Chương 23

Loại chuyện lật xe này luôn xảy ra bất ngờ không kịp đề phòng.

Ngón chân Tiêu Mộng Hy cào cào sàn nhà, thật sự nghĩ không ra nên dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của cô lúc này.

Long trời nở đất?

Mười vạn đòn chí mạng?

Hay là chết ngay lập tức?

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy cái cuối cùng rất thích hợp, nhanh chóng cúp điện thoại, ngước mắt hỏi: “Nếu bây giờ em chết đi, anh hẳn là không có ý kiến gì đi?”

Phó Ngọc Khâm chăm chú nhìn cô, vẫn không nói gì, nhưng trong ánh mắt giống như nói hết thảy.

Muốn chết thì để anh ăn xong rồi chết.

Tiêu Mộng Hy: ...Mẹ nó, trước khi chết sớm cũng phải trả nợ sao!

Chết cũng quá không dễ dàng rồi.

Phó Ngọc Khâm bước từng bước đến gần, đứng ở bên giường từ trên cao nhìn xuống cô, thật lâu sau, nhếch lên khóe miệng, lạnh nhạt hỏi: “Em muốn làm chết anh?”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Bình tĩnh.

“Anh nghe nhầm rồi.”

Phó Ngọc Khâm: “Hay là thử xem?”

Tiêu Mộng Hy nuốt nước miếng, thương lượng: “Em cảm thấy anh mạnh mẽ như vậy cũng không phải trong chốc lát có thể làm chết, hay là chúng ta lần sau lại làm đi.”

Cô đứng lên, tính đi vào phòng tắm tắm rửa.

Phó Ngọc Khâm chắn ở trước mặt cô, nửa phần ý tứ muốn tránh ra cũng không có.

Tiêu Mộng Hy: “Xin cho qua.”

Phó Ngọc Khâm: “Muốn chạy?”

Tiêu Mộng Hy khoa tay múa chân: “Em không phải muốn chạy, em chính là...”

“Bịch.” Cô bị người ta đè lên giường.

Tiêu Mộng Hy giãy giụa: “Em còn chưa tắm đâu.”

Phó Ngọc Khâm: “Vừa hay lát nữa cùng nhau tắm.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Con mẹ nó ai tắm chung với anh chứ.

Người đàn ông luôn luôn bình tĩnh tự kiềm chế không vén lên như ai khác, anh không vội vã cởi váy của cô, mà là đưa tay xoa mặt cô, từng chút từng chút vuốt ve, dùng ngón tay miêu tả đường nét khuôn mặt của cô.

Đầu ngón tay của người đàn ông mang theo xúc cảm ôn nhuận, trái ngược với khí lạnh trong phòng, đến mức kích khởi một mảnh gợn sóng.

Tiêu Mộng Hy không thích hôn môi, ngón tay anh liền tỉ mỉ miêu tả theo hình môi, tựa hồ đem từng đường vân trên môi cô khắc trong lòng.

Anh đeo kính cao lãnh hờ hững, anh tháo kính xuống có thêm vài phần cảm giác thân cận, mặc dù vẫn có chút lạnh, nhưng lúc này ánh mắt anh lộ ra tâm tình.

Nơi đó viết rõ mấy chữ:

Muốn.

Anh muốn em.

Tiêu Mộng Hy nhận được tín hiệu, hàm răng khẽ cắn môi dưới, đột nhiên có chút run rẩy không hiểu. Một mặt chờ mong, một mặt lại có chút sợ hãi.

Tựa như ảo ảnh bao phủ trong sương mù, cuối cùng sẽ vạch trần cái khăn che mặt, cuộc sống vợ chồng trước kia, phần lớn là cô giải quyết nhu cầu thân thể, đêm nay dường như có chút khác biệt.

Về phần khác nhau ở chỗ nào? Tại sao lại khác nhau? Cô nhất thời còn không hiểu rõ.

Dù sao cũng không bài xích.

Phó Ngọc Khâm di chuyển đến bên tai cô, ngón tay xoay tròn trên đó.

Cơ thể càng lúc càng nóng, cô không tự giác đỏ mặt xấu hổ, vì tránh phát ra thanh âm kỳ quái, môi cắn chặt hơn.

Phó Ngọc Khâm không thích cách làm như vậy của cô, đuôi lông mày nhíu lại, cúi đầu ngậm vành tai của cô, đầu lưỡi chơi đùa, cảm giác run rẩy trong nháy mắt truyền đến.

“Ưm ưm~” Tiêu Mộng Hy nhẹ nhàng lên tiếng.

Khóe miệng Phó Ngọc Khâm khẽ nhếch lên, đuôi mắt cũng dâng lên một đường cong nhàn nhạt, trong con ngươi dâng lên ánh sáng cực nóng, nhìn kỹ, nhiệt độ cực nóng kia đem người cắn nuốt sạch.

Màn dạo đầu tiến hành đâu vào đấy, tay anh khoác lên khóa kéo bên hông váy, chỉ cần nhẹ nhàng kéo một cái, váy liền cởi ra. Phong cảnh bên trong có thể nhìn không sót thứ gì.

Tối nay lại là một đêm nồng nhiệt.

Chỉ là mọi việc đều có chút ngoài ý muốn, khi anh còn chưa kéo khóa kéo xuống, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Lúc đầu rất nhẹ, dần dần trở nên rất nặng.

Âm thanh khiến người ta không thể bỏ qua.

Không bao lâu, hàng xóm có người nói: “Ôi chao, ban đêm gõ cái gì chứ, quấy nhiễu dân chúng sao?”

Có người xin lỗi: “Xin lỗi, tôi tìm người.”

Hàng xóm đóng cửa lại.

Tiếp theo tiếng chuông điện thoại của Tiêu Mộng Hy vang lên, từng hồi từng hồi, vang lên không dứt.

Hai hàng lông mày của Phó Ngọc Khâm nhíu lại, muốn xem nhẹ, tựa hồ còn không được.

Anh nghiêng người nằm xuống.

Tiêu Mộng Hy sửa lại váy, đỏ mặt nhận máy: “Alo.”

“Mở cửa.”

“Anh? Sao lại là anh?”

“Anh nhớ em, đến thăm em.”

“Ồ, được rồi, anh chờ em một chút.”

Cô cúp điện thoại, nói với người nằm ngay đơ trên giường: “Anh em đến rồi, anh thay quần áo đi ra đi.”

Phó Ngọc Khâm nhắm mắt lại rồi lại mở ra lần nữa, lạnh nhạt nói: “Anh ta rất biết đến.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Đừng, thời gian nắm bắt quả thật rất chuẩn.

Nếu chậm một bước, tên đã lên dây chỉ sợ đêm nay đừng nghĩ tiến vào.

Cô nhìn người nào đó có chút đen mặt, không biết tại sao đột nhiên rất muốn cười, làm được một nửa bị chen ngang, xem ra anh rất khó chịu.

Tiếng Tiêu Mộng Ninh ở ngoài cửa vang lên: “Mở cửa, mở cửa, anh biết em ở nhà.”

Tư thế kia rất giống người chồng chính quy muốn bắt người vợ nɠɵạı ŧìиɧ.

Tiêu Mộng Hy mở cửa ra, ôm ngực liếc nhìn anh ấy: “Anh, đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ mà đến chỗ em làm gì?”

Tiêu Mộng Ninh nghiêng người đi vào, đặt mông ngồi ở trên ghế sô pha, bắt chéo chân hỏi: “Em rể đâu?”

Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Phòng ngủ.”

Tiêu Mộng Ninh: “Em gọi cậu ta ra đây, hai bọn anh uống vài chén.”

Tiêu Mộng Hy nhíu mày: “Đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà uống cái gì, hơn nữa, nếu anh muốn uống rượu thì đến hộp đêm chứ đến chỗ em uống cái gì.”

Vẻ mặt Tiêu Mộng Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, anh ấy tự nguyện tới đây sao? Nếu không phải vì cô, anh ấy mới không đến.

“Anh mặc kệ, em gọi Phó Ngọc Khâm ra đây.”

Tiêu Mộng Hy: “Haizz anh...”

Cửa phòng ngủ mở ra, có một bóng dáng cao ngất chậm rãi đi ra, trên mặt vẻ mặt đạm mạc, nhìn qua tâm tình không tốt lắm.

Tiêu Mộng Hy mím môi lui về phía sau.

Phó Ngọc Khâm đến gần: “Uống rượu?”

Lời này là nói với Tiêu Mộng Ninh.

Tiêu Mộng Ninh gật đầu: “Ừ.”

Phó Ngọc Khâm đi đến trước giá áo, lấy tây trang màu bạc phía trên xuống, ngẩng cao cằm: “Đi, đi ra bên ngoài uống.”

Tiêu Mộng Ninh suy nghĩ một chút cũng được, dù sao trong nhà nói chuyện không tiện lắm, chuyện kia anh ấy nhất định phải hỏi rõ ràng.

Hai người một trước một sau đi ra, thật lâu sau Tiêu Mộng Hy mới lấy lại tinh thần.

Cô, cứ, như, vậy, bị, xem, nhẹ??!

Không phải, đi hộp đêm sao không gọi cô đi cùng chứ.

Mấy ngày nay cô không đi thăm các anh trai rồi.

Còn có một đống suy nghĩ muốn...

Nghe họ hát.

Lúc cô đuổi theo, thang máy đã đi xuống tầng hầm, trong điện thoại có hai tin nhắn.

Cẩu nam nhân: [Không cần lo lắng.]

Cẩu nam nhân: [Ngủ sớm chút.]

Tiêu Mộng Hy ghé vào trên giường xem tin thứ nhất, nhíu mày, a, em sẽ không lo lắng cho anh đâu!

Ai thèm lo lắng cho anh!

Xem tin nhắn thứ hai, trên mặt lộ ra một chút mừng thầm.

Giống như mầm non treo trên cành trong ngày xuân.

Cô lắc lư chân sửa ba chữ “Cẩu nam nhân” thành: Niềm vui.

Thiên nga trắng cao quý: […]

Niềm vui: [?]

Thiên nga trắng cao quý: [??]

Niềm vui: [Ngủ đi.]



Đến hộp đêm, Phó Ngọc Khâm và Tiêu Mộng Ninh đi thẳng đến phòng bao, gọi một chai rượu vang, chậm rãi uống.

Tiêu Mộng Ninh không thích vòng vo, ném điện thoại tới trước mặt Phó Ngọc Khâm: “Giải thích một chút.”

Phó Ngọc Khâm cầm lấy, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thoáng qua, bên trên là tấm hình của một người phụ nữ, anh hỏi: “Có ý gì?”

Tiêu Mộng Ninh bày ra vẻ mặt cậu cứ giả vờ đi: “Không biết?”

Phó Ngọc Khâm: “Không có ấn tượng.”

Anh có chứng mù mặt, rất ít khi nhận ra khuôn mặt của người bình thường. Đương nhiên chuyện này ngoại trừ Tôn Lôi thì không ai biết.

Tiêu Mộng Ninh: “Người phụ nữ này là bạn gái của cậu.”

Nói xong, anh ấy nhìn chằm chằm Phó Ngọc Khâm, muốn từ đáy mắt anh nhìn trộm ra cái gì.

Phó Ngọc Khâm ngửa đầu uống hết nửa ly rượu đỏ còn lại, tay đặt ở sau lưng ghế sô pha, mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng hết thảy.

Cái này anh cũng tin, có phải là ngốc hay không!

Tiêu Mộng Ninh không ưa nhất là loại tư thái cao cao tại thượng tự phụ này của anh, nhíu mày: “Không giải thích một chút?”

Phó Ngọc Khâm cởi nút áo tây trang, hai chân bắt chéo, lại một lần nữa: “Không biết.”

Tiêu Mộng Ninh: “...”

Đệt!

Ngoại trừ câu này cậu không còn gì khác nói sao.

Phó Ngọc Khâm: “Còn có việc gì sao?”

Tiêu Mộng Ninh: “Làm gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Không có việc gì thì tôi đi trước.”

Tiêu Mộng Ninh chỉ vào rượu vang đỏ trên bàn: “Sao lại không có việc gì, rượu còn chưa uống hết đâu. Hay là, cậu sợ uống rượu cùng tôi, chẳng lẽ là chột dạ??”

Phó Ngọc Khâm cho anh ấy một ánh mắt lãnh đạm, cầm lấy bình rượu tự mình rót đầy.

Trên mặt Tiêu Mộng Ninh lộ ra nụ cười đắc ý, còn chưa thấy qua bộ dáng Phó Ngọc Khâm uống say, đêm nay anh ấy muốn nhìn một chút.

Nhưng tình huống phía sau có chút ngoài dự đoán của mọi người.



Về tình huống tối hôm qua Phó Ngọc Khâm và Tiêu Mộng Ninh đi hộp đêm, sau khi Tiêu Mộng Hy tỉnh lại không cố ý thăm dò, dù sao người nào đó miệng kín, cô thật sự hỏi cũng không hỏi ra cái gì.

Nhưng mà, cô không chủ động hỏi, không có nghĩa là sẽ không có người.

Một ngày sau, Tề Tuyết không biết nghe được tin tức từ đâu, lôi kéo nói với cô rất lâu.

Thì ra đêm đó, một người anh họ của Tề Tuyết cũng đi hộp đêm, lúc kết thúc, đúng lúc đi ngang qua cửa phòng, anh ta đi qua, lại lui trở về.

Sở dĩ lui về phía sau, là thấy được trên bàn trà bày biện mấy bình rượu, đếm sơ qua, phải có hơn mười bình.

Ngoài rượu vang đỏ và sâm banh ra, còn có rất nhiều bia.

Anh ta dừng chân nhìn, trong đầu nghĩ tới một câu: Người sói.

Sau đó anh ta đối với “Người Sói” cảm thấy rất hứng thú, rất muốn biết là ai uống nhiều như vậy, nhịn không được ghé sát mắt vào nhìn nhìn, liếc mắt một cái nhận ra, là tổng tài tân nhiệm của tập đoàn Phó thị.

Người đàn ông dựa vào sô pha, trên mặt đỏ bừng.

Dưới chân còn có một người đang nằm, tư thế có chút khôi hài, trong ngực ôm hai chai rượu, miệng ồn ào: “Uống, uống.”

Anh họ sở dĩ nhắc tới, cũng là bởi vì Tề Tuyết thuận miệng nói quan hệ của cô và Phó phu nhân rất tốt, anh ta liền nói ra, cuối cùng còn khen hơn nửa ngày, Tổng giám đốc Phó chân nhân bất lộ tướng*.

(*) Chân nhân bất lộ tướng: chỉ những người giỏi giang, thông minh, đắc đạo sẽ không để lộ sự tài năng, sự giỏi giang của mình ra bên ngoài để người ta thấy mà thường sẽ che dấu, ẩn mình.

Tửu lượng của Tổng giám đốc Phó thật sự rất tốt.

......

Tiêu Mộng Hy nghe Tề Tuyết nói xong, khóe miệng không kiềm chế được nhếch lên, trách không được hai ngày nay Tiêu Mộng Ninh không nhận điện thoại của cô, xem ra đêm đó uống say đến mức không dám gặp người.

Dù sao anh ấy cũng được xưng là ngàn chén không say.

Tề Tuyết cảm khái vỗ vỗ bả vai Tiêu Mộng Hy, lời nói thấm thía: “Tổng giám đốc Phó nhà cậu là người trâu bò nha, trên giường có thể lăn qua lăn lại, trên bàn rượu có thể làm ầm ĩ, quả thực là... tốt cả trong lẫn ngoài.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Cái ví dụ rắm gì đây.

Không lâu sau, người đàn ông trên giường có thể lăn qua lăn lại, trên bàn có thể làm ầm ĩ, tốt cả trong lẫn ngoài, gọi điện thoại tới: “Em ở đâu?”

Tiêu Mộng Hy: “Ở phòng làm việc.”

Dù sao anh cũng đã biết chuyện cô mở phòng làm việc, cũng không có gì phải giấu giếm.

Phó Ngọc Khâm: “Đến Phó thị một chuyến.”

Tiêu Mộng Hy: “Làm gì?”

Phó Ngọc Khâm: “Hợp đồng lần trước của Thụy Thiên có chút vấn đề, cần phải ký kết lại.”

Tiêu Mộng Hy: “...Ồ, được.”

Cúp điện thoại, Tôn Lôi nhìn bản hợp đồng không có vấn đề gì, khóe miệng không nhịn được giật giật.

Phó Ngọc Khâm: “Lát nữa phu nhân đến thì dẫn đến văn phòng, còn nữa, không cho người khác quấy rầy.”

Tôn Lôi gật đầu: “Vâng.”

-

Tề Tuyết vừa nghe muốn đi Phó thị, tròng mắt bắt đầu phát sáng, năn nỉ: “Dẫn mình đi đi, mình đã lâu không gặp được Tôn Lôi rồi.”

Tiêu Mộng Hy: “Cậu đi làm gì?”

Tề Tuyết đỏ mặt: “Chuẩn bị cho đời sống tìиɧ ɖu͙©.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

-

Hơn nửa giờ, đến tập đoàn Phó thị.

Lúc đó, chuyện phu nhân tổng giám đốc muốn tới công ty đã nổ tung, mọi người đều tò mò rốt cuộc là ai bắt được Tổng giám đốc Phó lạnh lùng như băng sơn của bọn họ.

Cả đám nhìn xuyên qua làn nước mùa thu.

Khi nhìn thấy người thật, thống nhất phát ra tiếng tán thưởng:

Trời ơi, đẹp quá!

Đây là tuyệt sắc nhân gian ở đâu ra, làm cho ánh mặt trời đều thất sắc.

Cũng chỉ có người như vậy mới có thể xứng với Tổng giám đốc Phó của bọn họ.

Oa oa oa, nhìn thấy phu nhân tổng tài, tôi cũng không thể hô hấp nữa rồi.

So với nữ chính trong phim còn đẹp hơn.

Aaaaaa, cô ấy cười với tôi.

Ánh mắt của cô ấy thật có điện.

......

Khoảng cách vài bước, phàm là người nhìn thấy chân dung của Tiêu Mộng Hy, đều có một ý nghĩ: Đây, là, thật, thực, tồn, tại, sao!

Cái này, sẽ, không, phải, là, từ, trong, tranh, vẽ, bước, ra, đi!

Ai có máy dưỡng khí thì mời đến một cái, bất cứ lúc tôi nào cũng có thể ngất đi.

Lúc Tiêu Mộng Hy đi đường cố ý bước chậm lại, cố gắng làm vẻ ung dung hào phóng.

Khoảnh khắc thang máy đóng lại, cô thu lại nụ cười, giật giật chân, bày ra tư thế đi đường thật sự là quá mệt mỏi.

Đôi mắt Tề Tuyết hận không thể treo lên giọng nói của Tôn Lôi, cười hỏi: “Chào trợ lý Tôn.”

Tôn Lôi không có biểu tình gì gật gật đầu: “Xin chào.”

Tề Tuyết nghe thấy giọng nói của anh lập tức bị điện giật, lưng dựa vào vách thang máy, sợ ngã.

Trời ạ, điện áp cao như vậy ai chịu được chứ.

Cô ấy sắp không được rồi.

Khi thang máy chạy đến tầng sáu mươi, Tôn Lôi đứng ở cửa thang máy, làm tư thế mời: “Phu nhân mời, Tổng giám đốc Phó ở văn phòng chờ ngài.”

Tiêu Mộng Hy đi ra ngoài.

Tề Tuyết vừa định đi theo ra, Tôn Lôi đã nhấc chân bước vào.

Tề Tuyết: “Không xuống cùng nhau sao?”

Tôn Lôi: “Tôi sẽ đưa cô đến một nơi khác.”

Tề Tuyết giật mình, tim đập điên cuồng, a, đời sống tìиɧ ɖu͙© của cô không còn xa nữa.



Tiêu Mộng Hy không suy nghĩ quá nhiều, đi theo một thư ký khác đến văn phòng tổng giám đốc, trong nháy mắt đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy sầu riêng đặt trên bàn trà.

Chân Tiêu Mộng Hy run lên.

Thư ký cười: “Đây là tổng giám đốc đặc biệt chuẩn bị cho ngài.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Sầu riêng không qua được phải không?

Phản xạ có điều kiện xoay người muốn đi, phía sau truyền đến tiếng nói: “Gấp cái gì.”

Tiêu Mộng Hy: “...”

Không gấp em sợ đi không được.

Thư ký lui ra ngoài, mỉm cười đóng cửa lại.

Phó Ngọc Khâm bước từng bước đến gần, đầu óc Tiêu Mộng giật giật: “Đừng tới đây, hôm nay em không muốn làʍ t̠ìиɦ.”