Chương 64: Sinh tử phán quan

Tôi ngây ngẩn cả người, trường hợp này tôi như thể nào cũng không nghĩ đến. Con người của tôi giao tiếp không rộng, bạn bè không nhiêu lắm, chỉ là cùng Lão hòa thượng này có duyên gặp vài lần, nhưng lại là người tôi tôn kinh cả đời. Phòng chứa xác không khí rất lạnh, tôi đem một bàn tay bỏ vào trong túi, tay kia thì câm lấy gương Bát Quái nhìn xem.

Chuẩn bị đi qua cùng Lô Thư nói mấy câu.

Ông ấy đem ngón trỏ phải lên miện, làm dấu hiệu im lặng. Vì thế tôi không thể không dừng bước lại, ở một bên im lặng nhìn xem.

Đại sư là vị đắc đạo cao tăng, cho dù biến thành ma, cũng là ma chỉnh nghĩa, tôi đối ông ấy rất có tin tưởng. Đợi cho bác sĩ nhố ra ống dẫn của hai người một già một trẻ xong, Động tác ghi tay của Lô Thư cũng dừng lại. Sau đó, một đám nhân viên rời khỏi, phòng chứa xác chỉ còn lại tôi cùng Khâu Lâm, còn có Lô Thư. Lô Thư bay tới trước người của tôi, đưa tay khua trước mắt tôi một cái, nói: “Có thể buông gương xuống, Bây giờ anh có thể nhìn thấy ta, cũng có thể nói chuyện cùng ta.”

Tôi cất gương đi, phát hiện quả nhiên có thể thấy rõ rõ ràng ràng. “Ông giúp tôi mở thiên nhãn?”

Ộ “Không có, ta chỉ là cho anh có thế tạm thời nhìn đến ta mà thôi.”

Gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, thuận tiện nói: “Ngài làm sao mà đi ở nơi này? là tới làm cái gì “ Lô Thư dơ lên cuốn số trong tay lên trước mặt tôi quơ quơ, cười nói: “Bởi vì khi lão phu còn sống tích thiện tích đức, sau khi ở âm phủ được làm chức vị phán quan, chuyên đi cắt đứt sinh tử con người.”

Phán quan? đó chính là cùng một cấp bậc quan viên ở địa phủ với ngưu đầu mã diện, hắc bạch vô thường, dùng bây giờ mà nói, đây chính là biên chế tribg chính phủ có thế nận được lương. Vôn là tôi đối Lô Thư rất tôn trọng, bây giờ liên đối ông ẩy càng thêm tôn trọng hơn. Nếu là phán quan, như vậy đi vào nơi này cũng sẽ không có cái gì khả kỷ quái.

Một già một trẻ hai người đã chết, ông ấy tự nhiên sẽ đến phán định sinh tử, chấp hành công vụ. Có thể ở nơi này nhìn thấy người quen, coi như là vô cùng may mẫn. Nhưng mà Lô Thư lại ra vẻ mặt ưu sâu, giống như có rất nhiêu chuyện không biết là nên nói hay là không nên nói.

Tôi tò mò hỏi: “Đại sư, ngài có chuyện gì giấu tôi sao?”

Lô Thư đầu tiên là thở dài một hơi, theo sau chỉ vào thi thể bà lão Phan Hà nói: “Cô thi thể này đã biến dị, người bị chết đi đã biến thành lệ quỷ, chuyên đi trả thù người gϊếŧ hại bà ấy khi còn sống. Mà ta biết, anh được mời đến để giải quyết phiên toái này.

Ta muốn nói cho anh biết là, con ma này rất lợi hại, làm không tốt sẽ có chuyện, khuyên anh vẫn là không cân dẫm phải vũng nước đυ.c này.”

Tôi nghe vào trong tai, hoảng sợ ở trong long.

Là loại ma quỷ gì, có thể làm cho phán quan nói là lợi hại? “vậy tại sao không cho hắc bạch vô thường bắt bà ấy trở về, lại để cho bà ấy ở nhân gian không kiêng nể gì gϊếŧ người?”

Tôi khó hiểu. Lô Thư lắc đầu, “Hắc bạch vô thường có chuyện trọng yếu hơn, tạm thời không giúp được gì, hơn nữa người nhà kia làm nhiều việc ác, vốn là tính mạng không thọ, sớm chết một chút liền thì sớm một chút, cũng không xem là quan trọng.”

Tôi vừa nghe xong, cái này gọi là nói cái gì? Nói ra: “mạng người đều là quý giá, cho dù là người ác, cũng phải cho họ quyên lợi được sống chứ.

Phạm vào tội, ở nhân gian sẽ có pháp luật quy định, xử lý. Không cân ác ma ở âm phủ đến thay người ở nhân gian đến xử lí thiện ác.”

Nghe được tôi nói như vậy, Lô Thư cũng bất đắc dĩ, chính là ông ấy cũng không nghĩ muốn nhúng tay quản chuyện này. Cuối cùng, ông ấy quyết định cho tôi một ít lời khuyên, để tránh tôi bị lệ quỷ hại chết. Lô Thư nói: “Con ma này tên tát sa bà, mang oán khí rất mạnh mà chết đi, khi chết bị bão cát mê mang, mới biến thành cái dáng vẻ này.

Nó thích tát hạt cát dọa người, một khi xuất hiện nguy cơ, sẽ dựng hết tóc lên, từ bên trong đầu phóng ra hạt cát, là một cao thủ khống chế cát, cũng là loại khó đối phó.”

Thì ra là một loại cao thủ nghịch cát. Lô Thư nói xong nói, liền muốn rời khỏi.

Tôi Vội-_ vàng nói: “Đại sư, tôi về sau rất muốn ngài có thể hỗ trợ tôi, ngài cho thể cho tôi một cách để liên lạc không? Để cho tôi có thể tùy thời mà liên hệ được Tôi cũng không muôn cùng anh ta giải thích gi nhiêu, dù sao nói với anh ta cũng không hiểu. Tôi nhớ rõ Lô Thư nói qua, tát sa bà đồi với người nhà ra tay, tiến hành trả thù.

Bây giờ đã gϊếŧ chết người dễ dàng gϊếŧ nhất là Ngụy Ninh, tiếp theo chính là Trân Kha hay là Ngụy Kim Kim? Mặc kệ là người nào, tôi cũng không thể để cho bi kịch diễn ra một lần nữa. “Trân kha cùng Ngụy Kim Kim ở nơi nào?”

Tôi hỏi. Khâu Lâm vẫn còn chưa từ trong sợ hãi khôi phục lại, dùng giọng nói run rấy nói: “Bọn họ, vợ chồng thương tâm quá độ, bây giờ đều đang ở nhà nghỉ ngơi.

Đặc biệt trân kha, đều khóc không được nữa”

Hiểu rồi, đi biệt thự Ngụy Kim Kim nhìn xem. Ra nhà tang lễ, lên xe, một đường hướng về phía biệt thự Ngụy Kim Kim. Mưa chậm rãi ngừng lại, ánh mặt trời lại xuất hiện. Tôi quay đầu nhìn vẽ phía đăng sau nhà tang lễ, trong lòng có chút bất an, cái “tát sa bà”

ở ngay bên trong, không biết bao giờ bà ấy mới xuống tay với vợ chông Ngụy Kim Kim. Ma quỷ hành động tốc độ rất nhanh, tôi phải đến nhà Ngụy Kim Kim sớm một chút để bố trí mới được. Tuy rằng tôi bà lão rất đáng thương, nhưng người đã chết nên đi âm tào địa phủ đưa tin, không cần ở lại dương gian hại người, tôi quyết không cho phép bà lão lại gia tăng nghiệp chướng. Xe chạy rất nhanh, Biệt thự của Ngụy Kim Kim đã xuất hiện ở trong tâm mất, thế nhưng không biết từ lúc nào, có một tâng hạt cát bay qua trân xe, hướng biệt thự phóng tới. Tôi nhìn hạt cát bay qua, trong lòng lo lắng không thôi, mau, mau, mau, không thể để cho bà lão gϊếŧ người tiếp!