Chương 3

Mặc dù đã cẩn thận học thuộc “lộ trình” đến nhà họ Dương nhưng người tài xế vẫn hoa cả mắt, bao nhiêu con hẻm chằng chịt, hẻm to, hẻm nhỏ, hẻm lớn, hẻm bé, chả biết đường nào mà lần, Dương Mẫn trở thành “hoa tiêu bất đắc dĩ”.

Triệu Thiên Minh cau mày, ông nội đã chọn vợ cho anh thì ắt phải có mục đích, cứ tưởng nhà cao cửa rộng thế nào, hóa ra ngôi nhà của cô ta bé tí, lại toàn cây cảnh.

Triệu Thiên Minh vừa bước vào nhà, mẹ cô đã niềm nở nắm tay anh.

- Ôi! Con rể! Con đến chơi, quý hóa quá đi mất!!

Triệu Thiên Minh không quen bị người ta cầm tay cầm chân nhưng cũng không tiện rút ra, đành gật đầu chiếu lệ một cái.

Hóa ra cả ông nội của anh cũng tới đây từ sớm, ông cùng bố mẹ Dương Mẫn đang bàn bạc.

- Minh, lại đây ngồi đi con. – Ông mỉm cười vẫy anh lại.

Triệu Thiên Minh ngoãn ngoãn lại gần.

- Mẫn! Cháu cũng lại đây! – Ông mỉm cười hiền từ.

Dương Mẫn lễ phép chào ông rồi bước lại gần. Ông nắm lấy tay Triệu Thiên Minh rồi lại nắm tay cô.

- Tâm nguyện lớn nhất của đời ông là mong thằng cháu này yên bề gia thất. – Nói đên đây, ông khẽ thở dài. – Bố mẹ thằng Minh vì tai nạn mà mất sớm, ông đã chăm sóc nó từ bé, nhìn nó lớn khôn, nay nó đã có tương lai sự nghiệp, ông lại mong nó mau lấy vợ rồi cho ông một đứa cháu để bế.

Dương Mẫn đỏ bừng mặt nhưng không dám rút tay lại, cô cũng thấy thương ông cụ, thế nhưng cái chuyện đó…

- Mẫn, chắc cháu cũng bất ngờ vị chuyện hôn lễ này lắm, ông cũng thật có lỗi, đã không báo trước cho cháu. Cháu đừng giận ông nhé! Bây giờ, ông thật lòng chúc phúc cho hai đứa, hai đứa hãy coi như hoàn thành nốt cái tâm nguyện cuối cùng cùng ông lão này, được không?

- Dạ… - Dương Mẫn đỏ mặt lí nhí đáp.

Triệu Thiên Minh không trả lời, mặt lạnh băng nhưng cũng chẳng phản đối.

- Hà hà, Tốt rồi! – Ông cụ cười rất mãn nguyện. – Vậy là ông yên tâm rồi.

Cái tin Cháu trai Chủ tịch tập đoàn Doanh Chính sắp kết hôn chỉ sau một đêm đã xuất hiện kín mít trên các mặt báo như nấm mọc sau mưa. Chủ tịch Triệu Doanh Chính đã chính thức thừa nhận thông tin này.

Cái tin kia chẳng khác nào một trái bom dội vào dư luận.

Tập đoàn Doanh Chính được coi là siêu tập đoàn lớn mạnh nhất nhì châu Á, cánh tay của Doanh Chính thâu tóm toàn bộ mọi lĩnh vực, từ giải trí đến dịch vụ, thậm chí ảnh hưởng đến cả nên chính trị.

“Có thể bạn không biết thủ tướng là ai, nhưng bạn không thể không biết Triệu Doanh Chính!” đó chính là câu nói mà mọi người dân đất nước này đã khắc cốt ghi tâm. Triệu Doanh Chính còn được bầu chọn là một trong mười nhân vật ảnh hưởng nhất đến nền Kinh tế thế giới.

Bất kì thông tin nào của nhà họ Triệu đều hot không thua gì scandal của những ngôi sao.

Vài năm gần đây, có một tài năng nổi lên, đó chính là Triệu Thiên Minh, CEO trẻ tuổi nhất trong lịch sử, với một thành tích học tập và làm việc vô cùng đáng nể. Triệu Thiên Minh chính là cái tên đắt giá nhất, thường xuyên nhận được sự mời gọi của các tập đoàn lớn với nhưng mức ưu đãi cao ngất ngưởng, thế nhưng cuối cùng Triệu Thiên Minh cũng về đầu quân dưới trướng tập đoàn Doanh Chính, có thể nói Doanh Chính như hổ mọc thêm cánh, vài năm gần đây, Doanh Chính gần như không có đối thủ.

Cái tên Triệu Thiên Minh hot ngang ngửa Triệu Doanh Chính, người ta nói rằng “quả là ông nào cháu nấy”.

Đẹp trai, phong độ, tài giỏi, không có thứ gì mà Triệu Thiên Minh lại không có? Không chỉ được người trong ngành ngưỡng mộ mà anh còn là tâm điểm chú ý của phải nữ, anh cành lạnh lùng, càng ngạo mạn lại càng khiến nhiều người khao khát.

CEO này chưa từng công khai qua lại với bất kì một cô gái nào, thế mà hôm nay khắp mọi trang báo đều đăng tin anh sắp lấy vợ. Nhà nhà sửng sốt, người người sửng sốt, cô gái nào xuất sắc đến mức ấy? Báo chí lùng sục, muốn tìm cho ra cô gái bí ẩn kia,rốt cuộc cô ta xinh đẹp, tài năng đến nhường nào? Đường Mật là một trong những cô nàng ngủ nướng siêu đẳng, thế mà hôm nay Đường Mật đã đến trường từ rất sớm, ngồi trên ghế nhấp nha nhấp nhổm như bị kim chích vào mông. Cô chỉ mong con bé Dương Mẫn chết tiệt mau mau tới cho cô “tra hỏi”.

Đường Mật đang cầm trong tay tờ nhật báo Biết Tuốt, trên trang bìa có dòng chữ đỏ chói CHÁU DÂU CỦA TẬP ĐOÀN DOANH CHÍNH? ngay bên cưới là bức hình chụp khá nhòe, có lẽ à chụp bằng điện thoại di động, tiêu điểm của bức hình là một cô gái đang đứng trước cửa hiệu Tiêu Á La danh tiếng, cô gái này quay lưng lại với ống kính nhưng vẫn nhìn rõ trang phục. Trang phục hết sức bình thường, áo len màu hồng hơi cũ, váy jean ngắn, tất ca-rô, không phải là Dương Mẫn thì còn ai vào đây nữa? Rõ ràng lúc đi với cô Dương Mẫn mặc bộ này, hơn nữa lại còn bảo là đi đến cửa hiệu Tiêu Á Lan thử váy cưới.

Đường Mật vẫn không thể nuốt nổi chuyện cực kì vô lí này. Sao con bé Dương Mẫn ngốc nghếch gia cảnh cũng bình thường mà lại có thể trở thành cô dâu của CEO Triệu Thiên Minh lừng danh kia chứ? Thế này chẳng khác nào mặt trời lại mọc đằng tây.

Không hỏi cho ra nhẽ thì Đường Mật chết vì tò mò mất!

Đúng lúc ấy, Dương Mẫn tung tăng đi tới, đối với bạn Dương Mẫn, mỗi ngày là một ngày vui.

Vừa thấy Dương Mẫn, hái mắt Đường Mật đã lóe sáng như nhìn thấy “miếng mồi”, cô lôi Dương Mẫn vào một góc, dí tớ tờ báo lên mặt Dương Mẫn.

- Khai mau!

- Ơ… hơ… khai gì?

Dương Mẫn ngơ ngác nhìn thái độ hùng hổ của con bạn, hôm nay nó dở hơi à?

- Đây! Tao chỉ yêu cầu mày trả lời một câu thôi! Ok? Ai đây???



Đường Mật chọc muốn thủng cả tờ giấy, Dương Mẫn liếʍ môi nhìn cô gái tron hình.

- Không phải tao thì còn ai vào đây nữa!

Dương Mẫn cười toe toét nhìn bạn. Đường Mật suýt ói máu.

- Mày… mày… nói thật hả?

- Hứ, làm gì ghê vậy?

Dương Mẫn dẩu môi, làm gì ghê vậy chứ, cô bắt đầu thấy bực mình rồi!

- Hóa ra người mày sắp cưới là… là Triệu Thiên Minh hả??

- Ờ! Mày dở hơi à! Mới sáng sớm gặp cái mặt mày ớn quá hà!!

Dương Mẫn bực mình đẩy bạn ra. Rõ là phá hỏng cả buổi sáng đẹp trời của người ta, Dương Mẫn vừa đi vừa làu bàu **** con bạn thần kinh.

- Rõ là…



Đám cưới nhanh chóng được tổ chức dưới sự tham dự của rất nhiều khách mời, toàn là những người quyền cao chức trọng, minh tinh điện ảnh,…

Dương Mẫn hoa cả mắt, kể ra cô chỉ gặp Triệu Thiên Minh được đúng một lần duy nhất. Vậy mà bây giờ đã mặc áo cô dâu, Dương Mẫn tự ngắm mình trong gương. Cô quay một vòng, đằng sau cô, Tiêu Á Lan nở nụ cười hết sức mãn nguyện. Cô chính là “tác phẩm” mà ông ưng ý nhất.

Dương Mẫn cũng không nhận ra mình nữa, cô gái trong gương rạng rỡ như giọt sương ban mai, nét đẹp mềm mại nhưng không hề mong manh, trái lại còn ẩn chứa một sức sống như loài cỏ dại. Dương Mẫn vẫn không tin người trong gương là mình, cô quay lại nhìn Tiêu Á Lan, ông mỉm cười gật đầu tỏ ý ngợi khen.

- Oa!!! Chú… cháu…

Tiêu Á Lan mỉm cười xoa hai tay vào nhau.

- Không phải nhờ tôi đâu, do cô đã có sẵn những nét đẹp đó mà không biết thôi! – Ông nhún vai.

Dương Mẫn mỉm cười ngốc nghếch, có lẽ Tiêu Á Lan nọ nể mặt Triệu chủ tịch mà khen cô thôi, chứ Dương Mẫn này làm gì có cái phúc ấy.

Một lát sau, Triệu chủ tịch cũng bước vào phòng. Một thoáng ngạc nhiên hiện lên trên gương mặt ông, ông nắm lấy tay Tiêu Á Lan.

- Anh vất vả quá!

- Có gì đâu Triệu chủ tịch. – Tiêu Á Lan mỉm cười, rồi lịch sự cúi chào.

- Phiền anh quá rồi, cũng đến giờ rối, cho phép tôi dẫn con bé ra nhé.

Tiêu Á Lan mỉm cười. Triệu chủ tịch khẽ nắm tay Dương Mẫn. Dẫn ra lễ đài.

Trước mặt Dương Mẫn được phủ một lớp mạng trắng nên thấy đường rất mờ cô phải hoàn toàn nhờ Triệu chủ tịch dẫn lối.

Cảnh cửa gỗ vừa mở ra, ánh đèn flash lóe lên, Dương Mẫn như chìm vào biển ánh sáng, cô nghe rất nhiều người xì xào, cô nghe những tiếng vô tay, tiếng nhạc của lễ đường,…

Bất giác cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô. Dường như cảm nhận được sự hoảng loạn của cô, Triệu chủ tích khẽ siết chặt bàn tay hơn, bấy giờ cô mới bình tĩnh lại.

Dương Mẫn có thể nhìn thấy “chú rể” mặc áo vét trắng đắng bên cạnh vị cha xứ.

Triệu Doanh Chính dẫn Dương Mẫn đến trước mặt Triệu Thiên Minh, anh đưa tay nắm lấy bàn tay của cô.

Tay anh rất ấm, cô có thể nhìn thấy gương mặt tuấn tú của anh, những đường nét như tượng tạc, hoàn hảo, rạng ngời. Có cái gì đó khiến máu trong người cô nóng rực lên. Ánh mắt đó lạnh như băng đá, anh như một thiên thần.

Trái tim Dương Mẫn như chậm mất một nhịp đập, cô ngây người nhìn anh, có thật anh sẽ là chồng của cô không?

Triệu Thiên Minh đưa tay vén tấm mạng che mặt cô dâu lên, đôi hàng mi dày đen nhánh chớp khẽ. Đến chính anh cũng thoáng bất ngờ, Dương Mẫn hầu như trang điểm rất ít, cũng chỉ dặm qua chút phấn, mái tóc cài một đóa hoa trắng tinh, đôi môi tô chút son bóng, anh suýt nữa đã không nhận ra cô bé mà anh đã gặp lúc đi thử đồ cuối, Dương Mẫn đây thật sao? Đôi mắt trong veo không gợn chút toan tính ấy nhìn anh như mỉm cười, Triệu Thiên Minh bất giác nhìn đi chỗ khác.

Lễ đường vô cùng rộng, có đến hơn hai nghìn khách mời đến dự, Dương Mẫn có thể thấy ba mẹ mình ngồi cạnh Triệu chủ tịch.

- Triệu Thiên Minh, con có đồng ý lấy Dương Mẫn làm vợ, sẽ thủy chung, yêu thương Dương Mẫn suốt đời, dù giàu sang, hạnh phúc hay ốm đau, nghèo khó. Yêu thương cô ấy đến đầu bạc răng long, suốt đời không thay đổi, con có đồng ý không?

- Con đồng ý! – Giọng anh ngân lên như một nốt trầm. - Tôi hứa sẽ yêu em vô điều kiện. Sẽ luôn ủng hộ và luôn tôn trọng em. Sẽ là người bạn trung thành nhất của em trong khó khăn lẫn hạnh phúc. Tôi sẽ luôn là một người chồng, người cha tốt cho tới những giây phút cuối cùng của cuộc đời này.



Trái tim Dương Mẫn khẽ run lên.

- Thế còn com, Dương Mẫn có đồng ý lấy Triệu Thiên Minh làm chồng, sẽ thủy chung, yêu thương cậu ấy suốt đời, dù giàu sang, hạnh phúc hay lúc ốm đau nghèo khó. Con có hứa sẽ yêu thương cậu ấy đến bạc đầu, suốt đời không thay đổi không?

Dương Mẫn cảm thấy có cái gì đó đè nặng lên trái tim mình, cô giống như Triệu Thiên Minh, vốn chỉ coi chuyện kết hôn như một việc làm đơn giản, thế nhưng sao cô không thể thốt nên lời? Cô biết, những lời thề thốt ấy chẳng có nghĩa lý với mình và cả Triệu Thiên Minh. Dương Mẫn khẽ liếʍ môi.

- Con đồng ý! – Giọng cô trong trẻo như pha lê. - Em biết cuộc sống không hoàn hảo, và không ai hoàn hảo. Nhưng khi em làm vợ và là người bạn đời của anh, em hứa sẽ luôn yêu thương anh trong mọi hoàn cảnh. Em xin hứa tình yêu của em sẽ không bao giờ thay đổi. Em sẽ là người bạn bên anh những lúc vui, buồn, khó khăn lẫn hoạn nạn.

Cả sảnh đường rộ lên tiếng hoan hô, Triệu Thiên Minh cũng hơi ngạc nhiên, cô ta trông ngốc nghếch như thế mà cũng ăn nói lưu loát ra phết nhỉ! Đương nhiên anh không biết, và tất cả mọi người cũng không biết Dương Mẫn đã nói những lời ấy bằng trái tim của cô. - Mời cô dâu, chú rể trao nhẫn cho nhau!

Vị cha sứ tuyên bố.

Triệu Thiên Minh khẽ nâng bàn tay Dương Mẫn lên và đeo một chiếc nhẫn bạch kim vào ngón áp út của cô. Dương Mẫn cũng đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh.

Vị cha sứ mỉm cười rất hài lòng.

- Tình yêu thực sự là hai người biết hy sinh cho nhau, vì hạnh phúc của người kia, và vì hạnh phúc chung của nhau, ta chúc hai con hạnh phúc! Ta tuyên bố kể từ bây giờ, Triệu Thiên Minh và Dương Mẫn sẽ trở thành vợ chồng của nhau! Dương Mẫn có cảm giác mình là cô bé Lọ Lem. Lọ Lem nọ sau một đêm ngủ dậy bỗng được sánh vai cùng chàng hoàng tử đẹp trai, tài giỏi Triệu Thiên Minh. Và đương nhiên nàng Lọ Lem cũng thừa biết, hoàng tử Triệu Thiên Minh kia chẳng yêu thương gì cô, cô cũng chả quyến luyến gì anh ta, Lọ Lem và hoàng tử lấy nhau đơn giản là vì muốn làm hài lòng bậc trưởng bối.

Không giống với chàng hoàng tử trong chuyện cổ tích yêu thương Lọ Lem một cách say đắm, Triệu Thiên Minh xem ra chẳng mặn mà gì với cô dâu Dương Mẫn này.

Trong hôn lễ, cô dâu và chú rể phải đi đến từng bàn để mời rượu, tửu lượng của Dương Mẫn rất kém thế nhưng họ Triệu kia có vẻ chả thèm quan tâm, không đỡ giúp cô lấy một li. Dương Mẫn mấy lần nháy mắt ra hiệu những Triệu Thiên Minh cứ giả bộ không biết, lại còn hỏi.

- Ủa? Cái gì bay vô mắt em hả?

Dương Mẫn suýt nữa ngã lăn ra chết vì uất ức. Ta hận ngươi, Triệu Thiên Minh!!

Đúng là không thể nhìn cái măt mà bắt hình dong được.

Uống đến li thứ mười, Dương Mẫn đã bắt đầu thấy một người thành hai người.

- Dương tiểu thư, tôi kính tiểu thư một li! – Đến lượt phó tổng giám đốc công ty Mặc Đình cung kính đứng dậy.

Dương Mẫn muốn khóc thét, chưa ăn một cái gì vào bụng mà lại uống rượu liên tù tì, Dương Mẫn sao có thể chịu nổi?

- Triệu Thiên Minh!

Dương Mẫn lí nhí cầu cứu. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ kéo kéo vạt áo của anh.

- Ây! Tạ tiên sinh, vợ tôi tửu lượng kém lắm! – Triệu Thiên Minh đột nhiên đại phát từ bi, đón lấy li rượu. – Để tôi uống thay cô ấy vậy!

Nói xong anh đưa lên môi uống cạn. Vị phó tổng họ Tạ kia có vẻ rất hài lòng, lại chúc thêm câu gì đó mà Dương Mẫn không nghe rõ.

- Còn nhiều không? – Dương Mẫn hỏi như mếu.

Triệu Thiên Minh cười cười lại kéo tay cô đến một bàn khác. Đây là mùi vị của đám cưới hay sao chứ??

Bàn này có vẻ tụ tập khá nhiều bạn bè của Triệu Thiên Minh, một cô gái xinh đẹp như minh tinh điện ảnh đứng dậy giơ li rượu lên.

- Minh, anh đúng là không nể mặt chúng em, cưới vợ mà cũng không báo một tiếng!

Giọng cô ta cứ như nhõng nhẽo với người tình khiến Dương Mẫn nổi hết da gà.

- Chào chị! Tôi là Từ Lộ Lộ. – Cô gái đó mỉm cười đưa tay ra, Dương Mẫn cũng lịch sự mỉm cười bắt tay cô ta.

- Mẫn, đây là các bạn của anh. – Triệu Thiên Minh lên tiếng.

Anh lần lượt giới thiệu với Dương Mẫn. Dương Mẫn cứ gật gù như con gà mổ thóc.

- Em chào các anh các chị!

Dương Mẫn cúi chào, những người ngồi đây đa phần đã thành đạt hoặc không thì cũng là con cái nhà danh giá, Dương Mẫn tự biết mình chưa đủ “đẳng cấp” giao du với những người ấy.

- Anh!!!

Đột nhiên từ đằng xa có một chàng trai bươn bả lại gần. Dương Mẫn thấy Triệu Thiên Minh thoáng cau mày.

- Hà! Giờ em mới xong viêc, đến hơi muộn!