Triệu chủ tịch thấy thằng cháu nhỏ thì vui mừng vẫy lại.
- Lại đây ngồi với ông nào!
- Ông à, cháu có chuyện muốn nói. – Anh cứ đứng đó, lòng lo lắng.
- Sao? Sao mà gấp như muốn cưới vợ vậy? – Ông thong thả uống một ngụm trà.
- Cháu… cháu muốn cưới vợ!
Phụt!! Ông sặc cả ngụm trà.
Triệu chủ tịch trợn mắt nhìn thằng cháu. Thấy ông nội như vậy, anh càng khó xử. Ông nội anh vốn cẩn trọng chu đáo, anh lại đường đột thế này, tất ông sẽ nghĩ không hay.
- Cháu ngồi xuống đây kể ông nghe xem nào?
Triệu chủ tịch vỗ vào cái ghế gần đó. Vậy là anh đành ngoan ngoãn ngồi xuống kể lể, đương nhiên một số chuyện anh cũng không nói thật, nghe xong ông đắn đo nhìn anh, một lúc sau mới nói.
- Ông sẽ gặp anh cháu để nói chuyện, haiz… cháu ông sắp lên kiệu hoa hết rồi!
- Ông nội! – Anh nhăn mặt.
- À, ông nhầm, ý ông là cháu ông sắp rước kiệu hoa hết rồi! Haiz, ông già rồi, chả quản nổi nữa…
- Vậy cháu đi làm đây! – Anh băn khoăn đứng lên chào ông nội rồi lái xe đi.
Triệu chủ tịch bâng khuâng quá đỗi. Triệu Thiên Minh ông còn yên tâm, chứ cái cậu này thì…
- Quản gia! Mau gọi điện cho thằng Hai tới đây! – Ông lớn tiếng gọi.
Vậy là Triệu Thiên Minh lập tức bị triệu tập tới. Nghe ông nội tường thuật sơ qua, anh cũng ngạc nhiên nhưng rồi lại bình thường rất nhanh.
- Thế ông tính sao? – Anh hỏi.
- Ông định hỏi cháu đấy! Mà cô Bạch Khiết ấy là người như thế nào? – Ông có vẻ băn khoăn. – Nếu là cháu thì không sao, chứ thằng Kỳ…
- Thực ra nó cũng thay đổi nhiều ông ạ, không lêu lổng, biết sống có trách nhiệm hơn. – Thật không ngờ anh lại mở miệng ra khen thằng em trai, ông nội hơi ngạch nhiên rồi mỉm cười.
- Nếu cháu đã nói như vậy thì ổn. – Xem ra ông rất tin tưởng anh.
- Bạch Khiết cũng không tệ, cô ấy là thư kí của cháu, làm việc rất tốt, tính cách cũng chu đáo, nói chung là mẫu người khá toàn vẹn. Chỉ là… không hiểu sao hai người lại quen nhau, mà nó cũng lớn rồi, ông và cháu làm sao quản nổi! Theo cháu, nó cũng đã biết sống có trách nhiệm, thì nên tin tưởng nó, ông và cháu đừng đối xử với nó như một đứa trẻ. Cháu cũng không phai với nó, đáng ra cháu nên thay thế vai trò của cha mẹ để dạy dỗ nhưng cháu đã không làm thế…
Anh nói hết những suy nghĩ trong lòng ra cho ông nội nghe, cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Nghe anh nói vậy, Triệu chủ tịch mỉm cười. Hôm nay là một ngày có nhiều niềm vui trong đời của ông.
- Cháu dâu thế nào rồi?
- À… - Bị hỏi bất ngờ, anh hơi lúng túng. – Chắc là mau thôi ạ!
- Ờ, có hai đứa cháu thì càng tốt, ha ha! – Ông vuốt râu. – Vậy cháu nhắc nó đưa con bé Bạch Khiết tới đây, dù sao cũng là chuyện quan trọng.
- Vâng! – Anh đứng lên cúi chào ông. – Vậy cháu về tập đoàn đây. Tới tập đoàn, anh gọi Bạch Khiết phòng làm việc. Bất ngờ bị gọi vào, cô bỗng thấy hơi lo.
- Cô ngồi đi! – Anh chỉ tay vào ghế, Bạch Khiết cúi chào rồi ngồi xuống.
- Chủ tịch gói tôi tới có chuyện gì dặn dò ạ? – Cô e dè lên tiếng.
- Có phải cô và Thiên Kỳ muốn kết hôn hay không? – Anh vào thẳng vấn đề không vòng vo.
Bạch Khiết thoáng bối rối nhưng cô bình tĩnh rất nhanh.
- Vâng thưa chủ tịch.
- Hai người quen nhau lâu chưa? – Anh tiếp tục hỏi như truy vấn.
Một người hỏi, một trả lời rất lâu. Anh vốn có thiện cảm với Bạch Khiết vì tác phong làm việc, trách nhiệm và bản lĩnh của cô nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ là em dâu mình, Anh vẫn không thể nào hiểu được tại sao hai người lại yêu nhau, Thiên Kỳ xét thế nào cũng… anh đã từng tự hỏi, phải chăng Bạch Khiết có ý đồ với gia sản nhà họ? Anh là thế, luôn đa nghi, nên anh mới gọi cô vào đây để hỏi thật rõ ràng. Triệu Thiên Minh vốn rất coi trọng kết quá, nhiều câu anh hỏi thẳng thắn tới mức Bạch Khiết phải lúng túng một lúc mới có thể trả lời được. Nếu là người khác có lẽ đã thấy tự ái mà bỏ đi, nhưng cô đã quen với tính của anh, con người đó chính là Triệu Thiên Minh.
- Thôi được rồi, không làm mất thời gian của cô nữa, cô về văn phòng đi.
- Vâng, chào chủ tịch ạ. – Cô cúi chào anh rồi đi ra.
- À, nếu lúc nào đó thu xếp được thời gian, cô nói Thiên Kỳ chở tới thăm ông nội.
- Sao ạ? – Bạch Khiết sửng sốt, hai máng cô thoáng hồng.
Triệu Doanh Chính là thần tượng của người dân cả nước, mấy ai muốn gặp là gặp được ông? Hơn nữa, anh nói thế nghĩa là…
Cánh cửa khép lại trước mặt anh, Bạch Khiết khẽ mỉm cười, cô vốn nghĩ sẽ rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như vậy. Cô nhớ, anh đã nói.
- Tôi cảm thấy lo, em tôi… thật sự tôi không yên tâm chút nào! Nhưng càng ngày nó càng trưởng thành, tôi phải để nó đứng trên đôi chân của mình, dùng đôi tay mình để tạo dựng cuộc sống. Quyết định kết hôn với ai là quyền của nó, nếu cả hai đã cảm thấy thích hợp, thì tôi không có lí do nào để ngăn cản.
Bạch Khiết biết anh nói đúng, hai người đã quá vội vàng, nhưng cô thực sự không cảm thấy ân hận, có thể họ dã thiếu suy nghĩ, nhưng tương lai còn dài, còn có thể tạo dựng rất nhiều điều tốt đẹp.
Cho tới tận bây giờ, cô không biết mình có thực sự yêu anh hay không.
- Anh hai nói gì với em?
Thiên Kỳ đứng đợi cô có lẽ đã lâu, vừa thấy cô ra anh vội hỏi.
- Chủ tịch không phản đối. – Cô mỉm cười.
- May quá. – Anh thờ phào, cứ nghĩ ông anh sẽ đập bàn phản đối quyết liệt chứ.
- Ha ha. – Cô cười ngất trước thái độ của anh. – Hôm nào rảnh, anh đưa em tới thăm ông nội.
- Ừ.
Anh mỉm cười nhìn cô. Cô nhón chân hôn vào má anh.
- Làm việc đi, đang giờ hành chính cơ mà! – Cô mỉm cười rồi bỏ đi.
Anh ngơ ngẩn đứng nhìn theo cô và mỉm cười. Dương Mẫn gần đây rất buồn, cô không đặt chân về nhà mẹ một bước. Anh cứ đi làm, cô ở nhà lâu cũng thấy rất buồn chán. Cô quyết định sẽ bắt xe đến thăm ông nội, dù sao cũng lâu chẳng đến thăm ông, làm cháu mà như vậy thật không phải. Sờ túi thấy chẳng còn bao nhiêu, cô bèn bắt xe bus đi cho rẻ.
Chen lấn gần hai tiếng đồng hồ trên xe, cuối cùng dương Mẫn cũng tới được nhà ông nội. Cô chống hai tay thở dốc rồi đi bộ ngược lên con dốc thầm than thở sao mà nhà ông nội xây tuốt trên cao thế kia!
Hai vệ sinh thấy hôm thiếu phu nhân lếch thếch cuốc bộ lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thì vội vàng mở cửa.
- Chào thiếu phu nhân.
- Chào… mấy anh! – Cô cũng gật đầu chào lại rồi tiếp tục đi vào.
Đến được trước nhà ông nội cũng ngót nghét hai tiếng, cô lại ít vận động nên mệt khủng khϊếp, người quản gia thấy cô thì vội vàng đưa vào nhà.
- Trời ơi, sao thiếu phu nhân không nói thiếu gia đưa tới.
- Ảnh đi làm rồi chú ơi! – Cô phe phẩy hai tay. – Mà ông nội đâu rồi chú?
- À, để tôi mời lão gia ra gặp thiếu phu nhân, dạo này lão gia nhớ thiếu phu nhân dữ lắm!
Vậy là Dương Mẫn quấn quýt ở nhà ông nội cả ngày. Có cô cháu dâu tíu tít bên cạnh ông cũng rất vui.
- Mà ông nội ơi, nhà to thế này có mỗi ông nội ở ông nội có thấy buồn không?
- Có, lúc trước thằng Minh với thằng Kỳ còn bé còn có đứa chạy ra chạy vào cho vui cửa vui nhà. Bây giờ hai đứa nó dọn ra ở riêng, có mình ông ở đây cũng buồn. – Nói rồi ông thở dài.
Nghe ông nói, hai Dương Mẫn liền sáng long lanh, cô che miệng cười hết sức nham hiểm.
- Hí hí, ông nội có cái hình nào của anh Minh không?
Nghe cô nói, Triệu chủ tịch vỗ đùi.
- Có! Cháu không nhắc ông quên mất!
Rồi ông gọi người quản gia ôm tập album cũ ra.
Dương Mẫn háo hức mở ra xem. Bức ảnh trắng đen đầu tiên chụp một đứa bé trai, tầm hai tuổi, để đầu đinh, cởi trần mặc quần đùi đang đứng bên cạnh một cái bể bơi nhỏ, ngay từ bé gương mặt đã cau có, đôi mắt mở to nhìn vào máy ảnh, dưới ảnh có đề dòng chữ Thiên Minh hai tuổi rưỡi.
Dương mẫn che miệng cười khoái chí, cô lật vài trang tiếp theo, những bức ảnh là hình ảnh anh lớn lên theo thời gian.
- Ồ, ông coi nè, sao không tấm nào anh ấy mỉm cười hết! – Cô thốt lên.
- Ờ, nó vậy đó, lúc nào cũng cau có như ông cụ non. – Ông vuốt râu cười hì hì phụ họa. – Nó kĩ tính lắm, không cho ai đυ.ng vào đồ bao giờ, ông nhớ lúc nó sáu tuổi, ông ẵm nó chụp ảnh lỡ làm nhăn áo nó, nó cứ lấy tay vuốt cho thẳng, tới mức đỏ cả mặt.
- Eo… - Dương Mẫn lè lưỡi.
- Ha ha, thế nên ông đoán cháu cũng chịu nó đủ rồi, ha ha, công nhận hai đứa sống với nhau tới giờ đúng là kì tích!
- Ông nội! – Cô đỏ mặt la lên.
Những gì ông nói quả rất giống với Triệu Thiên Minh hơn nửa năm trước. Cô lại xem ảnh tiếp, lần này cậu bé trong ảnh đã lớn hơn, cậu đang vụng về ôm lấy một thằng cu béo tròn đầu trọc mặc áo body siêu nhân, dường như phải ôm thằng cu ấy khiến cậu bé Thiên Minh rất khó chịu, hai hàng lông mày cậu cau lại, cả thằng cu kia cũng chẳng ưa gì ông anh vụng về nên khóc ré, dưới hình có dòng chữ Thiên Minh bốn tuổi và Thiên Kỳ sáu tháng.
Cô lại lật tiếp, cậu bé Thiên Minh mười hai tuổi đã rất đẹp trai, tóc để một mái mặc áo thụng cầm bằng khen chụp ảnh rất hoành tráng, Dương Mẫn đã bắt đầu thấy ánh mắt ấy kiêu ngạo hơn.
Cô lại lật tiếp, là bên dưới tấm ảnh có ghi Thiên Minh mười tám tuổi ở Cambridge.
- Wow! – Cô ngưỡng mộ thốt lên.
- Nó du học bên Anh đấy! – Triệu chủ tịch kể, hai mắt ông long lanh niềm tự hào.
- Anh ấy giỏi nhỉ… - dương Mẫn lẩm bẩm với vẻ hâm mộ không thể che giấu.
Tấm ảnh tiếp theo đồ dòng chữ Thiên Minh hai hai tuổi tốt nghiệp đại học Cambridge. Anh đứng giữa những thanh niên ngoại quốc, đôi mắt sáng ngời, vô cùng đĩnh đạc. Dương Mẫn trố mắt nhìn, chỉ hai năm… Cô xem những bức ảnh phía sau, ba năm tiếp theo, anh tốt nghiệp hai đại học danh tiếng với bằng thạc sĩ, cô nhẹ miết tay lên từng bức ảnh, trong những bức ảnh anh đều không cười nhưng cô lại mê mệt cái nét kiêu ngạo đó, đó khổng chỉ là sự lạnh lùng kiêu ngạo, đó là nghị lực ghê gớm, là bản lĩnh sắt đá hiếm ai có được.
Chỉ còn lại một trang cuối cùng, đó là bức ảnh cưới chụp anh đang đeo nhẫn vào tay cô với dòng chữ Thiên Minh hai tám tuổi. Bỗng dưng hai mắt cô đỏ hoe, Triệu chủ tịch liền vỗ nhẹ vào lưng cô.
Bức ảnh cuối cùng là tấm ảnh anh cười rất tươi đang nắm tay cô, cô thì mặt mày nhăn nhó tay cầm cây kem. Cô nhớ rồi, đó chính là làn hai người đi công viên, cô đang đòi anh mua thêm cây kẹo bông. Cô bật khóc thực sự, những giọt nước mắt rơi xuống trên trang album, ông nội mỉm cười hiền từ nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Cô xấu hổ đưa tay quẹt nước mắt.
- Sao tự nhiên cháu lại khóc chứ! – Cô lí nhí nói. – Mà ông lấy bức ảnh này ở đâu ra thế?
- Nó đưa ông đấy! – Ông mỉm cười, nụ cười rất hạnh phúc.
- …
- Ông đã chuẩn bị cả album cho con của hai đứa rồi! Ở nhà một mình buồn buồn lại lật ảnh ra xem cho đỡ nhớ.
Hai mắt cô lại đỏ lên, nụ cười ngượng nghịu cũng nở trên môi. Ông hỏi thăm tìm hình học tập của cô ở trên trường, Dương Mẫn gãi đầu cười ngượng nghịu, cô học cũng bình thường, cứ bình bình mà tiến, chẳng nổi trội hơn ai. So sánh với anh, thật chẳng bằng một phần tỉ tỉ nữa.
Ông lại hỏi, cô ra trường định làm nghề gì? Cô gãi đầu không biết phải trả lời thế nào.
- Thật ra ông cũng không đòi hỏi gì cháu. – Ông nhẹ nhàng nói. – Chỉ cần cháu cảm thấy yêu thích công việc là được.
- Dạ.
Chiều, lúc về nhà không thấy cô đâu, anh liền lấy điện thoại ra gọi.
- Em đang ở đâu đấy?
- Em đang ở nhà ông nội, hihi, anh qua đây ăn cơm luôn nha, cơm nhà ông ngon lắm, vậy ha, thôi, em… hí hí, vậy ha, bye anh iu!
Cô nói xong trong điện thoại anh còn vọng ra những tiếng chụt choẹt. Anh bật cười tắt điện thoại và lái xe tới nhà ông nội, hình như cô đang làm cái gì mờ ám mà cưới rất gian manh khoái chí.
Lúc anh tới, ông nội và dương mẫn cùng người quản gia đang ngồi đợi anh. Nói là quản gia, nhưng ông Ngũ đã phục vụ trong gia đình anh rất lâu, từ khi anh còn bé, đối với ông nội anh, ông Ngũ luôn là người bầu bạn trong lúc cô đơn của tuổi già, anh cũng kính trọng ông.
- Vào đây ngồi đi con! – Ông nội anh hình như đang rất vui.
- Chào ông nội, chào chú. – Anh nói rồi kéo ghế ngồi xuống.
- Hiếm khi mọi người đông đủ thế này, thực sự hôm nay ông rất vui, phải chi thằng Kỳ và bạn gái nó cũng có ở đây thì hay biết mấy!
Nghe nói đến bạn gái của Thiên Kỳ, hai tai Dương Mẫn lập tức vểnh lên nghe ngóng, anh biết cô đang rất tò mò nên liền ra hiệu cho cô im lặng. Cô nhìn anh với vẻ khó chịu như muốn hỏi bao giờ.
- Về nhà! – Anh nói nhỏ.
- Ừ, nhớ nhá!
- Biết rồi!
Vậy là cô đành nén lòng tò mò xuống, bữa cơm rất vui vẻ, ông nội hình như vui lắm, ông vui nên cũng ăn ngon miệng hơn. Mọi người trò chuyện rất vui vẻ, còn anh cứ cắm cúi ăn chẳng nói gì.
- Minh này, ông đang tính thế này cháu xem được không.
- Sao hả ông?
- Nếu cháu dâu có em bé, hay là… gửi về đây cho ông nuôi…
- Không được! – Anh từ chối thẳng thừng.
- Tại sao không? – Ông không đồng ý. – Chẳng phải ông nuôi cháu rất tốt hay sao?
- Cái này… - Anh hơi chần chừ nhưng vẫn không đồng ý. – Nhất quyết không được! Con cháu cháu sẽ nuôi, chỉ thứ bảy chủ nhật cháu đưa nó tới thăm ông.
- Mày… - Bị anh bắt bí ông giận đỏ cả mặt. Thấy bàn ăn có nguy cơ thành chiến trường Dương Mẫn vội dàn hòa.
- Thôi mà! – Cô khẽ níu tay anh dưới gầm bàn rồi gắp thức ăn vào bát ông nội. – Ông và anh ăn đi, nguội hết rồi!
Nghe cô nói, cả hai mới hạ hỏa tiếp tục ăn cơm, ông Ngũ nhìn cô cười biết ơn, cô cũng mỉm cười gật đầu với ông.
Ăn xong, họ ở lại thêm một chút rồi về, lúc về cô ghé tai nói nhỏ với ông nội.
- Kệ ảnh đi ông, cháu sẽ bồng con tới chơi với ông thường xuyên luôn!
- Thật không? – Ông cũng hạ giọng.
- Thật! – Cô cười hi hi thơm vào má ông rồi chạy theo anh. – Chúc ông nội ngủ ngon!
Anh đi bộ mà cô phải vắt chân đuổi theo mới kịp.
- Đợi em! – Cô níu lấy tay anh.
- Em đi chậm thôi, ngã bây giờ! – Anh không hài lòng.
- Em nhớ anh quá! – Cô cười tít mắt nhõng nhẽo với anh.
- Làm gì mà phải nhớ, anh ở đây chứ có đi đâu đâu! – Anh ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại cảm thấy vui.
- Hứ, không thèm thì tui hông nhớ nữa! – Cô bĩu môi hất tay anh ra.
- Hì hì! Dại gì mà không muốn! – Anh liền ôm lấy eo cô. – Chỉ có mình Mẫn khờ nhớ anh, anh không thích nó hờn thì khổ.
- Anh nói ai khờ? – Cô bị anh chọc cho tức đỏ mặt.
- Ấy chết, anh lỡ miệng. Ha ha ha. – Anh cười ngất, cô bị anh chọc quê thì vùng vằng xô anh ra.
Càng xô anh càng ôm cô chặt hơn rồi bất ngờ hôn vào môi cô. Lúc anh buông ra, hai má cô đỏ ửng dưới ánh đèn.
- Đồ xấu xa!
- Ha ha, thích lắm chứ gì, còn làm bộ!
- Tí nữa anh chở em đi mua khung ảnh nhé! – Cô biết càng lún sâu thì càng bị anh chọc cho ngóc đầu không nổi nên chuyển đề tài.
- Chi vậy?
- Bí mật, hì hì, nhớ ha! Em hay quên lắm đó, nhớ nha!
- Anh biết rồi!
Hai vợ chồng dắt tay nhau xuống con dốc nhỏ, anh bảo cô đứng đợi anh dưới một trụ đèn rồi đi lấy xe.
Dương Mẫn ngoan ngoãn đồng ý, đợi anh đi, cô lục túi lấy ra cái hình thằng bé đầu đinh cởi trần đứng cạnh bể bơi ra xem rồi mỉm cười khoái chí. Không biết cái quần anh mặc màu gì ấy nhỉ?