Chương 15: Diễn Xuất Giỏi



Đúng vào thời điểm đặc biệt ấy, mẹ của Hàn Thương bất ngờ gặp tai nạn xe.

Khi đó, bà đang đi nghỉ ở một nước nhỏ thuộc Đông Nam Á, bị một chiếc xe đâm phải. Bà còn chưa kịp đến bệnh viện thì đã qua đời. Tài xế gây tai nạn không bỏ trốn, mà thành thật thừa nhận mọi chuyện và bị đưa vào đồn cảnh sát.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, bà ấy ra đi mà không ai hiểu rõ nguyên nhân.

Ban đầu, Hàn Khải Dương không định để Hàn Thương lo liệu hậu sự, nhưng cuối cùng anh vẫn tham gia.

Anh nhìn thấy thi thể mẹ bị tai nạn xe đến mức không còn nhận ra, rồi tự tay đưa tro cốt mẹ về nước, thủ tang ba ngày, sau đó trở lại trường học.

Rồi sau đó xảy ra vụ đánh nhau.

Bùi Trường Luật nói: "Chuyện tai nạn này không bình thường lắm. Hàn Thương từng nói rằng, trước khi mẹ qua đời, bà có nhắn tin cho anh ấy, bảo rằng bà luôn có cảm giác bị ai đó theo dõi lén lút."

Hứa Tri Ý lạnh cả người, "Vậy rốt cuộc là bố anh ta thuê người gϊếŧ, hay là mẹ của Hàn Linh?"

Bùi Trường Luật đáp: "Ai mà biết được."

Hứa Tri Ý hỏi: "Có báo cảnh sát không?"

"Ở những nước đó vốn đã lộn xộn rồi, cảnh sát cũng có điều tra, nhưng không tìm ra được bằng chứng gì. Cuối cùng chỉ xử lý như một vụ tai nạn giao thông, bắt giam tài xế là xong. Bây giờ bố Hàn Thương không ở nhà, hầu như lúc nào cũng ở bên người phụ nữ kia."

Bùi Trường Luật nói tiếp: "Hàn Thương kể với anh, hôm đó thấy Hàn Linh nói chuyện không đứng đắn, anh ta bỗng nhiên nổi nóng, không kìm được mà ra tay. Anh ta nghĩ rằng, "Mày gϊếŧ mẹ tao, tao sẽ lấy mạng con mày, vậy mới công bằng"."

Trong đầu Hứa Tri Ý lại hiện lên hình ảnh Hàn Thương tiến lên một bước, cúi xuống nói chuyện bên tai Hàn Linh.

Dù hành động bộc phát, anh ta vẫn nhớ khıêυ khí©h đối phương để người kia ra tay trước, và vẫn còn nhớ lùi lại một bước để lọt vào tầm camera giám sát.

Người này thật sự không biết là bình tĩnh hay là điên rồ.

Không ngờ, cơ hội gặp lại Hàn Thương đến nhanh hơn cô tưởng.

Vào kỳ nghỉ hè, một buổi sáng sớm, Bùi Trường Luật gọi điện cho Hứa Tri Ý, rủ cô đi chơi.

Hứa Tri Ý hiếm khi có thể ngủ nướng, tuy đã tỉnh sớm nhưng cô vẫn nằm ì trên giường, chẳng muốn động đậy, "Em không đi đâu. Anh thi xong rồi, nhưng em thì không có thời gian để chơi."

"Đi đi mà," Bùi Trường Luật nói, "Anh sắp đi rồi, gặp được một lần lại thiếu một lần."

Hứa Tri Ý đáp: "Nói nghe như anh sắp chết đến nơi vậy."

Bùi Trường Luật không bận tâm, cười nói: "Coi như em đến tiễn anh một lần cũng được."

Anh đã nói đến mức đó, Hứa Tri Ý đành phải khó chịu bò dậy khỏi giường, vội buộc tóc thành đuôi ngựa.

Mẹ Hứa Tri Ý đẩy cửa bước vào, hỏi dò: "Sáng sớm, gọi điện cho ai vậy? Mau ra ăn sáng đi, kẻo lát nữa nguội hết."

Hứa Tri Ý kéo cánh cửa tủ quần áo ra, thò đầu vào tìm đồ, đáp với giọng uể oải: "Bùi Trường Luật rủ con ra ngoài."

Nghe thấy tên Bùi Trường Luật, mẹ cô lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Trường Luật à? Thế thì đi đi. Vừa hay mẹ mới mua ít cherry ngọt, con mang qua cho dì La một ít nhé."

Dì La là mẹ của Bùi Trường Luật.

Mẹ cô liếc nhìn chiếc áo thun trên người cô, "Tuần trước mẹ vừa mua cho con chiếc áo mới mà? Mẹ giặt sạch sẽ rồi, để mẹ tìm lại cho."

Bà cùng Hứa Tri Ý lục lọi tủ quần áo.

Nhà người khác thì cha mẹ đều sợ con mình yêu sớm, nhưng bố mẹ của Hứa Tri Ý thì có lẽ lại mong cô yêu sớm.

Mà phải yêu Bùi Trường Luật.

Bùi Trường Luật gia cảnh trong sạch, điều kiện tốt, vừa đẹp trai, học giỏi, dễ dàng đậu vào trường danh tiếng, tiền đồ rộng mở.