Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hồn Ma Che Dù

Chương 18: Cho mời cái đĩa tiên

« Chương TrướcChương Tiếp »
Rầm rầm rầm......

Xe lửa chạy trên đường sắt, cảnh vật bên ngoài lướt qua nhanh chóng.

Dưới sự hướng dẫn của Dư Bân, tôi lên chiếc xe lửa màu xanh. Dư Bân nói cho tôi biết, trong một ngôi làng trên núi, cũng xuất hiện một người kỳ lạ có con mắt trên ngực, thôn dân rất là sợ hãi, liền chủ động gọi anh ta tới làm phép giải cứu.

Bởi vì ngôi làng tương đối hẻo lánh, không có tàu cao tốc, càng không có máy bay, cho nên chỉ có thể ngồi xe lửa bình thường tới đó. Cũng may, Dư Bân quan hệ khá tốt, tìm người mua được hai vị trí ngồi thoải mái, cho nên toàn bộ chuyến đi không mệt mỏi lắm.

Tôi vốn là xuất thân từ nông thôn, từ nhỏ chịu khổ không ít, cho nên ngồi xe lửa với tôi mà nói cũng không là gì, chẳng qua là khổ Dư Bân, nhìn cái bộ dạng người có tiền có quyền của anh ta, lại phải ngồi xe lửa, quả thực là hành hạ anh ấy. Mặc dù đã ngồi trên nệm mềm, nhưng bộ dạng tiểu tử này vẫn rất khó chịu.

Nghĩ tới đây, tôi ngược lại là có chút cảm kích người người đàn ông này, không nghĩ tới việc anh ta sẽ cùng tôi chịu "Nỗi khổ " lớn như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy tới một ngôi làng hẻo lánh như thế này.

Xe lửa đột nhiên lắc lư, cắt ngang dòng suy nghĩ Dư Bân nói: ", Tôi là một thanh niên lái xe xịn mang bề ngoài là một thiếu gia nhà giàu, rõ ràng để cho tôi chịu khổ như này, khi quay về nhất định tôi sẽ lấy thêm tiền. "

Được rồi, một chút lòng cảm kích của tôi vừa mới mất đi, bởi vì tôi cảm thấy anh ta tới ngôi làng nhỏ, hoàn toàn là vì tiền và bộ mặt anh ta, cũng không biết những người dân lương thiện ở đây đã cho tên đại lừa gạt này bao nhiêu tiền đặt cọc.

Xe lửa dừng lại ở một sân ga, hành khách lên xuống xen kẽ, có một cô gái ăn mặc thời thượng, tay cầm chiếc túi màu hồng nhạt lên tàu bước tới ngồi ghế đối diện chúng tôi, theo sau cô ta là một người con trai, mang theo mấy cái vali lớn nhỏ, thở hổn hển.

Dư Bân nhìn lên nhìn xuống cô gái đối diện, nhẹ nhàng nói câu: "Trông thế kia làm sao mà nhịn được "

Tôi không có để ý đến anh ta, chàng trai bên cạnh cô ta cao khoảng 1m8, cao hơn tôi cả một cái đầu, một người có thể đối phó tôi và Dư Bân cùng một lúc, vẫn là thức thời một chút thì tốt hơn.

Rầm rầm rầm oanh......Xe lửa lại khởi động.

Chàng trai kia lấy trong valy ra một ấm nước và một cái ly thủy tinh, rót một ly nước đưa cho cô gái bên cạnh, cố ý lên giọng thô lỗ mà nói: "Này, Mỹ Mỹ, uống trà. "

Cô gái cầm ly nước lên, nhưng chỉ đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ, nói: "Nguội lạnh. " Sau đó cũng mặc kệ chàng trai kia, sau đó lấy ra một cái gương cùng hộp trang điểm, bắt đầu soi gương trang điểm lại.

Tôi nhìn qua cũng buồn nôn, cô gái này quá là tự phụ thì phải? Trong làng của tôi con gái tới tuổi như cô ta, đã sớm xuống đồng làm việc, phụ giúp gia dụng.

Có lẽ là tôi cổ hủ, nhưng tôi vẫn thích phụ nữ thật sự.

Ngược lại là Dư Bân, nhìn hắn đần ra, có vẻ như anh ta đang chảy nước dãi.

Tôi cũng mặc kệ anh ta, dù sao anh ta nhiều tiền, cô gái như Mỹ Mỹ kia, hẳn là cũng thích tiền, như vậy xem ra, bọn họ thật đúng là cái gì phu cái gì phụ, ah, xin lỗi, tôi nói sai rồi, là trời đất tạo nên mới đúng.

Mỹ Mỹ thấy Dư Bân đang nhìn cô, và không khó để thấy rằng đôi mắt của Dư Bân như muốn bay ra ngoài.

Mỹ Mỹ bĩu môi, giận dữ: "Nhìn cái gì vậy, nhìn tôi lâu như vậy, đúng là dâʍ ɭσạи, anh biết không? "

Chàng trai bên cạnh thấy Mei Mei đang tức giận, cũng theo đà, làm bộ muốn giáo huấn Dư Bân một trận. Tôi giả vờ đọc báo, hehe, hẳn là sẽ có trò hay để xem đây mà.

Nhưng tôi đã đánh giá thấp Dư Bân, anh ta làm một việc nằm ngoài dự đoán của người bình thường.

Tôi thấy anh ta lấy điếu thuốc cho lên miệng, móc ra một cái cái bật lửa từ túi áo trên ngực, sau đó lại lấy trong ví tiền ra một xấp Mao gia gia, quơ quơ trước mặt người kia, sau đó đốt Mao gia gia trước mặt bọn họ, đốt tiền lên chỉ để châm thuốc.

Chứng kiến cảnh đó cũng đủ làm cho người ta thán phục, trong đầu tôi hiện lên ba chữ: tôi phục rồi!

Không chỉ mình tôi bị sốc, hai người kia cũng trợn tròn mắt, chàng trai kia mới vừa rồi còn muốn động thủ kia mà, bây giờ đã bị Dư Bân làm cho sốc hoàn toàn. Về phần Mỹ Mỹ, tôi dĩ nhiên nhìn ra lòng tham lam từ trong ánh mắt của cô ta.

Mỹ Mỹ đã không còn tức giận, vừa cười vừa nói: "Anh chàng đẹp trai, chúng ta có thể kết bạn."

Dư Bân dập tắt xấp tiền đã bị cháy một nửa trong cái gạt tàn thuốc, nhàn nhạt nói hai chữ: "Có thể. " Aizza, tôi thật không biết thằng này học được cái bộ dạng đó từ khi nào.

Mỹ Mỹ đứng lên, kiêu hãnh với bộ ngực ʘʘ của mình, dường nhu muốn biểu diễn trước mặt Dư Bân một phen, nói: "Tôi là Mỹ Mỹ, là người mẫu đặc (biệt), còn đây chính là người đại diện của tôi, tên là Tiểu Cương. "

Dư Bân nhổ ra một vòng khói, nói: "Tôi là một doanh nhân, mọi người gọi tôi là Dư Bân. Người bên cạnh này là…, ừ…, đàn em xách hành lý, gọi hắn tiểu Diễm là được rồi. "

Ha ha, anh ta thật đúng là biết ăn nói..., nhưng từ hành vi lấy tiền châm thuốc của anh ta, chắc hẳn anh ta nói gì cũng có người tin.

Cứ như vậy, Dư Bân một bên ngồi chém gió cùng cô kia không còn biết đến thời gian nữa, trời cũng đã khya rồi, nhìn đồng hồ, đã mười giờ hơn.

Người đại diện Tiểu Cương vẻ mặt ghen tỵ, nhìn mặt anh ta như đang uống giấm chua vậy. Tôi lắc đầu, aizzz…, kẻ có tiền trước mặt, anh ta nóng nảy cũng không làm được gì.

Dường như không quen, Tiểu Cương đột nhiên nói: "Mỹ Mỹ, rảnh rỗi nói chuyện, không bằng chúng ta chơi một trò chơi, giải buồn đi."

Mỹ Mỹ căn bản cũng không muốn để ý tới Tiểu Cương, ngược lại là Dư Bân, tôi đoán chừng anh ta là buồn bực tên kia lắm, nhìn Tiểu Cương, hỏi: "Anh muốn chơi trò gì? "

Bất kể là ai trả lời, Tiểu Cương đều nắm lấy cơ hội có thể tương tác cùng Mỹ Mỹ, cho nên anh ta rất thích ý đối Dư Bân nói: "Chờ tôi lấy ra anh sẽ biết. " Nói xong, Tiểu Cương lục lọi trong valy của mình.

Dư Bân hai tay ôm đầu, quay lại miễn cưỡng nói: "Sẽ không phải là đánh bài tú-lơ-khơ chứ, tôi không muốn chơi. "

"Không phải không phải. " Tiểu Cương vừa nói vừa lấy ra một cái đĩa và một xấp giấy

Tôi cũng có chút hiếu kỳ, đứng dậy nhìn.

Cái đĩa kia rất bình thường, chính là cái đĩa nhỏ bình thường tôi dùng để trám dấm chua, lòng đĩa hơi sâu, duy nhất có chút đặc biệt chính là có một màu đỏ ở một góc

Tiểu Cương đem xấp giấy đứng dậy mở ra, tờ giấy này trải rộng ra khoảng bốn mươi cm dài rộng, trên giấy tràn ngập chữ Hán, từng dòng từng dòng, rất đều đặn.

"Cái này để làm gì? " Tôi không khỏi tò mò hỏi.

Tiểu Cương nói: "Chúng ta sẽ chơi cái đĩa tiên. "

Cái gì gọi là chơi cái đĩa tiên, chính là mời quỷ, lại để cho quỷ đến giải đáp một ít vấn đề của chúng ta. Có nhiều người chơi các trò chơi như vậy ở Hàn Quốc và Đài Loan, nhưng không có quá nhiều người chơi ở đại lục. Tôi không nghĩ tới Tiểu Cương vậy mà ưa thích chơi cái này.

Bởi vì tôi cùng Dư Bân đều là biết về bắt quỷ trừ tà, cho nên đối với quỷ vật đều rất mẫn cảm. Tôi nhìn Dư Bân, hướng về anh ta nháy mắt mấy cái, ý bảo anh ta không nên chơi, để tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Dư Bân chứng kiến ám hiệu của tôi, nhẹ gật đầu, ý bảo anh ta đã biết rõ nên làm như thế nào. Vì vậy Dư Bân mở miệng nói: "Chúng ta phải chơi cho thật thoải mái mới được! "

Aaa…trời má, tôi rõ ràng đã ra hiệu với anh ta, đúng là tên đần độn mà.

Tiểu Cương đưa ra ý kiến, ban đầu Mỹ Mỹ không muốn chơi, nhưng nghe được Dư Bân nói muốn chơi, vì vậy nàng cũng giả bộ rất có hứng thú, ha ha, cô gái này đã hoàn toàn bị Dư Bân dùng tiền hấp dẫn rồi.

Chơi cái đĩa tiên tốt nhất là hai người trở lên và dưới 10 người, số lẻ, con gái nhiều hơn con trai một chút, như vậy mới dễ dàng mời cái đĩa tiên. Thế nhưng chúng tôi cũng không được như vậy, cộng với tôi căn bản cũng không muốn để cho bọn họ mời đến cái gì đĩa tiên kia, cho nên tôi cũng tham gia.

Như vậy, chúng tôi bốn người người, đã thành số chẵn, hơn nữa còn là ba nam một nữ, khả năng mời cái đĩa tiên đến có lẽ rất nhỏ. Nhưng tôi không để ý đến một chi tiết, số người chúng tôi là "Bốn" -(TỨ)-, âm thông với "TỬ" –(Chết), điều này cũng trực tiếp đưa đến một loạt sự việc sởn gai ốc kế tiếp.

Nhưng chúng tôi bây giờ vẫn chưa ý thức được, căn bản không nghĩ tới sẽ có nguy hiểm gì, vì vậy chúng tôi bốn người người đang hoàn toàn không hề đề phòng gì mà chơi trò cái đĩa tiên.

Tiểu Cương đem giấy trải lên bàn, đem đĩa đặt ở chính giữa trang giấy, sau đó đem ngón trỏ tay phải đặt lên trên cái đĩa. Ba người chúng tôi cũng làm theo Tiểu Cương, nguyên một đám đem ngón tay đều đặt lên trên.

"Bây giờ, chúng ta bắt đầu chơi. " Tiểu Cương cố ý hạ giọng, trông có vẻ lo lắng. “Mọi người đọc theo tôi, cái đĩa tiên cái đĩa tiên, ta có việc hỏi ngươi, mau mau xuất hiện. "
« Chương TrướcChương Tiếp »