Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hôn Lên Đôi Môi Peter Pan

Chương 1-7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nên hình dung mối quan hệ giữa hai gia đình như thế nào nhỉ?

Trong khoảng thời gian xấp xỉ nửa năm trời, kể từ khi Dịch Bách Đồng dọn đến nơi này, sự tồn tại của Đới Tô Nghiên gần như không chỉ đơn giản là “người cô”, hay “người hàng xóm” nữa. Còn Dịch Bách Đồng và Đới Mạc Ly cũng thường xuyên sóng đôi với nhau trên từng ngõ hẻm, con phố, thậm chí bà chủ cửa hàng tạp hóa nhỏ phía dưới tòa nhà này lúc trước hay tặng Dịch Bách Đồng một chiếc kẹo mυ"ŧ hương dâu thì nay đã đổi thành hai chiếc, một chiếc dành cho Đới Mạc Ly. Mặc dù cậu bé không thích tất cả những thứ có mùi dâu. Bà chủ còn hay mỉm cười với hai đứa trẻ trước lúc chúng ra về và nói: “Ha ha… hai đứa nhỏ này bây giờ giống như người một nhà vậy, cứ như hai ‘anh em’ đấy!”.

... Vậy thì đứa còn lại chắc chắn là em gái rồi.

Nhưng trên thực thế, phải là một đứa giống chị, còn đứa kia là em trai mới đúng.

Nhưng, vẫn có điểm gì đó rất lạ. Điều lạ lùng đó ở đâu, thì vẫn chưa tìm ra được. Giống như có một lần bố mẹ hai bên dẫn theo hai đứa nhỏ ra phố sắm sửa những vật dụng hằng ngày, hàng xóm sống trên lầu nhìn thấy thế bèn chạy tới nói đùa rằng: “Hay hai nhà cứ gom lại thành một cho rồi, tôi thấy anh chị đứng chung với nhau trông đẹp đôi vừa lứa quá!” Thực ra chỉ là lời nói đùa của người lớn với nhau, nhưng Đới Mạc Ly bé bỏng lại cho là thật. Cậu đột nhiên cau mày, quát người hàng xóm với giọng sắc bén: “Bà nói bậy! Mẹ tôi là mẹ tôi, bố nó là bố nó, chúng tôi chẳng có quan hệ gì hết!”.

Chẳng qua chỉ là lời nói đùa, nhưng cậu bé lại cho là thật.

Rõ ràng chỉ là lời nói đùa thiện chí, nhưng mọi thứ có vẻ như đang diễn ra theo một sự sắp sẵn của định mệnh. Luôn cảm giác hình như có chỗ nào đó không ổn, nhưng cũng không làm sao tìm ra được mấu chốt của vấn đề. Nhưng dù sao sự thật đó cũng mãi không có cách nào thay đổi được, mặc cho đối phương dùng mọi cách để cố gắng một ranh giới khó lòng vượt qua.

Mẹ tôi là mẹ tôi. Bố nó là bố nó. Những câu chữ ấy hiện lên trước mắt cậu bé đó vào năm sáu tuổi giống như nước triều dâng che lấp cả trái tim nhỏ bé của Dịch Bách Đồng.

Câu nói đó giống như hạt giống chỉ cần rải xuống sẽ khiến huyết quản nát rữa ra.

... Mẹ tôi là mẹ tôi.

... Bố nó là bố nó.

Dù sao đi chăng nữa cũng không có mối quan hệ nào cả!
« Chương TrướcChương Tiếp »