thun để kiểm tra thật kỹ thân thể giấu bên dưới.

Biểu tình tối tăm chỉ duy trì trong một giây. Giây tiếp theo, Trương Trạch Vũ đã khôi phục vẻ ngoài tự nhiên, sảng khoái như ánh mặt trời, dùng điệu bộ anh em tốt ôm lấy bả vai đối phương, thân mật trở về nhà Lý Ngọc.

Oa... Cái này có phải rất đắt không?

Lấy quà lưu niệm ra, với vốn kiến thức nửa vời của mình, Lý Ngọc há to cái miệng nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm chai rượu vang.

Trương Trạch Vũ bị ánh mắt sùng bái ấy lấy lòng đến vui vẻ, cười hì hì đáp: “Ừ, rất đắt. Cho nên hôm nay Tiểu Ngọc phải xuống bếp nấu thật ngon đáp lễ nha.”

Lý Ngọc liên tục gật đầu, cẩn thận cất chai rượu vang đi, tung tăng nhảy nhót, mặc tạp dề vào rồi đi xuống bếp, bắt đầu nấu cơm.

Trương Trạch Vũ ngồi ở phòng khách, nhìn bạn thân mình với ánh mắt không chút kiêng nể.

Hồi cấp hai, hắn đã phát hiện bản thân có cảm xúc khác thường với Lý Ngọc. Ngày đó đang chơi bóng rổ thì trời mưa, Lý Ngọc và hắn đều bị ướt hết người. Buổi tối về nhà, hắn liền mơ thấy thân thể trần trụi của Lý Ngọc tạo dáng õng ẹo câu dẫn hắn, còn hắn thì không chút do dự, trực tiếp làm đối phương, lúc tỉnh lại, giữa háng đã dính nhớp một mảng.