Chương 20

Tôn Lôi lui về phía sau hai bước, câu nệ đứng ở kia, thầm nghĩ: Tôi cũng không muốn nói, là ngài bắt tôi nói ra.

Phó Ngọc Khâm cầm lấy điện thoại, định gọi lại cho Tiêu Mộng Hy, nhưng gọi điện trước sau đều bị tắt máy. Anh thử gọi ba lần, kết quả ba lần đều như nhau, cô đều không nghe máy.

Sau đó, anh vốn định nhắn tin qua WeChat cho cô, anh nhận được phản hồi ngay khi gửi tin nhắn cho cô, nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.

[ Xin lỗi, bạn không còn là bạn bè của bên kia, xin cảm ơn……]

Được rồi, anh đã bị cô chặn.

Phó Ngọc Khâm có một loại cảm giác là chức năng chặn tin nhắn này của WeChat là làm cho bà vợ của hắn.

Đây có lẽ là đặc quyền của anh.

Suy nghĩ chốc lát, điện thoại di động không gọi được, Phó Ngọc Khâm cầm lấy điện thoại bàn gọi qua, sau ba tiếng chuông liền kết nối được.

Trong ống nghe truyền đến giọng nói mềm mại của một người phụ nữ, nếu không phải biết chắc là dãy số này, anh còn tưởng anh gọi nhầm số.

“Alo, cần tìm ai?” Tiêu Mộng Hy nói.

Phó Ngọc Khâm cầm microphone định nói, vừa tính mở miệng liền nhớ tới trong phòng đang còn một người, liền nháy mắt ra hiệu với Tôn Lôi.

Tôn Lôi hiểu ý, vội vàng rời đi.

Trong văn phòng không còn người khác, nói chuyện đương nhiên trở nên dễ dàng, Phó Ngọc Khâm: “Em đang ở đâu?”

Tiêu Mộng Hy vừa nghe liền lập tức nhận ra, giọng nói này dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra, lập tức thay đổi giọng điệu nói chuyện: “U, Tổng giám đốc Phó đây là bận xong rồi sao?”

Phó Ngọc Khâm không chịu nổi giọng điệu âm dương quái khí của cô, nhẹ nhàng nói: “Nói chuyện bình thường một chút.”

Tiêu Mộng Hy hừ lạnh một tiếng, nói chuyện bình thường sao? Được nha, bà đây sẽ nói bình thường với anh.

“Phó Ngọc Khâm anh có ý gì, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi nha, khi làm chuyện kia không cần hôn em thành như vậy, anh đem em làm thành cái bộ dạng này làm sao có thể ra ngoài gặp người khác nữa! Còn nữa, nhân viên công ty biết anh là người như này sao? Anh là chó đi! Hừ! Tên đàn ông chó chết này!”

Cô đem những lời kia lại lặp lại một lần, không hề tốn chút sức nào.

Phó Ngọc Khâm lấy mắt kính xuống, nhéo nhéo mi tâm, chờ cô nói xong, lại nói: “Âm thanh rất rõ ràng và rất truyền cảm, bất quá không giống cách Tôn Lôi nói.”

“Chết tiệt Tôn Lôi, anh ta…” Tiêu Mộng Hy mắng xong dừng lại hỏi: “Anh nói lại xem, Tôn Lôi anh ta nói như nào?”

“A, cậu ta nói không có cảm xúc.” Phó Ngọc Khâm bình tĩnh nói.

Mắt Tiêu Mộng Hy trừng lên, bộ dáng giống như bị sét đánh, nhỏ giọng hỏi: “Tôn Lôi nói cho anh sao?”

Nội tâm cô gào thét.

A a a a! Ngàn vạn không cần! Ngàn vạn không cần!

Vừa rồi cô chỉ nói có một lần, thế nhưng Tôn Lôi lại nhớ kỹ như vậy!

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Tôn Lôi khẳng định không thể nhớ hết.

Phó Ngọc Khâm tựa lưng vào ghế ngồi, một tay cởi cúc áo vest, ánh mắt sáng rực dưới cặp kính, khóe miệng cong lên, không biết đang vui hay buồn nói: “Ừm.”

“Anh ta nói…… thật?”

“Đúng.”

“!!!!!!” Tiêu Mộng Hi thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Tôn Lôi, ngón tay cô chút nữa moi ra cái hang Mạc Cao Đôn Hoàng*.

*Hang đá Mạc Cao tại Đôn Hoàng là một hệ thống kiến trúc Phật giáo, nằm cách trung tâm thành phố Đôn Hoàng (Trung Quốc) (vyctravel.com)

Mẹ kiếp, trước mặt cô giống như có hàng vạn con ngựa phi qua.

Bởi vì quá mức kích động, chân cô đẩy thì liền từ trên ghế ngã xuống. Tiếng vang còn rất lớn, cô không còn gì luyến tiếc nói: “Cúp máy đi.”

Sau đó lại nói thêm một câu: “Nói với Tôn Lôi em không muốn gặp anh ta, về sau gặp em thì tránh xa em một chút.”

Sau đó liền ưu nhã cắt đứt điện thoại, cô đấm ngực khoa chân múa tay hồi lâu, nếu có suy nghĩ gϊếŧ người, có lẽ mộ của Phó Ngọc Khâm cùng Tôn Lôi đã cao nửa thước.

Tề Tuyết đi vào phòng làm việc, tìm hồi lâu mới có thể tìm được cô, dựa người vào bàn nhìn cô, dò xét: “Cậu đang làm gì vậy?”

Tiêu Mộng Hy cố gắng đứng lên, tay chống ở trên bàn làm việc, thở phì phò hỏi: “Cậu cảm thấy Tôn Lôi có bình thường không?”

Hiện yại Tề Tuyết đang yêu đơn phương anh ta, nam thần của cô ấy đương nhiên bình thường, vẻ mặt mê muội nói; “Bình thường, cực kì bình thường.”

Tiêu Mộng Hy nhìn bộ dạng mê muội này của cô ấy, lần nữa ủ rũ ngồi xuống ghế, lấy đôi tay bụm mặt, lại thêm một người nữa có bệnh.

Tâm tình cô không tốt lắm, cũng không có linh cảm gì để thiết kế, cô cùng Tề Tuyết đi ra ngoài mua sắm.

Tới cửa hàng đồ hiệu, tùy tiện chọn mua những thứ đắt tiền.

Dù sao đó cũng là tiền của Phó Ngọc Khâm, cô mới không cần đau lòng.

Lúc đang mua sắm, bất ngờ nhìn thấy một người, Tiêu Mộng Hy ngay lập tức mỉm cười, ha ha, có chuyện vui rồi.

Cô hướng tới người nọ vẫy tay: “Hạ Manh Manh.”

Hạ Manh Manh nghe được tiếng gọi thân thể bỗng chốc trở nên cứng đờ, trong đầu hiện lên những chuyện đã xảy ra trước đây.

Cô đã lớn đến như vậy nhưng đó là lần đầu tiên cô cảm thấy mất mặt như vậy, nếu như không thấy liền không có việc gì, cô sẽ xem như nuốt phải một con ruồi, ghê tởm mấy ngày liền xong việc.

Lại không ngờ bị Tiêu Mộng Hy nhìn thấy.

Tiêu Mộng Hy là ai chứ, là kẻ thù một mất một còn với cô ấy.

Bị đối thủ một mất một còn nhìn thấy bạn trai mình nɠɵạı ŧìиɧ, đây là chuyện gì chứ.

Đó đã không đơn thuần chỉ là nuốt phải muốt phải một con ruồi, mà cô quả thực giống như nuốt phải dòi phân, làm người ta ghê tởm cả đời.

Cô ấy mặc kệ người phía sau có gọi như thế nào, cô ấy cứ thế không dừng lại, chân bước ngày càng nhanh, nếu không phải cô đang đi đôi giày cao gót mười centimet thì có lẽ bây giờ cô đang chạy rồi.

Tiêu Mộng Hy nhếch môi, tiếp tục đi theo, Hạ Manh Manh thật đúng là xui xẻo khi gặp phải cô.

Tâm trạng đại tiểu thư không tốt, vừa lúc cần phải giải sầu.

Đánh nhau cũng được nha.

Đuổi theo được một đoạn, Hạ Manh Manh dừng lại, thở phì phò quay đầu lại hỏi cô: “Tiêu Mộng Hy, cô con mẹ nó có bệnh sao? Đuổi cái gì mà đuổi.”

Ngày thường dù có thế nào cũng sẽ không nói như vậy, mọi người gặp nhau đều rất lịch sự nhã nhặn.

Tiêu Mộng Hy ôm eo, cánh tay đặt ở phía trên lan can: “Cô chạy nhanh như vậy làm cái gì? Không nghe thấy tôi kêu cô sao?”

Hạ Manh Manh lắc lắc tóc ở trên vai, đáp: “Tôi có nghe thấy được, nhưng tôi không muốn nói chuyện với cô.”

Tiêu Mộng Hy cười đến gần: “Thật ngại quá hôm nay tôi lại rất muốn nói chuyện cùng cô.”

Hạ Manh Manh trợn tròn mắt: “Tìm tôi vội như vậy có phải có chuyện muốn tôi giúp hay không, là chồng cô ở bên ngoài có người khác, muốn tôi giúp cô đi bắt gian sao.”

Khóe miệng Tiêu Mộng Hy khẽ cong lên, kéo kéo khăn lụa xuống một chút, những dấu vết sau hoan ái trên cổ liền lộ ra, cười đến xán lạn nói: “Ngại quá, làm cô thất vọng rồi.”

“Mẹ kiếp!” Hạ Manh Manh trừng mắt: “Con mẹ nó cô đến đây tìm tôi là muốn khoe khoang với tôi sao?”

Tiêu Mộng Hy bĩu môi: “Cô cũng có thể hiểu như vậy.”

Hạ Manh Manh: “……”

Trước khi Hạ Manh Manh bị cô làm cho tức chết, Tề Tuyết cầm theo một chiếc túi đuổi đến, thở hổn hển nói: “Đến giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta ăn cái gì được nha?”

Biểu tình của Hạ Manh Manh giống như “Cùng mấy người ăn cơm tôi nghĩ đến liền cảm thấy ăn không vào”, cự tuyệt nói: “Tôi còn có việc, các cô đi ăn đi.”

Tiêu Mộng Hy ngăn cô ấy lại: “Cùng nhau ăn.”

Hạ Manh Manh: “Nếu tôi không đi thì sao?”

Tiêu Mộng Hy: “Tôi liền nói cho người khác biết, cô bị đàn ông đá.”

Từ trước đến nay, Hạ Manh Manh chưa thấy người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, thật sự, quá không biết xấu hổ.

Cuối cùng, cô ấy cùng người không biết xấu hổ nào đó uy hϊếp thỏa hiệp.

Tề Tuyết kéo tay Tiêu Mộng Hy, bĩu môi: “Bình tĩnh một chút, cậu nói chuyện kiềm chế một chút.”

Tiêu Mộng Hy: “Mình còn chưa tức giận đủ.”

-

Tiêu Mộng Hy chọn một nơi rất đúng với câu nói kia của cô: “Chưa đủ tức giận.”

Vừa bước vào nhà ăn, vừa vặn nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ có một cặp đôi, người đàn ông nhìn cũng tạm được, khuôn mặt thuộc diện dễ nhìn, thuộc dạng tiểu chó săn.

Người phụ nữ đối diện hắn nhìn có chút lớn tuổi, tuy nhiên lại đeo rất nhiều trang sức đắt đỏ, gia đình có lẽ là giàu có.

Tuy rằng hai người ngồi đối diện nhau, nhưng lại rất gần, mơ hồ muốn chạm vào nhau.

Nghe giọng người phụ nữ đứt quãng nói: “U anh thật là xấu.”

“Anh nói xem em xinh đẹp hay bạn gái cũ của anh xinh đẹp?”

Người đàn ông đáp: “Đàn ông không xấu đàn bà không yêu.”

“Đương nhiên là em xinh đẹp.”

“Cô ta chỉ là một con gà làm sao có thể so sánh với em.”

Bình thường Tiêu Mộng Hy không chú ý đến loại tiểu chó săn này, hôm nay lại không nhịn được nhìn lại mấy lần, cảm giác như cô đã gặp người này ở đâu đó.

Nhưng lại nhất thời nghĩ không ra.

Cô nhíu mày suy nghĩ, trong lúc lơ đãng ánh mắt vô tình nhìn đến Hạ Manh Manh.

Bộ dáng Hạ Manh Manh xù lên như một con nhím: “Cô nhìn tôi làm cái gì?”

Ánh mắt Tiêu Mộng Hy sáng lên, rốt cuộc cô cũng nhớ ra người đàn ông kia là ai. Cô ngoắc ngoắc ngón tay với Hạ Manh Manh.

Hạ Manh Manh: “Làm gì!”

Tiêu Mộng Hy dựa vào quầy thu ngân chỉ chỉ phía trước.

Hạ Manh Manh giây trước còn không có biểu tình gì, giây sau liền trầm mặt xuống, chửi một tiếng: “Mẹ kiếp”, sau đó liền quay người đi ra bên ngoài.

Tiêu Mộng Hy giữ chặt cô: “Đi làm cái gì?”

Hạ Manh Manh: “Buông ra!”

Tiêu Mộng Hy: “Vừa rồi là bạn trai cô sao?”

“Bạn trai cái gì mà bạn trai, là bạn trai cũ!!” Hạ Manh Manh lạnh giọng nói.

Tiêu Mộng Hy: “Như thế nào, vẫn còn cảm giác với hắn sao?”

Hạ Manh Manh: “Quỷ mới có cảm giác với hăn?”

“Cô không có cảm giác gì đi!”

“Tôi vui!”

“Đó vẫn chứng minh cô vẫn còn cảm giác đối với hắn!”

“Ai nha, cô thật phiền phức!”

Cô ấy cắn môi: “Được rồi, tôi phải làm như thế nào nữa, cô cảm thấy như thế nào thì được?”

Tiêu Mộng Hy nâng cằm lên, nhếch môi: “Không đi đâu, ngồi xuống ăn cơm.”

Hạ Manh Manh: “Được, tôi ăn.”

Không biết có phải Tiêu Mộng Hy cố ý hay không, nhưng sau khi chọn bàn thật lâu, cuối cùng lại chọn bàn gần ngay bàn của đôi nam nữ kia, vừa ngẩng lên là đã có thể thấy hai bọn họ.

Người đàn ông vô tình nhìn lại đây, ngay sau đó liền hoảng sợ.

Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt nói: “Nếu không chúng ta đi chỗ khác ăn?”

Người phụ nữ kia nói: “Vì sao?”

Người đàn ông: “Chỗ này có chút không tiện…hôn em.”

Người phụ nữ kia cười khanh khách lên.

Hạ Manh Manh đặt túi xuống vừa muốn đứng lên, Tiêu Mộng Hy liền đè tay cô lại, ý bảo cô đừng nhúc nhích, sau đó cô đứng lên, thuận tay cầm lấy ly nước trên bàn.

Đến gần đó, cười nói: “Xin chào.”

Người phụ nữ kia hỏi: “Cô là ai?”

Tiêu Mộng Hy nhìn người đàn ông kia nói: “Không giới thiệu một chút sao?”

Người đàn ông kia tựa hồ còn nhớ cô, biết cô muốn đến để kiếm chuyện với hắn: “Ai quen cô, cút ra ngoài!”

Tiêu Mộng Hy lắc lư ly nước: “Tôi ghét nhất là người khác nói cút với tôi. Anh tốt nhất là xin lỗi tôi ngay bây giờ.”

Người đàn ông: “Ai nói với cô…”

Tiêu Mộng Hy nâng cao cái ly lên, chậm rãi nghiêng cái ly, nước từ trong ly đổ xuống, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đã nhắc nhở anh trước đó rồi, anh nên xin lỗi tôi, nếu như anh không xin lỗi tôi, thì đừng trách tôi.”

Xung quanh có tiếng hút không khí, hết đợt này đến đợt khác.

Hạ Manh Manh há to miệng, tuy rằng cô ấy đã muốn làm như vậy từ lâu, nhưng vẫn không có cơ hội làm việc đấy, không nghĩ tới Tiêu Mộng Hy sẽ vì cô ấy mà làm vậy.

Sướиɠ, quá sung sướиɠ.

Quá sung sướиɠ.

“Cô con mẹ nó có bệnh sao!” Người đàn ông lau mặt đứng lên, giơ tay lên muốn đánh Tiêu Mộng Hy.

“Dừng tay!”

Từ trên lầu có người đi xuống, ánh sáng chiếu vào người đó, thân hình như chìm trong biển ánh sáng, trên khuôn mặt là biểu tình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như đao trong mắt kính, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.

Một tay anh để trong túi, bước đi thong dong bình tĩnh.

Lần đầu tiên nhìn thấy mắt anh tỏa, ánh mắt mọi người xung quanh liền sáng như tia chớp.

Anh đi qua, mọi người liền kinh ngạc, đại soái ca siêu cấp này từ đâu ra, quả thực quá đẹp trai rồi!!

Người đàn ông kia ngay lập tức bị dọa sợ, bàn tay đang giơ trên cao bất tri bất giác buông xuống, đôi mắt mở to, không dám động đậy.

Tập đoàn Phó thị hắn làm sao có thể chọc vào.

Tiêu Mộng Hy chớp chớp mắt, không đúng…Đây là chuyện gì nha??

Sao anh lại ở đây?!!

Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân có rất nhiều, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra trên người cô, “anh hùng” kia là người mà sáng nay cô mắng chừng nửa giờ đồng hồ.

Lúc này, người đàn ông từ trên trời rơi xuống, đầu tiên là thay cô đánh bại quái thú, sau đó ôm vai cô, lạnh giọng nói: “Có chuyện gì thì nói với trợ lý của tôi.”

Nói xong liền quay về phía hai người phụ nữ đang ngây người kia nói: “Chúng tôi đi trước.”

Tề Tuyết sững sờ gật đầu.

Vẻ mặt Hạ Manh Manh hóng hớt, mẹ kiếp, Phó Ngọc Khâm thực tốt nha!

Tiêu Mộng Hy bị mang lên xe, Tôn Lôi mở cửa xe vừa muốn ngồi vào trong, nhớ lại lời cảnh báo của Phó Ngọc Khâm trước đó, lại đem chân rút trở về, ngoan ngoãn đem cửa xe đóng lại.

Tiêu Mộng Hy: “Cậu ta làm gì vậy?”

Phó Ngọc Khâm: “Sợ em cào mặt cậu ấy.”

Tiêu Mộng Hy dẩu miệng: “Em bạo lực như vậy sao?”

Phó Ngọc Khâm nhắc nhở nói: “Vừa rồi em vừa tạt một cốc nước vào người đàn ông kia.”

Tiêu Mộng Hy: “……”

Cảm ơn đã nhắc nhở!

Xe đã chạy suốt cả một quãng đường, đi được một một quãng xa cô mới nhớ tới một vấn đề: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Phó Ngọc Khâm: “Công ty.”

Tiêu Mộng Hy: “Còn em đi đâu?”

Phó Ngọc Khâm: “Vừa lúc anh đem em tới công ty đi dạo.”

Tiêu Mộng Hy nghiêng đầu hỏi: “Anh không bận sao?”

Phó Ngọc Khâm cúi đầu nhìn báo cáo trên điện thoại di động: “Vẫn có thời gian cùng em đi dạo.”

Tiêu Mộng Hy nhìn thái độ như có lệ của anh, khóe môi giật giật, nói: “Dừng xe.”

Phó Ngọc Khâm chậm rãi ngẩng đầu: “Làm gì?”

Tiêu Mộng Hy ngoài cười nhưng trong không cười, lấy túi xách của cô phía sau anh, cúi người sát vào tai anh, nói: “Ngại quá, em không rảnh nói chuyện cùng anh.”

Cô tiêu sái mà đẩy cửa xe bước xuống, trước khi đóng cửa, nói: “Tan tầm nhớ mua một quả sầu riêng, nhớ là mua loại to, gai cứng.”

“Em muốn ăn sao?”

“Không, để cho anh quỳ.”