- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hôn Lên Đôi Môi Em
- Chương 4
Hôn Lên Đôi Môi Em
Chương 4
Dương Mẫn thấy chàng trai đó rất giống Triệu Thiên Minh.
- Chị dâu, rất vui được gặp chị!
- Chào… chào anh…
- Ấy, chị phải gọi em là em, xưng chị mới đúng chứ!
Nói đoạn, chàng trai ấy nắm lấy tay Dương Mẫn, sắc mặt cô thoáng ửng hồng.
- Ây dà! Chị khốn khổ rồi đấy! Ông anh nhà em…
- Kỳ! – Giọng Triệu Thiên Minh lạnh lùng cắt ngang câu chuyện của cậu em. – Không có việc gì thì tránh ra!
Triệu Thiên Kỳ có vẻ không lấy gì làm phật ý.
- Hì hì, anh, em thấy rồi nhé! Anh cố ý để chị dâu uống say…
Triệu Thiên Minh gườm cậu em lắm mồm.
Anh lạnh lùng đẩy Thiên Kỳ qua một bên rồi tiếp tục dẫn Dương Mẫn đi mời rượu bàn khác.
…
Phải đến mười một giờ đêm tiệc cười mới tàn.
Dương Mẫn cũng tự cảm thấy mình thất đáng khâm phục, thật không ngờ còn trụ đươc đến giờ này.
Phòng tân hôn cũng đã được đặt ở khách sạn này.
Dương Mẫn chả còn bụng dạ nào mà ăn mót vái thứ nữa, cô mệt mỏi “lết xác” lên phòng .
Có lẽ vì quá mệt mỏi và căm tức cái tên Triệu Thiên Minh kia mà Dương Mẫn quên tuốt đên nay là đêm tân hôn của mình.
Tân hôn thì phải làm gì ấy nhỉ? Dương Mẫn chả nhớ, cô chỉ muốn mau mau bò lên chiếc êm ái giường và ngủ một giấc cho đã. Người ta nói say rồi sẽ to gan, Dương Mẫn này cũng y như vậy.
- Triệu Thiên Minh là cái quái gì chứ! Hức… Cái đồ keo kiệt! – Dương Mẫn ấm ức lầm bầm. Lâu lâu lại nấc một cái. – Đêm nay xuống đất mà nằm đi! Hức…
- Hừ… cô nói cái gì?
Đột nhiên sau lưng cô vang lên âm thanh lạnh lùng pha chút giễu cợt.
Dương Mẫn mắt nhắm mắt mở nhìn lại phía sau.
- Cái đồ xấu tính! – Cô dẩu môi chọc tức. Giá như lúc này cô không say có lẽ đã chả dám làm càn như thế. – Cái đồ…
- Cái cô này! – Tức chết đi mất! Triệu Thiên Minh thật không ngờ con nhỏ “osin” lại láo thế. – Đêm nay cô xuống đất mà ngủ đi nhé!
Nói rồi anh đẩy cô qua một bên định mở cửa phòng nhưng Dương mẫn cũng đâu có kém, cô ấm ức xô anh ra, tra chìa khóa vào ổ.
- Ở ngoài đó đi! – Cô làu bàu liếc anh.
Cái gì? Triệu Thiên Minh mà cũng có thể bị đối xử như vậy sao? Triệu Thiên Minh, đường đường là CEO được trọng vọng bậc nhất, là quý tử của tập đoàn Doanh Chính mà lại bị một con nhỏ “osin” vô lễ thế này hay sao?
- Cô này! Muốn chết à! – Anh trợn mắt nắm tay cô kéo ngược lại.
- Ơ… muốn thế nào đây?? – Dương Mẫn cũng ngang ngược không kém. – Thế anh muốn gì??
Vừa nói, cô vừa ngước lên nhìn anh. Gương mặt xinh đẹp lơ mơ phơn phớt hồng như có một ma lực nào đó. Triệu Thiên Minh nóng nảy đẩy cô ra. Anh cởϊ áσ khoác vứt lên ghế rồi cứ thế nằm lên giường, đâu phải chỉ mình Dương Mẫn biết mệt, anh cũng là người, cảm giác lúc này không ngoài hai chữ “rã rời”. Coi thử con nhỏ kia có dám mò lên không? Đừng nói là không biết sợ đàn ông đấy nhé! Triệu Thiên Minh mỉm cười đắc ý. Cảm giác êm ái khiến hai mắt anh mở ra không nổi. Thôi thì ngủ đi, mặc kệ con nhỏ osin!
Thấy Triệu Thiên Minh nằm dài trên giường, Dương Mẫn bặm môi tức tối, có lí nào lại như thế chứ, đàn ông kiểu gì mà bắt phụ nữ phải nằm dưới đất kia chứ! Đã thế lì thì ăn!
Dương Mẫn đạp đôi giày ra khỏi chân rồi cũng bò lên giường rúc vào cái chăn ấm áp.
Ôi!! Thiên đường!
Cảm giác mềm mềm, ấm ấm khiến hai mắt cô ríu lại.
Ơ! Bé gấu của cô đâu rồi ấy nhỉ? Thiếu nó cô ngủ không ngon! Theo bản năng, Dương Mẫn đưa tay mò mò, hai mắt vẫn nhắm nghiền, giường của khách sạn 5 sao có khác. A! Đây rồi! Mà sao hôm nay bé gấu to thế nhỉ? Thôi thì kệ, Dương Mẫn chẳng nghĩ nhiều nữa, cứ thế mà ôm lấy bé gấu.
Ha ha! Tên Triệu Thiên Minh kia, nằm dưới đất đi! Đó là ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu cô trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Đúng là ngủ khách sạn hạng sang có khác.
Dương Mẫn dụi dụi đầu vào cái gối êm ái. Cảm giác thật tuyệt vời làm sao.
Thường thì rơi vào trường hợp phải kết hôn với đối tượng giàu có như Dương Mẫn đây, phụ nữ sẽ có hai loại.
• Một loại sẽ dùng cái chết cái chết để cự tuyệt và nếu rơi vào trường hợp tệ nhất là phải kết hôn với cái trên kia, người đó sẽ dung tính mạng để bảo toàn trinh tiết.
• Loại còn lại thì không những không phản đối mà lại còn sung sướиɠ dâng hiến, dù chưa nắm tay đối phương lấy một lần nhưng tình yêu người đó dành cho túi tiền của đối phương là không bàn cãi.
Dương Mẫn có lẽ là loại thứ ba. Cô không yêu cái gia tài kếch xù của họ Triệu nhưng cũng chẳng sợ hãi cái chuyện tân hôn.
Bằng chứng rõ ràng nhất là chính là ngay lúc này đây, cô đang ôm “cái tên nhà giàu ấy” bằng cả tay lẫn chân.
Nếu những tia nắng bướng bỉnh kia không cương quyết chọc thẳng vào mặt, bắt cô phải dậy thì không biết Dương Mẫn còn ngủ đến bao giờ nữa!
Cổ không đau, tốt!
Lưng không mỏi, rất tốt!
Dương Mẫn mở mắt ra. Oa, ngủ đã quá!
Dương Mẫn lúc này đã hết sạch hơi men, cô chợt nhận ra “bé gấu” mà cô đang gác chất có vẻ rất “bất bình thường”.
Không thể nào! Dương Mẫn tỉnh ngủ hẳn, cô vôi vàng bò dậy. Miệng Dương Mẫn méo xệch, không thể nào! Hóa ra cả đêm cô ôm Triệu Thiên Minh mà ngủ ngon lành!
- Cái tên khốn! – Dương Mẫn òa khóc. – Tôi không biết đâu! Anh… anh… anh đền cho tôi đi!!!
Vừa khóc, Dương Mẫn vừa cầm cái gối lông vịt phang vào đầu Triệu Thiên Minh tới tấp.
- Đồ lưu manh… - Dương Mẫn khóc nức nở.
- Cô điên à!! – Triệu Thiên Minh đang ngủ say ngồi bật dậy gầm lên đồng thời dằng luôn cái gối trên tay cô ném xuống đất!
Nhìn bộ dạng hung hăng của anh, Dương mẫn càng thấy tủi thân, cô càng khóc to hơn.
Triệu Thiên Minh thấy thế cũng luống cuống.
- Có chuyện gì thế? – Anh dịu giọng hỏi.
Dương Mẫn nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe ầng ậng nước.
- Đêm qua… đêm qua… anh… anh làm gì tôi?
- Hả? – Triệu Thiên Minh trợn mắt. – Cô nói cái gì? Đêm qua…
Nói đến đây anh cũng giật mình. Anh cố nhớ lại xem tối hôm qua đã xảy ra những gì nhưng không tài nào nhớ ra nổi. Nhìn bộ dang tức tối, hoảng loạn của Dương Mẫn, anh cũng hơi chột dạ.
Nhớ lại, nhớ lại đi nào! Đầu óc mọi ngày thông minh lắm cơ mà!!
Anh vẫn không tài nào nhớ được đêm qua đã làm những gì.
- Cô… cô nhớ lại thử xem… tôi… tôi không có làm gì… - Giọng anh ngập ngừng tới mức chính anh cũng không tin được.
- Không biết đâu! – Dương Mẫn cắn môi. – rõ ràng… tối qua anh ngủ duối đất cơ mà!!
Thật đáng thương cho Triệu Thiên Minh. Có mười cái miệng của CEO anh cũng không thể nào thanh minh cho được. Hơn nữa đến chính anh cũng không nhớ đêm qua mình đã làm những gì. Không lí nào anh lại…
Quần áo trên người anh cũng xộc xệch, lại nhìn qua Dương Mẫn thấy cô hai tay che ngực, cũng không khá hơn mình là bao, Triệu Thiên Minh không biết phải làm sao.
- Tôi không biết đâu! – Dương Mẫn nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn anh căm phẫn. – Anh đền cho tôi đi! Đền đi!
Triệu Thiên Minh khổ sở vò đầu. Chuyện hôm qua chỉ có trời biết, đất biết chứ hai người cũng chả biết gì. - Cô… thôi được rồi, tôi…
Triệu Thiên Minh cũng không biết phải làm sao, dù không yêu thương gì Dương Mẫn nhưng nếu “chuyện đó” xảy ra thật, anh thấy mình phải có trách nhiệm với cô.
- Thôi được rồi. Cô vào thay quần áo đi. Có chuyện gì… ờ… tôi sẽ giải quyết.
Dương Mân quệt nước mắt đi vào nhà tắm. Quả thật đêm qua cô không nhớ gì hết, cũng không hiểu vì sao sáng nay cô lại ôm Triệu Thiên Minh mà ngủ thế này.
Lúc này trong phòng chỉ còn một mình Triệu Thiên Minh, anh rút điếu thuốc trong túi áo ra và châm lửa.
Khi nãy Dương Mẫn khóc lóc làm anh cũng cuống cả lên, bây giờ ngồi nghĩ kĩ lại, anh thấy chuyện này cũng chả to tát gì. Nếu không cũng chả sao, nhưng nếu có thì cũng là nghĩa vụ vợ chồng thôi mà!
Nhưng dù sao Dương Mẫn cũng đang đi học, anh khẽ thở dài, đúng là rắc rối, anh nhả một làn khói. Chuyện này sẽ không bao giờ có lền thứ hai, không bao giờ! Anh và Dương Mẫn chỉ là vợ chồng trên lí thuyết mà thôi, anh không có chút tình cảm nào với cô ta, đương nhiên càng không muốn có những chuyện ngoài ý muốn kia xảy ra.
Triệu Thiêm Minh chợt nhớ đến cuộc họp cổ đông sáng nay, anh bấm số gọi cho thư kí dặn dò một số chuyện.
Triệu Thiên Minh sinh ra là để dành cho công việc. Anh mau chóng dẹp chuyện sáng nay qua một bên.
Lúc Dương Mẫn từ nhà tắm trở ra, Triệu Thiên Minh đã đi mất. Khi nãy cô cũng đã “kiểm tra” cẩn thận rồi, không có gì nghiêm trọng, quần áo cũng còn nguyên, Dương Mẫn khẽ thở phào, lạy trời lạy phật, mong là chưa từng có chuyện gì xảy ra! Cô mau chóng rời khách sạn bắt xe đén thẳng trường học, không biết đây là lần thứ bao nhiêu cô đến lớp muộn rồi! Người bảo vệ già gác cổng hôm nay thật là lạ. Dương Mẫn tự nhủ, chẳng những không chặn cô lại hạnh họe một trận mà còn ra tận nơi mở cổng cho cô vào nữa.
Dương Mẫn cũng chẳng có thời gian nghĩ nhiều, cô cúi chào người bảo vệ rối cắm đầu chạy vào lớp.
Lớp học đã bắt đầu được hơn 20 phút.
Dương Mẫn bặm môi nhắm mắt đẩy cánh cửa phòng học, cánh cửa cũ mèm kêu ken két như muốn tố cáo kẻ đi trễ.
Vừa thấy Dương Mẫn, một cơn bão xì xào đã nổi lên.
Hơn một trăm con người ngồi trong giảng đường cùng đổ dồn ánh mắt về cô. Những ánh mắt kia nhìn cô với đủ mọi sắc thái: ngưỡng mộ, ghen tị,… thậm chí là căm thù!
Thấy lớp học bỗng chốc biến thành cái chợ vỡ, thầy giáo bực mình đập tay vào bảng.
- Triệu phu nhân, còn định đứng đó đến bao giờ nữa? Trò có định để tôi dạy nữa không hả?
- …
Cái gì? “Triệu phu nhân” hả? Dương Mẫn cứng họng. không phải chứ, đừng nói là quên tên của kẻ hèn mọn này nhé!
…
Đúng là thời đại tên lửa. Mới sáng sớm mà khuôn viên trường đại học đã tràn nhập những tờ báo với cái tít.
LỘ DIỆN CHÂN DUNG CHÁU DÂU TẬP ĐOÀN DOANH CHÍNH.
- Không phải chứ? – Dương Mẫn giãy nảy nhìn vào bài báo.
Bên cạnh cô, Đường Mật gập người cười sằng sặc.
- Mày có thôi đi không? – Dương Mẫn xấu hổ hét lên.
- Híc… ha ha… ự ự…
Dương Mẫn tức tối nhìn tờ báo kia. Cái tên nhà báo này muốn chọc cô tức chết đây mà. Dương Mẫn đây thiếu ảnh đẹp hay sao mà hắn lại chọn ngay cái hình chụp trong thẻ học sinh cấp ba mà đăng lên báo thế kia không biết! Muốn sỉ nhục người ta hay sao chứ?
Lại còn con nhỏ Đường Mật vô duyên đang rống lên cười trên nỗi đâu của người ta kia nữa! Đúng là tức chết đi mất!!
- Trời đất ơi, thế giới này đảo điên hết rồi!! – Giọng ai đó cảm khái vang lên.
- Tức chêt mất, mày xem, tụi mình thì có thua gì nó cơ chứ!! – Một giọng khác chen vào.
- Nhìn cái chân ngắn củn kìa!
Dương Mẫn nuốt nước bọt cúi xuống nhìn hai chân, cũng đâu đến nỗi “ngắn củn” đâu!
- Trời ạ! Sao anh ấy lại lấy nó chứ, đúng là tức chết đi mất!!!
- Tao phải lập hội Anti con này mới được, ghét quá đi mất!!
Không phải chứ? Tự nhiên anti người ta vậy à? Dương Mẫn ấm ức nghĩ. Bộ họ nghĩ cô thèm cái tên Triệu Thiên Minh ấy lắm hay sao chứ??
- Cái bản mặt xấu đau xấu đớn!
Gì chứ??
- Ê ê, tao nghĩ chắc nó “quăng lựu đạn” nên mới ép anh ấy phải cưới nó…
- Cái đồ mặt dày!
Dương Mân tức điên người, vừa định bước ra thì Đường Mật đã nắm tay cô kéo lại.
- Mày mà ra tụi nó xé xác mày đấy! Thôi, tụi mình đi thôi.
Dương Mẫn ấm ức nhìn bạn, Đường Mật lại đẩy cô thêm cái nữa.
Đúng là điên hết cả người, cái bọn chết tiệt này! Cuộc họp cổ đông lần này triệu tập các cổ đông lớn của tập đoàn Doanh Chính đến để bàn về dự án “Suối khoáng nóng” chiến lược.
Cách đây gần hai năm, tại một khu mỏ sắt bỏ hoang cách ngoại ô thành phố khá xa, một đoàn khảo sát địa chất phát hiện được một mạch nước nóng khá lớn.
Ngay lập tức, tập đoàn Doanh Chính đã mua lại khu đất đó, kết quả xét nghiệm mẫu nước cho thấy hàm lượng các vi chất trong nước đều đạt tiêu chuẩn quốc tế, nơi đây hứa hẹn sẽ trở thành “mỏ vàng lớn”. Các cổ đông đều nhăm nhe khu đất này làm của riêng trong túi, không ai chịu nhường ai, hơn nữa Triệu chủ tịch dạo gần đây có vẻ không tham dự nhiều tới chuyện trong tập đoàn nên các cổ đông được nước làm tới.
Cuộc họp cổ đông lần này sẽ quyết định ai sẽ giành được quyền quản lí “mỏ vàng” này.
Triệu Thiên Minh có mặt trước 30 phút. Anh sẽ là người chủ trì cuộc họp lần này.
Ông nội cũng thật biết chọn ngày cưới. Không hiểu tại sao cánh tay phải của anh cứ đau ê ẩm như có vật gì đó đè lên suốt tối hôm qua.
- Thưa giám đốc, tài liệu đây ạ.
Triệu Thiên Minh đón lấy tập tài liệu, cô thư kí nhân cơ hội khẽ nhướn mắt nhìn vào bàn tay trái của anh. Chiếc nhẫn bạch kim ánh lên ở ngón áp út như một lời tuyên bố “chủ quyền”. Cô khẽ thở hắt ra đầy tiếc nuối. Cuối cùng thì giám đốc cũng đã có vợ, đàn ông ngon lành như vậy thả ra là có người hốt liền!
Triệu Thiên Minh vẫn chăm chú vào tập tài liệu, anh không hề nhớ đến sự có mặt của chiếc nhẫn cưới.
Lần này anh nhất định phải cho lũ cổ đông nọ một phen bất ngờ.
Triệu Thiên Minh đúng là rất có tài nhưng lại còn quá trẻ, chỉ mới bước vào tập đoàn. Những cổ đông gạo cội đó đương nhiên không coi anh ra gì, trong mắt họ, anh chỉ là con tốt của Triệu Doanh Chính.
Cái thời mà Triệu Doanh Chính làm mưa làm gió đã qua rồi, nay họ Triệu đã như mặt trời khuất núi, Triệu Thiên Minh được bổ nhiệm vào chiếc ghế giám đốc điều hành họ cũng chẳng lo lắng. Một thằng nhãi con hỉ mũi chưa sạch có thể cản bước họ trên con đường thâu tóm siêu tập đoàn này hay sao?
Triệu Doanh Chính à, ông hết thời thật rồi đấy! Định "chó cùng dứt dậu" hả? Thật là nực cười!
…
Đúng 9h, cuộc họp bắt đầu.
Các cổ đông đã có mặt đông đủ. Triệu Thiên Minh bước vào ngồi lên chiếc ghế chủ tọa.
- Thật là ngại quá, đã để mọi người đợi lâu rồi! – Anh mỉm cười cúi chào những cổ đông lớn.
Những cổ đông xem ra chẳng mặn mà gì với màn chào hỏi này, họ chỉ nói vài câu xã giao chúc mừng lấy lệ.
- Chắc các vị đã ổn định hết rồi, hôm nay thay mặt ông nội tôi là Triệu Doanh Chính, tôi sẽ đảm nhận vai trò chủ trì của họp này. Như các vị đã biết, hiện nay dự án “suối khoáng nóng” đang được thảo luận rất sôi nổi.
Anh dừng lại một chút mỉm cười nhìn các cổ đông một lượt.
- Các vị ngồi đây đều là những cổ đông lâu năm, có người còn gắn bó với tập đoàn này từ ngày đầu thành lập. Dự án này quả thực là một “mỏ vàng” đầy hấp dẫn. Tôi nói có đúng không nào?
Nói đến đây, môi anh nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng vô cùng kiêu ngạo. Cái từ “mỏ vàng” chẳng khác nào ám chỉ đám cổ đông là lũ đào mỏ.
- Triệu Thiên Minh, cậu nói vậy là có ý gì?
Triệu Trang Sinh không thể chấp nhận nổi cái kiểu ngạo mạn của kẻ hậu bối này. Mới bước vào tập đoàn đã dám ỷ thế Triệu Doanh Chính phách lối hay sao.
- Tôi hoàn toàn không có ý gì, Triệu chủ tịch cần gì phải lớn tiếng như vậy chứ? – Anh nhìn thẳng vào mắt Triệu Trang Sinh. – Dự án lần này thuộc vào mảng du lịch dịch vụ, các vị ngồi đây chắc ai cũng biết. Tập đoàn chúng ta hoạt động hầu như trên tất cả các lĩnh vực, mỗi vị ngồi ở đây phụ trách một mảng rộng lớn, thu nhập chắc cũng không tệ.
- Cậu nói vậy là có ý gì? – Trương Kiến Vĩ đập tay vào bàn đứng lên. – Cậu tưởng cậu là cháu Triệu Doanh Chính thì không ai dám làm gì cậu sao?
- Trương cổ đông không cần phải nôn nóng vậy đâu. – Triệu Thiên Minh cười khẩy. – Trước khi quyết định người phụ trách dự án lần này, tôi có chút “quà” cho các vị đây!
Nói xong, anh vẫy tay ra hiệu cho thư kí phát cho mỗi cổ đông một phong bì.
- Cái gì đây? – Trương Kiến Vĩ nghi ngờ hỏi.
- Các vị cứ xem ắt sẽ rõ thôi!
Đôi môi anh lại nhếch lên. Ánh mắt thích thú dõi theo vẻ thất thần chết sững của đám cổ đông.
- Thế này là sao hả? Triệu Thiên Minh, đừng có ngậm máu phun người! – Tần Vĩ Bang gằn giọng đứng bật dậy, ném tập tài liệu trên tay xuống.
- Ha ha! – Triệu Thiên Minh cười lớn. – Giỏi cho câu ngậm máu phun người của Tần tiên sinh. Đây là chứng cớ tham ô của các cổ đông trong suốt 7 năm qua. Các người cũng thật to gan, mỗi năm dám ăn trắng gần 10% lợi nhuận của tập đoàn.
Nói đến đây, ánh mắt anh lạnh lùng liếc qua từng người.
- Các người cho rằng có thể nuốt trôi số tiền ấy hay sao hả?
Các cổ đông nhìn nhau, thằng nhóc ấy lấy đâu ra những chứng cứ này cơ chứ? Họ thật quá xem thường Triệu Thiên Minh rồi. - Các người cho rằng việc làm của các người không ai biết hay sao chứ? – Anh dằn mạnh sấp tài liệu trên tay xuống mặt bàn. Ánh mắt như dao găm vào từng cổ đông. – Lại còn dám trắng trợn dành giật dự án lần này! Tôi khuyên các người một câu, ăn vụng thì nhớ chùi mép cho sạch, ăn mà nhai không kĩ coi chừng bội thực đấy.
Đám cổ đông nhìn nhau, mặt tái mét không còn giọt máu. Thật không ngờ cả đời lăn lộn ngoài thương trường, xưng hùng xưng bá, đến lúc bạc đầu lại bị một thằng nhóc ngạo mạn dạy đời. Nỗi nhục nhã này không sao nuốt trôi!
- Còn chú nữa, Triệu Kính Thù! - Triệu Khiên Minh nhìn người chú ruột. – cháu không ngờ chú cũng cùng một giuộc với đám người kia. Ông nội mà biết được chắc sẽ thích lắm đây! Ha ha, coi như đây là quà cưới mà thằng cháu này ra mắt ông vậy.
- Minh… - Triệu Kính Thù trán lấm tấm mồ hôi.
Triệu Thiên Minh chỉnh lại áo vét điềm nhiêm bước ra khỏi phòng họp, anh không buồn để tâm đến những ánh mắt hằn học dõi theo mình.
- Triệu Thiên Minh! – Vương Kiệt đột nhiên lên tiếng. – Cậu nghĩ chỉ với chút tài lẻ này mà có thể hạ gục chúng tôi sao?
- Chậc… Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ hạ gục các vị! – Triệu Thiên Minh thủng thỉnh đáp. – Những những gì tôi biết cũng không dừng lại ở đây đâu! Thế nào? Định làm gì thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này à? Khiến các lão tiền bối phải lưu tâm thật là đắc tội, ha ha!
Triệu Thiên Minh đã đi một lúc, các cổ đông của tập đoàn Doanh Chính vẫn chưa đứng dậy được.
Họ đã quá coi thường Triệu Thiên Minh, thật không thể ngờ những ông vua trên thương trường lại bị một thằng nhãi nắm thóp.
Những cổ đông trao đổi ánh nhìn với nhau, họ có chung một ý nghĩ: phải liên kết với nhau để triệt hạ mầm mống đe dọa mới nhen nhóm này.
Con người ta đến một lúc nào đó mới nhận ra rằng chẳng có gì trên đời đáng trân trọng hơn hạnh phúc cả.
Cả một đời theo đuổi tiền bạc, công danh, đến cuối đời người, Triệu Doanh Chính mới nhận ra rằng những thứ ấy chưa khi nào đem lại cho ông cảm giác thoải mái.
Tiền bạc, công danh giống như một loại ma túy. Con người ta nghiện thứ ma túy này lúc nào cũng không biết, để rồi quên mất bản thân mình đang là một con nghiện. Người nghiện lúc đó chẳng để tâm tới mọi người xung quanh, kể cả vợ con hay cha mẹ mà chỉ cắm đầu vào thứ ma túy đó, rồi đến một ngày kia, khi tỉnh dậy, người nghiện chợt nhận ra những người thân không còn một ai, lúc đó họ mới biết rằng thứ ma túy kia hủy hoại họ đến mức nào.
Triệu Doanh Chính cũng thế.
Gia tộc họ Triệu vốn là một danh gia trong thời kì phong kiến, suốt mười đời giữ chức quan đại thần, thế nhưng đến thời kì cách mạng xã hội chủ nghĩa, họ Triệu cũng không thoát khỏi cơn sóng của thời đại mới. Họ Triệu nhanh chóng suy vi, gia sản cũng bị cách mạng tịch thu không ít.
Thời ông nội của Triệu Doanh Chính, nhà họ Triệu còn giữ được gian nhà đại đường thế nhưng đến đời cha ông, ngay đến cái nhà tranh cũng không còn để ở. Bao nhiêu đồ quý giá đều bị cha ông đem đi bán sạch, mẹ ông thương con nên cố sức là việc quần quật để nuôi con học được cái chữ.
Năm hai mươi tuổi, Triệu Doanh Chính lúc đó vừa vào đại học, ông phải lên tỉnh để theo học trong một trường đại học chính quy, chưa đầy nửa năm thì nghe tin bố mất, chẳng bao lâu mẹ ông cũng mất theo.
Lúc đó, ông cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đau khổ vì chưa báo hiếu cho cha mẹ được một ngày nào, ông chợt nhận ra sức mạnh của đồng tiền quả thật quá ghê gớm.
Giá như nhà ông có tiền thì bố mẹ ông đâu đến nỗi phải bán rẻ sức lao động đến thế, giá như nhà ông có tiền thì bố mẹ ông đâu phải cực khổ mà chết?
Chính nỗi đau ấy đã tiếp cho ông cái ý nghĩ làm giàu.
Bắt đầu từ hai bàn tay trắng, ông vay vốn khắp nơi và mở một xưởng in. Trong thời kì cách mạng văn hóa, nghề in làm ăn rất phát đạt, chẳng bao lâu xưởng in của ông đã trở thành một công ty in nổi tiếng với hệ thống công ty con dày đặc. Triệu Doanh Chính với trí óc nhạy bén đã tận dụng sức mạnh sẵn có thâu tóm thêm nhiều lính vực khác vào, chẳng bao lâu sau, tập đoàn Doanh Chính đã được hình thành.
Thời bấy giờ, tập đoàn tư nhân của ông còn vấp phải sự cản trở của các tập đoàn nhà nước khác nhưng với bản lĩnh, sự khôn ngoan và kinh nghiệm dày dạn, Triệu Doanh Chính đã nhanh chóng dẹp bỏ mọi rào cản, cánh tay của tập đoàn Doanh Chính vươn ra, thâu tóm cả những công tập đoàn khác, thế tiến không gì cản nổi.
Những năm 70, chính phủ phải ngả mũ kính chào, tập đoàn Doanh Chính trở thành đại tập đoàn đứng đầu quốc gia, ngay cả người đứng đầu đất nước khi nói chuyện với Triệu Doanh Chính cũng phải khách sáo mấy phần.
Những năm 80, cả châu Á bất ngờ trước một siêu tập đoàn đang phát triển với tốc độ ánh sáng. Triệu Doanh Chính trở thành cái tên quyền lực nhất châu Á, người ta xưng tụng cái đầu kinh doanh của ông với tất cả các mĩ từ mà họ có thể nghĩ ra.
Những năm 90, tập đoàn Doanh Chinh lần đầu tiên bước vào thị trường châu Âu, vôn đã nghe danh, các nước châu Âu đâu dễ để cho ông hợp tác một cách thuận lợi. Họ vừa sợ, vừa không thể từ bỏ cái suy nghĩ xem thường một người châu Á. Triệu Doanh Chính có thể khiến cả châu Á khϊếp sợ nhưng xen ông ta có thể làm gì bên thì trường châu Âu? Vấp phải sự chống đối ngầm của các nước châu Âu bên những ngành công nghiệp trọng điểm, Tập đoàn Doanh Chính đã thu con cờ này về và tung ra chiêu bài dịch vụ. Với sựu nhạy bén, Triệu Doanh chính lại một lần nữa chớp thời cơ, lợi dụng thị hiếu của khách hàng mà phát triển ngành dịch vụ, đem lại nguồn lợi khổng lồ cho tập đoàn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hôn Lên Đôi Môi Em
- Chương 4