Xong việc, anh nằm yên ôm cô một lúc rồi ngồi dậy.
- Tắm với anh không? – Anh cười có phần mệt mỏi.
Cô nằm im úp mặt xuống gối không nói gì, thấy vậy anh vuốt vào bờ vai cô rồi đi vào nhà tắm.
Anh đi rồi cô mới dám hé mắt nhìn ra, cô lồm cồm ngồi dậy nhìn xuống thân thể mình. Làn da trắng sữa phủ đầy những dấu hôn điên cuồng, cô rầu rĩ vớ lấy cái áo sơmi của anh mặc tạm vào người. Lúc anh ra, cô vội ngẩng đầu lên.
Nhìn anh, ánh mắt cô hơi hoang mang, hình như vừa vui vừa sợ, anh mỉm cười ngồi xuống cạnh cô ôm cô vào lòng.
- Em đi tắm đi, rồi ngủ.
Cái áo sơmi rộng thùng thình hở cả khoảng ngực trắng ngần với những vết hôn của anh, anh bỗng cảm thấy thương cô, anh nhẹ nhàng vỗ về thì thầm mấy câu an ủi. Cô như con mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Lúc cô tắm xong mới phát hiện không mang quần áo, Dương Mẫn bối rối nhìn quanh, nhưng chẳng có phương án nào khả thi.
- Quần áo của em này.
Anh gõ cửa lên tiếng, cô vội vàng mở hé cửa thò tay ra lấy quần áo không quên thò cả đầu ra cười hì hì với anh, anh lắc đầu.
Đợi cô mặc quần áo rồi bước ra, anh giúp cô lau khô tóc. Cô vẫn nhìn anh ngượng nghịu, mãi không nói được gì.
- Sợ anh ăn thịt nữa à?
Cô bẽn lẽn mỉm cười, anh ôm cô vào lòng dịu dàng hôn cô.
- Ngốc ạ! Em có mệt không?
- Có.
- Vậy thì đi ngủ!
Anh đưa tay tắt đèn, căn phòng lại một lần nữa tối đen. Vòng tay anh ấm áp ôm lấy cô, Dương Mẫn chợt mỉm cười hạnh phúc, bỗng tay anh dịch xuống, áp lên bụng cô.
- Không biết bao giờ chúng mình có con nhỉ? – Cô thì thào.
- Hi hi, anh và em cứ “chăm chỉ” thì sẽ có sớm thôi mà!
- Thôi, đừng có mà lợi dụng nhé! Đau lắm! – Nhớ lại cảm giác lúc nãy cô chợt rùng mình. Cái cảm giác không nói thành lời đó lại khiến tim cô đập mạnh.
- Thì anh cũng nóng lòng mà, ông nội dạo này cứ điện thoại cho anh suốt, lần nào cũng hỏi bao giờ cho ông bế cháu, em bảo anh phải làm sao?
- Thế anh thích con mình giống ai? – Cô hỏi.
- Anh thích nó giống anh! – Anh cười hì hì. – Giống anh mới ức hϊếp được người khờ khạo, chứ nó mà giống em thì…
- Này!
- Ây da, nhưng mà dù có giống ai thì anh cũng thương! – Anh vội làm hòa.
- Thương mẹ nhiều hơn hay thương con nhiều hơn? – Cô phụng phịu hỏi.
- Trời, tị nạnh với cả con mình, anh thua em thật rồi!
Anh siết chặt vòng tay ôm cô vào lòng, họ mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, dậy muộn là lẽ đương nhiên.
Lúc cô tỉnh dậy anh đã mặc quần áo chỉnh tề. Thấy cô mở mắt nhìn mình, anh liền lại gần ôm lấy cô.
- Anh đi làm nhé, muộn rồi. - Tối nay anh có về muộn không? – Cô dụi mắt hỏi.
- Anh không biết, chắc là có, em nhớ ngủ sớm đi, đừng đợi anh!
Cô nhìn theo bóng anh cho đến khi cánh cửa đóng lại.
Mãi một lúc sau, cô mới uể oải ngồi dậy, toàn thân cô rã rời. Dương Mẫn đánh răng rửa mặt rồi đi xuống bếp, anh đã nấu sẵn đồ ăn, cũng tạm, không ngon nhưng cũng không khó ăn, tuy vậy từ hôm qua tới giờ cô chưa ăn gì nên bụng đói cồn cào, ăn một mạch hết sạch, ăn xong cô tựa lưng ra ghế, rất chi là khoan khoái mãn nguyện.
Ăn xong cô thay quần áo, vốn định tới trường nhưng nhìn đồng hồ thấy đã trễ nễn lại thôi.
Cũng khá lâu cô không về thăm mẹ nên cô quyết định sẽ về nhà. Hai mẹ con dương Mẫn vốn không hợp nhau, lúc trước cô chỉ lui tới thường xuyên để thăm ba, bây giờ ba mắt, cô cũng lười đến, hai mẹ con vốn chẳng nói với nhau được quá hai câu.
Dương Mẫn đi ra phố tìm mua một ít trái cây mang theo, mẹ cô vốn rất trọng vật chất, con gái lại lấy chồng giàu, mấy lần trước tới tay không, mẹ cô đã bóng gió nói xỏ xiên khiến cô ít nhiều thấy rất khó chịu.
Lúc cô tới trước nhà, nhà không khóa, khoảng sân vốn đặt đầy những chậu cảnh giờ đây bống trống trơn, hai bịch trái cây trên tay Dương Mẫn suýt nữa tuột ra rơi xuống đất. Cô vội vã chạy vào nhà thì thấy từ bên trong, một người đàn ông trung niên mặc quần đùi cởi trần bước ra, Dương Mẫn đứng chết sững trước khoảng sân trống, hai mắt đỏ hoe, đôi môi mấp máy không thốt nên lời. Thấy cô, người ông ta cũng có vẻ lúng túng.
- Mày còn vác mặt về đây hay sao?
Mẹ cô cũng từ trong nhà đi ra chẳng hề xấu hổ mà con lớn tiếng.
- Bà… bà…
- Tao làm sao? Mày cưới thằng chồng giàu rồi có còn nhớ đến tao hay sao?
- Bà đem cây cảnh của ba bám đi đâu hết rồi? – Cô gào lên, nước mắt rơi lã chã.
- Tao đem bán hết rồi, nếu không thì tao hớp không khí mà sống hay sao? – Mẹ cô cười nhạt.
- Sao… sao bà có thể… Mau trả lại đây! Bà mau trả cho tôi! – Cô nghẹn ngào đưa tay ôm lấy ngực. – Còn ông ta… ông ta… sao bà có thể… ba tôi chưa mất được bao lâu…
- Tao như vậy thì sao? Mày bắt tao phải ôm cái ảnh thờ của ông ta mà sống cả đời hay sao? – Nói rồi bà đùng đùng bước vào nhà cầm cái ảnh thờ ném ra ngoài cho cô.
Tấm ảnh bị ném mạnh vỡ tan nát, Dương Mẫn hai tay ôm miệng khóc không thành tiếng vội cúi xuống nhặt lấy bức ảnh. Mẹ cô nắm tay người đàn ông kia bước vào nhà, trước khi vào, ba không thèm nhìn cô lấy một cái. Người đàn ông kia vào nhà mặc thêm cái áo rồi đi ra định đỡ cô lên nhưng cô hất tay ông ta lên, đôi mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn ông ta ghê tởm.
- Đừng chạm vào người tôi! – Cô gằn từng tiếng.
- Cháu…
- Ông câm đi! Đừng có ra vẻ đạo đức, tôi ghê tởm cả hai người. – Cô gào lên.
Bàn tay cô bị mảnh gương vỡ cào rướm máu, cô nhặt lấy bức ảnh của ba lên lảo đảo bước ra ngoài, cô ghê tởm, ghê tởm họ. Làm sao họ có thể ăn nằm với nhau trong chính ngôi nhà đó? Làm sao có thể làm những chuyện ghê tởm đó trước mặt ba cô?
Bà ta có còn là con người nữa không? Dương Mẫn bước đi như người mất hồn, toàn bộ những cây cảnh tâm huyết một đời của ba cô cũng bị bà ta bán sạch. Cô ngồi gục xuống bên vệ đường bật khóc thành tiếng.
- Ba ơi, con xin lỗi! Con xin lỗi ba…
Mọi sức lực trong cô như bị rút hết, toàn thân đau đớn rã rời, nước mắt cô ứa ra thành dòng, làm sao bà ta có thể làm như thế? Làm sao cô có thể có người mẹ như thế? Chẳng biết làm cách nào cô cũng về được tới nhà. Dương Mẫn vào nhà khóa chặt cửa và thút thít khóc, tại sao mẹ cô có thể…
Mẹ cô kém ba cô gần mười bốn tuổi, bà lại xinh đẹp, nên chuyện họ lấy nhau vốn chẳng ai ngờ tới. Ba cô không giàu có cũng chẳng đẹp mã, ông chỉ có duy nhất một trái tim yêu thương bà vô hạn. Ngay từ bé, cô đã thấy mẹ cô thường xuyên to tiếng với ba cô, ba cô chỉ im lặng nhẫn nhịn. Người ngoài có thể bảo rằng ông hèn, sợ vợ, nhưng duy chỉ có mình cô hiểu ông làm thế là vì yêu bà. Gia đình Dương Mẫn không khá giả, cuộc sống khá vất vả, một mình cha cô gánh hết trách nhiệm nuôi cả nhà, lo cho hai mẹ con, cô vẫn nhớ những mùa đông khi cô ngồi co mình bên cửa trong căn phòng tối đợi ba về, mẹ cô không cho bật đèn ánh đèn làm hưởng tới giấc ngủ của bà. Dương Mẫn cứ đợi, đợi đến mức bật khóc rồi ngủ gục, nhiều lần ba cô về thấy đứa con gái bé bỏng đang ngồi đợi mình thì ôm cô vào lòng, ông không khóc nhưng hai mắt cũng đỏ lên.
- Tại sao con không đi ngủ?
- Con đợi ba về để khoe với ba hôm nay cô giáo khen con. – Bé Dương Mẫn ghé tai ông thì thầm.
- Khen cái gì?
- Cô khen con tuy không thông minh nhưng gấp thủ công đẹp. – Cô hồn nhiên khoe với ba.
Những giọt nước mắt nóng hổi cứ trào ra mãi. Cô gục đầu xuống, đôi bàn tay to lớn của ông như ôm lấy bờ vai cô, ông vẫn nở nụ cười hiền từ và dịu dàng hôn lên trán cô. Ông đi làm được bao nhiêu tiền đều đưa cho mẹ cô, những ngày trời lạnh ông phát bệnh mẹ cô cũng chẳng buồn mua thuốc, cô cứ đứng nhìn ông ho mà ứa nước mắt, có lần cô lại lại gần mẹ nói mẹ hãy đi mua thuốc cho ba, mẹ cô thẳng thừng xua cô đi, kèm theo cái câu quen thuộc.
- Ho một tí có chết đâu mà mày sợ!
Và rồi ông đã chết, cái chết của ông cũng do không điều trị tới nơi tới chốn lâu ngày sinh ra ung thư.
Cô khóc, khóc to hơn, sao cô chỉ biết ngồi đó mà khóc như thế, chẳng phải chính cô cũng góp phần tạo nên cái chết của ông hay sao? Nếu không phải vì nuôi cô, nếu không phải vì nuôi người đàn bà đáng ghê tởm đó, làm sao ông phải chết?
Khóc đến chán chê, cô vào phòng đóng cửa trùm chăn khóc tiếp. Khóc đến kiệt sức cô ngủ thϊếp đi. Lúc thức dậy thì hai mắt đau nhức không mở ra nổi, cô quờ quạng đi vào phòng tắm thì suýt hét lên vì nhan sắc khủng khϊếp của cô gái trong gương. Cứ như ai ngâm mặt cô trong nước mà bây giờ cả gương mặt phồng cả lên. Đôi mắt sưng to híp lại như hai đường kẻ, thảo nào vừa đau lại vừa thấy mờ mờ.
Nhìn trời thì cũng đoán được tầm sáu giờ, anh lại sắp về, để anh thấy thì không hay lắm, cô bèn vốc nước đắp lấy đắp để vào mặt, đồng thời lấy hai tay ấn vào mắt cho bớt sưng.
- Trời ơi là trời!
Tại sao người ta khóc xong lại đẹp như tiên nữ, cô khóc xong thì lại xấu như thế này?
Dương Mẫn thở dài vội chạy ra tủ lạnh kiếm mấy cục đá dí lên mặt, hi vọng từ giờ cho đến lúc anh về mặt sẽ bớt sưng.
Những tưởng hôm nay anh sẽ về trễ ai dè vừa mới làm chưa được mười lắm phút thì có tiếng chuông cửa.
- Anh tự vào đi!
Cô đứng trong nhà cuống quýt gào ra.
Bên ngàoi anh bỗng cảm thấy kì lạ, bình thường thấy anh về chẳng phải tíu tít chạy ra cười cười nói nói, sao bây giờ lại…
Đoán là có gì không ổn anh vội mở cửa, lái xe vào gara rồi đi vào nhà. Lúc anh vào thì chẳng thấy cô ở đâu.
- Mẫn!
Anh gọi lớn.
- Anh đừng xuống đây! Có tiếng trả lời lí nhí từ bếp vọng lên, âm giọng vừa buồn bã tủi thân lại còn pha chút xấu hổ. Tò mò anh đi xuống thì thấy cô hai tay ôm mặt ngồi tựa lưng vào tường.
- Em sao vậy? – Vừa nói, anh vừa hốt hoảng kéo hai tay cô ra.
Chỉ nghe cô rên lên một tiếng, anh cũng khựng lại mấy giây trố mắt ra.
Nhìn anh, cô vừa xấu hổ vừa giận, có cầm phải tỏ vẻ như đang trông thấy ma hay không? Anh cố nín cười trước “dung nhan” của cô, anh vội mở tủ lạnh lấy đá bỏ vào khăn rồi kéo tay cô vào phòng.
Anh để cô nằm gối đầu lên đùi mình, đồng thời lấy khăn dí nhẹ lên mắt cô.
- Anh không ngờ em còn cái tài khóc nữa! – Anh bật cười nhưng trong lòng lại thấy lo, cô vốn ít khóc, tuy trẻ con nhưng lại hiền, không hiểu có chuyện gì khiến cô như thế.
Dương Mẫn không nói gì, cô ngoan ngoãn để anh “xử lí cái dung nhan” của mình.
- Kể cho anh nghe nào, có chuyện gì thế? – Anh vuốt tóc cô.
- Không có gì đâu!
- Anh đã bảo rồi, em mà nói dối thì một đứa con nít cũng biết, sao cứ phải bướng thế! – Anh không hài lòng.
Cô cố mở đôi mắt sưng to lạnh ngắt nhìn anh, chẳng biết trong đó có điều gì muốn nói, anh chỉ thấy mình phải khó khăn lắm mới nhịn được cười.
Cô thở dài, kể sơ cho anh nghe về những chuyện xảy ra sáng hôm nay. Kể ra cô lại càng buồn, anh cũng không vui, thực sự thì anh sớm phát hiện ra nhưng lại không nói với cô, nào ngờ cô cũng biết.
- Thôi được rồi, đừng khóc nữa! – Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Mấy chuyện an ủi anh vốn rất vụng, lòng thì muốn nói nhưng miệng cứ bí từ, không biết phải diễn tả làm sao.
- Em đói rồi, hay anh nấu cơm cho em ăn nhé! – Cô liền đề nghị.
- Ừ! – Anh ôm cô hôn một cái thật sâu rồi kéo tay cô đứng dậy.
Vậy là cương vị chủ nhà- osin hôm nay có chút thay đổi, Dương Mẫn ngồi cười hì hì xem anh nấu nướng, đột nhiên cô nảy ra ý định xấu xa.
- Anh ơi! Quay lại em nói nè!
Đợi anh vừa quay lại, cô liền giơ điện thoại lên chụp ngay một tấm, bị cô đưa vào tròng, anh không giận, chỉ cười gằn.
- Chụp đi, lát nữa sẽ biết tay anh!
Cô liền lè lưỡi nhét điện thoại vào túi. Cưới anh gần nửa năm nay, tài nấu ăn của cô tiến bộ không ít, bây giờ ngồi ăn nhưng món anh nấu cô liền giở giọng chê bai.
- Cái này hơi mặn, còn cái này nhiều nước quá…
Cô hồn nhiên nhận xét mà không nhận ra vẻ mặt hết sức mờ ám của anh.
- Triệu phu nhận, hôm nay bà chê hơi nhiều rồi đây!
- Hơ…
Cô ngoảnh lại thì thấy anh đang khoang tay, vẻ mặt toan tính điều gì đó thực sự rất xấu xa.
- Mau ngồi xuống ăn đi, hi hi, chồng em nấu ngon số một luôn á!
Cô liền mỉm cười xu nịnh.
Ở gần anh, nỗi buồn trong lòng cô cũng vơi bớt. Quả thực giữa họ có một sự hòa hợp khó tả, cô không biết phải diễn tả ra sao, chỉ biết rằng anh là người duy nhất mang cho cô cảm giác bình yên, là chỗ dựa duy nhất của cô. Bạch Khiết nằm viện thêm ba ngày thì xuất viện, cô cảm thấy cứ nằm lì một chỗ thì dù không bệnh cũng sinh ra bênh.
Bác sĩ khuyên cô nên nằm lại tĩnh dưỡng vài hôm nhưng cô thẳng thừng từ chối.
- Tôi còn công việc, nếu mỗi ngày tôi nằm đây, lương của tôi vẫn được rót vào tài khoản đều đặn thì tôi đã chẳng đòi xuất viện rồi!
Cuối cùng hết cách, bác sĩ đành kí giấy đồng ý cho cô xuất viện.
Xuất viện rồi, cô lập tức đi làm lại, tuy suốt thời gian cô nằm viện, Triệu Thiên Kỳ đã chăm sóc cô nhưng đối với cậu ta cô chỉ biết cảm kích. Quan hệ giữa họ vẫn dừng ở mức chị em, hình như không ai muốn tiến thêm bước nào. Anh vẫn quan tâm tới cô, cô tiếp nhận sự quan tâm của anh một cách vui vẻ nhưng giữa họ vẫn có một khoảng cách nhất định.
Hôm nay cô đi làm lại, tuy ăn uống vẫn chưa ngon miệng nhưng sức khỏe nhìn chung đã tốt lên rất nhiều.
Lúc cô đến thì thấy Thiên Kỳ đang đứng đợi mình. Anh nhận ra cô và mỉm cười rất tươi, cô cũng gật đầu chào lại.
- Đứng đợi tôi thế này người ta hiểu lầm đấy! – Cô nói khẽ.
- Hiểu lầm thì mặc xác người ta! Hơi đâu mà bơi trong biển nước bọt của thiên hạ? – Anh nhún vai.
- Cậu không sợ nhưng tôi sợ! – Cô cười nhạt. – Một Triệu thiếu gia thì ai dám động vào, nhưng Bạch Khiết này không khéo lại mang tiếng bà già dụ phi công trẻ không chừng!
Anh phì cười trước lời nói đùa của cô.
Hai người cùng nhau bước vào thang máy, không ít ánh mắt hiếu kì nhìn theo họ. Lúc vào thang máy, Bạch Khiết vô tình chạm mặt Vương Lâm nhưng cô chỉ đi ngang qua anh như chưa hề quen biết nhau. Thiên Kỳ lén nhìn cô thì thấy sắc mặt cô vẫn bình thản, anh thầm khâm phục cô. Bach Khiết là thế nhưng Vương Lâm hình như không giữ được bình tĩnh, anh định quay lại nói với cô điều gì thì Bạch Khiết đã lên tiếng.
- Còn ai vào thang máy nữa không? Nếu không tôi đóng thang máy!
Nói là làm, ngón tay mảnh mai nhanh nhẹn ấn vào nút khép cửa, dường như bàn tay Vương Lâm định đưa lên nhưng rồi anh không làm thế.
Bạch Khiết nghỉ làm, công việc ngay lập tức dồn thành một đống, nay cô đi làm lại, cấp dưới lũ lượt xếp hàng đưa các đơn từ cho cô phê duyệt, nhiều khi cấp dưới không hoàn thành đúng yêu cầu của cô, cô liền đập bàn khiển trách, cái ngữ khí đó sao mà giống với với anh trai anh. Phòng làm việc của anh cách xa phòng cô tới hai phòng mà vẫn nghe tiếng cô quát.
- Cô làm ăn như vậy đấy hả? Sao mục này, mục này lại thiếu, ba ngày vừa qua tôi nghỉ, cứ tưởng các anh các chị đã giải quyết xong hết rồi, nào ngờ công việc lại tồn đọng như thế! Những việc cỏn con như thế này không làm nổi thì còn đòi làm cái gì cho to? Tôi thấy bộ phận nhân sự hình như làm ăn hơi tắc trách rồi đấy! Còn không mau đem cái đống giấy tờ này đi làm lại, hay đợi tôi làm luôn cho các người?
Cô nói một hơi, đến cuối cùng bực quá đập mạnh tay xuống bàn. Các nhân viên cấp dưới vội líu ríu ôm giấy tờ cúi chào cô đi ra ngoài. Bạch Khiết bức tới mức đỏ mặt tía tai, bỗng cô lai nghe tiếng nói.
- Chị xem hộ em văn bản này…
- Tôi nói là đem ra ngoài, đã nghe rõ chưa? – Cô bực mình đập tay vào bàn ngẩng lên thì hơi sững lại.
Thiên Kỳ đang mỉm cười nhìn cô.