Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hỗn Loạn. Tình Địch, Vị Hôn Thê Của Cậu Muốn Đổi Bạn Trai

Chương 8: Hứa Tri Ý Đã Nhìn Thấy Số 33.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chửi thì có hiệu quả, chẳng ai gọi điện lại.

Thời gian không chờ ai, Hứa Tri Ý tranh thủ từng giây từng phút, dựa theo thông tin liên lạc trên hợp đồng quảng cáo để tìm kiếm, nhưng tiếc là các căn hộ đều vừa mới đăng đã bị giành mất.Kết quả là không thu được gì.

Bất ngờ là Bùi Trường Luật, người đang ở Mỹ, gọi điện hỏi cô lần này về Úc đã tìm được chỗ ở chưa.

“Tạm thời vẫn chưa,” Hứa Tri Ý nói, “Nhưng không sao, chắc là sẽ tìm được thôi.”

Bùi Trường Luật cúp máy, không nói thêm gì, liền chuyển tiền cho cô.

[Không có chỗ ở thì cứ vào khách sạn ở tạm, đừng để mình phải lang thang ngoài đường.]

Hứa Tri Ý bật cười, trả lại số tiền cho anh ấy.

[Sao lại lang thang ngoài đường được? Không đến mức thế đâu. Em vẫn còn tiền mà.]

Cô tiện tay mở app ngân hàng ra kiểm tra số dư.

Số tiền này là từ những năm cô vừa học đại học đến khi tốt nghiệp và đi làm tích góp được. Không có sự hỗ trợ từ gia đình, đây là khoản tiền duy nhất để cô đối phó với những tình huống bất ngờ.

Phải đóng học phí, còn cả sinh hoạt phí, dù sao đi nữa, cần phải tiết kiệm tối đa.

Bùi Trường Luật bất đắc dĩ nhắn lại: [Được rồi. Đừng cố chấp quá.]

Hứa Tri Ý nhắn lại [Được] rồi nhìn vào điện thoại. Sau một hồi lâu suy nghĩ, cô mới nhắn tiếp một câu.

[Dạo này Hàn Thương vẫn ở Đức à?]

Trước đây Hàn Thương đã rời đi, thậm chí còn chặn mọi cách liên lạc với cô, nhưng Hứa Tri Ý biết anh ta vẫn giữ liên lạc với Bùi Trường Luật.

Ngón tay Hứa Tri Ý lơ lửng trên nút “Gửi”, cô hít một hơi sâu rồi nhấn gửi.

Bùi Trường Luật trả lời sau một lúc lâu: [Tất nhiên là vẫn ở Đức rồi. Hôm qua còn nói với anh rằng thời tiết bên đó gần đây tệ lắm. Sao vậy? Em có chuyện gì cần gặp anh ấy à?]

Hứa Tri Ý: [Không có gì đâu.]

Đúng như cô nghĩ, người đó không phải là Hàn Thương. Cô đã suy nghĩ quá nhiều.

Mãi cho đến chiều tan học, chuyện tìm nhà vẫn chưa có kết quả, nhưng dù sao đi nữa, tối nay cô cũng không thể để anh rể phải ngủ trên ghế sofa thêm lần nữa.

Sau khi tan học, có một người đứng đợi ở cửa lớp. Đó là Nhạc Nhiên, một cậu bạn từng học cùng nhóm với cô trong học kỳ trước.

Nhạc Nhiên học cùng chuyên ngành với Hứa Tri Ý, nhưng trước đây cậu ấy học mỹ thuật. Nhìn vào là có thể nhận ra ngay, bởi cậu ấy có nét đặc trưng của một sinh viên mỹ thuật.

Cậu vừa từ nước ngoài trở về sau kỳ nghỉ, tóc nhuộm mới, với màu xanh nhạt nổi bật. Da cậu ấy trắng đến mức không tì vết, vẻ ngoài thanh thoát như nước suối. Hôm nay cậu mặc một bộ trang phục kỳ lạ với lớp vải phủ lên chân, làm người ta không rõ cậu mặc quần thế nào, trông rất nổi bật khi đứng dựa vào cửa.

Ai đi qua cũng không thể không liếc nhìn cậu thêm một lần.

Nhạc Nhiên giơ tay chào Hứa Tri Ý.

“Nghe Hạ Dĩ An nói cậu vẫn chưa tìm được chỗ ở à? Cậu còn nhớ Jerry không, người mà chúng ta học cùng hồi học kỳ trước ấy? Anh họ của cậu ấy có phòng cho thuê, nói là có thể giới thiệu cho bạn học. Cậu muốn đến xem không?”

Anh họ Jerry à, chẳng phải là cái ông chuyên làm phiền Tom kia sao?

Nhạc Nhiên bổ sung: “Địa chỉ mình có đây rồi, nếu muốn thì mình sẽ đi cùng cậu.”

Có chuyện tốt như vậy, Hứa Tri Ý liền đồng ý ngay: “Tất nhiên là muốn rồi.”

Hai người cùng bắt xe lửa, theo địa chỉ mà Nhạc Nhiên đưa. Phòng của anh họ Jerry ở ngay gần chung cư mà Hứa Tri Ý thuê trước đây.

“Đường Lâm Ấm số 33,” Nhạc Nhiên lẩm bẩm, “Thật sự có con đường tên là Lâm Ấm Đại Đạo à.”

Đúng như tên gọi, hai bên đường là những hàng cây cổ thụ không biết đã có từ bao nhiêu năm, bóng cây rợp mát phủ lên các ngôi nhà cũ.

Từ xa, Hứa Tri Ý đã nhìn thấy số 33.

Ngôi nhà trông như một món đồ cổ, không giống các căn nhà khác gần đó. Nó chiếm một khoảng đất lớn, với hai tầng nhà, gạch đỏ thẫm bao phủ toàn bộ. Hành lang phía trước được trang trí bằng các vòm gỗ cổ điển.

Gạch được sử dụng từ thời xưa không giống với bây giờ, từng viên đều bóng loáng và nặng trịch. Ngôi nhà này trông như một pháo đài vững chắc, đến mức nếu có thây ma xuất hiện, nó cũng đủ sức chịu đựng.

Các cửa sổ của ngôi nhà được trang trí bằng kính pha lê màu rực rỡ kiểu cũ, cửa chính đang mở rộng, có vài công nhân đang ra vào dọn dẹp.

“Nghe nói họ đang dọn dẹp phòng, chúng ta cứ vào xem thử.”

Nhạc Nhiên dẫn đầu bước vào, nhìn ngó khắp nơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »