Hai người trò chuyện rất vui vẻ, trong lòng Dương Mẫn cảm thấy rất ngưỡng mộ Bạch Khiết, cô vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, lại rất kiên cường, nói thế nào thì cô cũng cảm thấy mình không thể sánh được, Thiên Kỳ quả thực rất có phúc. Hai người trò chuyện khá lâu thì Thiên Kỳ bước vào, trùng hợp làm sao Thiên Minh cũng vào cùng với anh.
- A, chị dâu, chu choa, bụng bự quá nha, bao giờ thì em được làm chú đây, he he. – Thiên Kỳ thấy Dương Mẫn thì nói ngay.
- Chủ tịch! – Bạch Khiết đứng dậy chào nhưng Thiên Minh đã mỉm cười vẫy tay nói cô ngồi xuống. Anh lại ngồi xuống bên cạnh Dương Mẫn. – Đợi anh có lâu không?
- Không, có Bạch Khiết ngồi nói chuyện với em mà.
Triệu Thiên Minh ở tập đoàn lạnh lùng xa cách bao nhiêu thì lúc này ân cần chu đáo bấy nhiêu, xem cái cách anh quan tâm hỏi han Dương Mẫn, Bạch Khiết đúng là cảm thấy rất bất ngờ, cô đã nghe đồn chủ tịch rất yêu vợ, quả là không sai.
- Anh có vài việc, lúc xong thì thấy anh Hai cũng qua đây, hihi, tình cờ.
- Ừ, tình cờ như vậy hay là chúng ta tới nhà bọn em chơi đi. – Bạch Khiết vui vẻ đề nghị. – Anh chị cũng chưa tới thăm nhà em lần nào.
- Ừ, mình đi đi anh. – Dương Mẫn mỉm cười gật đầu quay sang nhìn anh.
Xem ra ba người kia đồng tâm hiệp lực quá, anh đành gật đầu, dù sao công việc cũng không nhiều, hơn nữa anh cũng muốn tới thăm nhà thằng em xem sao. Nhưng không lẽ lại đến ngồi uống nước rồi về, vậy là Thiên Kỳ lại đề nghị đi siêu thị mua cái gì về nấu nướng,đương nhiên Dương Mẫn ủng hộ nhiệt liệt, Thiên Minh thì chiều vợ nên cũng đồng ý, còn Bạch Khiết thấy chủ tịch không phản đối thì chẳng còn lí do gì để không tán thành.
- Hôm nay là ngày của của nhưng người đàn ông nội trợ, các cô cứ ngồi đó và hưởng thụ thôi, he he. – Nói rồi anh đưa chìa khóa xe cho Bạch Khiết. – Em đưa chị dâu về trước đi, anh với anh Hai, nhưng người đàn ông chân chính, sẽ đi mua thức ăn và nấu nướng.
- Ok. – Bạch Khiết hôn vào má anh rồi quay sang nói với Dương Mẫn. – Chị em mình đi thôi.
Vậy là hai người phụ nữ đi về trước, chỉ còn lại hai anh em, Thiên Kỳ vui vẻ khoác vai ông anh.
- Thấy ý tưởng của em thế nào?
- Cũng được. – Thiên Minh nhún vai, anh cũng thấy vui.
- Anh em mình đi nhanh lên. Mà anh lái xe đi nhé.
- Ừ.
Lại nói đến Bạch Khiết và Dương Mẫn, trên đường lái xe về, Dương Mẫn có vẻ e ngại tài nghệ của hai anh em nhà này.
- Chị nghi quá.
- Ha ha, chị cứ yên tâm đi, chủ tịch thì em không biết, chứ Thiên Kỳ thì nấu ăn rất ngon.
- Thật á?
- Vâng, ha ha, thú thực em không biết nấu ăn.
- Ơ… chị cũng vậy.
- Vậy là quá đúng rồi. Lại nói đến Bạch Khiết và Dương Mẫn, trên đường lái xe về, Dương Mẫn có vẻ e ngại tài nghệ của hai anh em nhà này.
- Chị nghi quá.
- Ha ha, chị cứ yên tâm đi, chủ tịch thì em không biết, chứ Thiên Kỳ thì nấu ăn rất ngon.
- Thật á?
- Vâng, ha ha, thú thực em không biết nấu ăn.
- Ơ… chị cũng vậy.
- Vậy là quá đúng rồi.
Đến nơi, Bạch Khiết lái xe vào tấng hầm rồi cùng Dương Mẫn lên nhà. Dương Mẫn bây giờ bụng đã rất to, đi lại một chút đã thấy rất mệt, đứa bé càng lớn càng đạp nhiều. Vào đến thang máy cô phải tựa lưng thở hổn hển.
- Chị mệt quá. – Dương Mẫn thở hổn hển.
- Uầy, có bầu… là như vậy sao? – Bạch Khiết nhăn mặt.
- Người ta thế nào chị không rõ, chị thì… - Dương Mẫn thở dài. – Tăng gần chin kí rồi, hic hic…
- Chín kí á? – Bạch Khiết không kìm được mà la lên.
- Ừ, kiểu này sinh xong, chắc phải nhịn ăn quá… - Nhìn mặt Dương Mẫn đúng là…
Bạch Khiết bắt đầu thấy sợ, cô thực sự rất sợ viễn cảnh sinh xong người béo múp lên, bao nhiêu quần áo đều không vừa…
- Chị đừng lo, sẽ giảm cân được thôi mà.
- …
Dương Mẫn tiu nghỉu như mèo cụp tai thở dài. Phải cấp tốc bàn bạc với Thiên Kỳ thôi, cô không thể… thực sự lúc này không thể mang thai hay sinh con gì được, nhìn Dương Mẫn làm gương.
Căn hộ cao cấp của hai người đúng là rất khang trang hiện đại, Dương Mẫn thích nhất là chà chân lên tấm thảm êm ái. Cô đi một vòng thăm quan ngôi nhà rồi lại trở ra ghế salon ngồi xuống. Bạch Khiết vào trong thay đồ rồi ra ngồi với cô.
Lại nói đến hai anh em Thiên Minh, Thiên Kỳ cùng nhau đi mua thức ăn. Từ ngày vợ mang thai, Triệu Thiên Minh đã bỏ công sức ra học cách nấu ăn đi chợ, quả thực đời anh chưa từng làm ba cái việc này, ban đầu cầm giỏ xách đi còn thấy hơi ngượng, sau thì cũng quen, nhiều bà nhiều cô thấy anh thì nhận ra ngay, Triệu Thiên Minh suốt ngày lên báo ai mà không biết, họ tấm tắc khen còn rất nhiệt tình chỉ dạy nên mua cái gì, chọn đồ sao cho tươi, về phần Thiên Kỳ thì khỏi phải bàn, một người đàn ông nội chợ chân chính. Xem ra đúng là bộ đôi hoàn hảo. Mua thức ăn về rồi, hai người đàn ông lại nấu nướng, hai người phụ nữ vẫn ngồi xem phim rất nhàn hạ, trong gia đình này đúng là nữ quyền đã lên ngôi.
Đầu bếp chính Triệu Thiên Kỳ cùng phụ bếp Triệu Thiên Minh nhanh chóng dọn ra rất nhiều món ăn hấp dẫn.
- Quao…. Thơm quá! – Dương Mẫn bị mùi thức ăn quyến rũ thì bỏ rơi Bạch Khiết chạy lại xem ngay.
- Ấy ấy, còn nữa, đợi một chút. – Triệu Thiên Minh đưa tay ngăn lại.
- Haha, phải đấy, chị dâu bình tĩnh.
Bị hai người đàn ông cùng cản lại, Dương Mẫn hơi đỏ mặt, người ta chỉ là tới xem thôi mà, hai cái tên bất lịch sự này lại nghĩ đi đâu vậy.
- Có cần em phụ một tay không? – Bạch Khiết cũng đứng dậy đi về phía họ.
- Ok, xuống bưng giúp anh vài thứ lên.
Thức ăn nhanh chóng được dọn lên, bốn người ngồi vào bàn, một bát canh lớn bốc hơi nghi ngút.
- Mọi người ăn vui vẻ nào. – Thiên Kỳ xoa xoa hai tay vào nhau. – Mau thưởng thức tài nghệ của đầu bếp Thiên Kỳ đi.
Anh không nói gì chỉ mỉm cười, quả thực Thiên Kỳ rất có tài nấu ăn, đáng tiếc trước đây không theo đuổi con đường nấu nướng nếu không chắc đã trở thành một đầu bếp có tài. Anh gắp cho Dương Mẫn một con tôm rồi tự gắp cho mình một ít cá, mang tiếng là phụ bếp nhưng anh chỉ việc nhặt rau rửa tôm cá, còn lại tất tần tật Thiên Kỳ nấu, anh cũng tò mò.
- Trời ơi ngon quá! – Dương Mẫn vừa nhai con tôm vừa nói.
Thịt tôm vốn đã ngọt, không hiểu anh nấu kiểu gì mà càng ngon ngọt hơn, nhai tới đâu ngon đến đây, nhìn bộ mặt lim dim tận hưởng của Dương Mẫn Thiên Kỳ càng tự hào.
Dương Mẫn chiến đấu rất nhiệt tình, Bạch Khiết thì ăn uống khá từ tốn, giống như Thiên Minh.
- Em sướиɠ thật đấy Khiết, không ngờ Thiên Kỳ nấu ăn ngon thế này! Chắc ngày nào cũng được phục vụ toàn các món ngon.
Bạch Khiết nghe vậy thì nhìn Thiên Kỳ tủm tỉm cười.
Mọi người trò chuyện ăn uống rất vui vẻ, Triệu Thiên Minh vẫn là người im lặng nhất, ai hỏi thì anh trả lời còn không thì thôi, lâu lâu anh lại gắp đồ ăn cho Dương Mẫn, cô muốn ăn tôm anh sẽ ngồi bóc vỏ tôm cho cô, cô muốn ăn cá anh sẽ gắp cá cho cô, khi cô định với tay múc canh, anh cầm bát của cô lên múc cho cô, còn chọn những thứ cô thích ăn khiến hai người kia một phen tròn mắt ngưỡng mộ. Quả thực là quá sức cưng chiều, tới mức Bạch Khiết cũng thầm ganh tị trong lòng, vừa có chút ganh tị lại cảm thấy rất thú vị, Triệu Thiên Minh mà cô biết không ngờ lại cưng vợ như thế, bất giác lúc nhìn sang Thiên Kỳ cô mỉm cười, quả thực người đàn ông của cô cũng rất tốt, hai anh em nhà họ Triệu đúng là rất biết cách yêu thương người đàn bà của mình, quả thực cô đã rất may mắn. Cô chợt tự hỏi liệu cái máu thương vợ ấy có di truyền được không nhỉ?
Ăn uống dọn dẹp xong Dương Mẫn và Thiên Kỳ cùng ngồi salong chơi bài, Triệu Thiên Minh thì vẫn thích yên tĩnh một mình nên ra ban công đứng. Một lát sau Bạch Khiết mở cửa ra đứng cạnh anh. - Chủ tịch uống không? – Cô đưa cho anh một cốc trà nóng.
- Cảm ơn, mà em không cần gọi anh là chủ tịch đâu.
Bất ngờ nghe anh xưng “anh” gọi “em”, Bạch Khiết bỗng lúng túng, trước giờ cô luôn coi anh là chủ tịch, tuy… là cô và Thiên Kỳ… nhưng…
- Thế hai đứa khi nào định đám cưới? – Anh lại hỏi.
- A… à… bọn em chưa tính.
- Vậy anh chị đợi thiệp cưới, ông nội sốt ruột lắm rồi đấy.
- Vâng. – Bạch Khiết mỉm cười vuốt tóc. – Mà chuyện MK, anh tính sao?
Nghe cô hỏi về MK, ngay lấp tức mặt anh mất đi nét thoải mái, trở lại là chủ tịch Triệu Thiên Minh.
- Em đã cho mua gần 15% số cổ phẩn của họ, chỉ còn đợi anh thôi. – Bạch Khiết nhấp một ngụm trà thong thả nói.
- Tốt lắm. Chuyện này đừng để Thiên Kỳ tham gia.
- Vâng, em biết, sau vụ này, em cũng sẽ rút lui, hi vọng sẽ sinh được một đứa con... - Nói đến đây cô thở dài.
- À… - Nghe cô nói vậy, anh gật đầu. – Vậy em có đi bệnh viện chưa? Lầm trước có ảnh hưởng tới chuyện sinh con không?
- Vâng, em hỏi rồi, người ta bảo vẫn có con được. – Bạch Khiết mỉm cười. – Thật ra lần này em theo anh, là để hoàn thành một chuyện.
- Suy nghĩ kĩ chưa?
- Vâng, xong rồi em sẽ rút chân, làm một bà vợ tốt.
- À ừ. Vậy cũng được, tiếc quá, lại phải tìm một người giỏi rồi. – Anh mỉm cười.
- Ha ha, em thấy cậu Hưng cũng được lắm đấy, mà Thiên Kỳ cũng được, sao anh không lưu tâm tới anh ấy nhỉ?
- Ha ha, đúng là Bạch Khiết, em không cần tiến cử thì anh cũng không để em mình thiệt đâu, có điều… - Anh dừng lại tặc lưỡi. – Thiên kỳ không có dã tâm như anh hay em, cũng không đủ cứng rắn để đẩy người ta xuống vực.
- Ha ha, nói vậy là em rất độc ác rồi. – Cô cười khan mấy tiếng. - Nhưng mà em có một thắc mắc, tại sao nhất định phải nhắm tới MK?
- Cái này em không cần biết. Chỉ là vài chuyện quá khứ thôi. Hơn nữa nếu thâu tóm được MK, chẳng phải chúng ta sẽ kiếm được một món rất lớn hay sao?
Nghe anh nói vậy, Bạch Khiết cũng không hỏi nữa, chỉ có điều mấy lời nói vừa rồi xem ra không thỏa mãn cho lắm, Doanh Chính trước nay chưa từng kinh doanh thời trang, nay lại muốn thâu tóm MK, chẳng lẽ chỉ là để kiếm một món hời lớn thôi sao?
Trong nhà hai chị em Dương Mẫn, Thiên Kỳ cũng đang trò chuyện khí thế, Dương Mẫn liếc nhìn ra ban công, không biết hai người kia làm gì mà cứ cười cười nói nói thế nhỉ? Thông tin về việc Triệu Thiên Minh bí mật mua được 15% cổ phần của MK là hoàn toàn tuyệt mật, ngay cả nội bộ cũng ít người biết, dường như đây chỉ là một chiêu bài cá nhân của Triệu Thiên Minh mà thôi, 15% số cổ phần đều đứng tên anh, nghiễm nhiên anh đã trở thành một cổ đông lớn của MK. Ngoài mặt hai bên vẫn hợp tác vẫn tốt, chỉ có những người trong cuộc mới hiểu được sự thật.
- Tại sao hắn lại mua được 15% cổ phần? – Chủ tịch MK tức giận gầm lên đồng thời vung tay hất hết chồng tài liệu xuống đất.
Trông ông đã cực kì tức giận, Triệu Thiên Mình, thằng nhãi này muốn chơi sau lưng ông sao?
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mạch máu phập phồng bên thái dương Victor chỉ biết im lặng. Anh không ngờ Triệu Thiên Minh lại ta tay nhanh như vậy, 15% cổ phần, một con số khủng khϊếp đã biến một kẻ xa lạ và nguy hiểm trở thành cổ đông lớn thứ 2 của MK.
Bàn tay anh run run siết chặt thành nắm đấm, cha anh đã nổi cơn thịnh nộ, Triệu Thiên Minh… lẽ nào anh muốn trả thù? MK đã đắc tội gì với anh?
- Một lũ vô dụng, cút, cút hết ra ngoài! – Chủ tịch MK tức giận quát.
- Cha…
- Câm miệng và cút đi, ngay cả chuyện đề phòng kẻ khác mua cổ phần của tập đoàn ngươi cũng không làm được…
- Sao anh lại trách Victor? – Từ ngoài cửa một người đàn bà vô cùng sang trọng quý phái bước vào.
Thấy bà ta, chủ tịch MK nghiến răng đập mạnh tay xuống bàn.
- Triệu Thiên Minh là kẻ quỷ quyệt, hắn thông qua những giao dịch đen để mua cổ phần, ngay cả tôi, anh còn không lường được, sao lại đem trách nhiệm trút hết lên đầu Victor? – Bà cao giọng.
- Tôi…
- Tôi sẽ đích thân giải quyết chuyện này.
- Em định làm thế nào? – Chủ tịch MK nhìn vợ.
Bà không trả lời mà ngồi xuống ghế. Nhìn vẻ mặt tức giận của chồng, lại nghĩ đến hành động của Triệu thiên Minh, lòng bà chợt cảm thấy cay đắng. Cuối cùng quân cờ đầu tiên đã nhích một bước, chuẩn bị cho con đường báo thù của anh. Gương mặt bà bình tĩnh nhưng bàn tay lại run lên, giỏi lắm, thật không ngờ anh có thể giở trò nhanh đến như thế, bà đã quá chủ quan, nhưng nước cờ này còn kém lắm, muốn đòi lại món nợ này không phải dễ đâu con trai à.
Bà nhắm mắt, không ngờ ngày này lại đến nhanh như thế, cuối cùng bà đã phải chống mắt mà xem sự trả thù của con trai mình, một đứa con trả thù mẹ.
Victor vẫn im lặng, anh nhìn gương mặt bình thản của mẹ mình rồi lại liếc xuống bàn tay đang run rẩy của bà. Anh nhất định sẽ không để anh Hai đạt được mục đích, dù sao anh vẫn là con của gia đình này. Anh chỉ không hiểu vì sao Triệu Thiên Minh lại làm thế, làm thế để được cái gì?
Triệu Thiên Minh…
- Anh về nghỉ sớm đi, ngày mai em sẽ liên hệ với những người khác tìm cách loại bỏ Triệu Thiên Minh. – Bà nhẹ nhàng đứng lên tiến lại bên chồng.
- Em nghĩ có thể loại bỏ hắn ta sao? Anh vẫn không hiểu mục đích của hắn, tập đoàn đó không kinh doanh thời trang, gây khó dễ với chúng ta để làm gì?
- Có thể. – Bà mỉm cười nhẹ nhàng xoa bóp vai cho chồng. – Em cũng không biết mục đích.
- Được rồi. Chúng ta về thôi.
HẾT