Dương Mẫn bắt đầu làm quen với nhịp độ của cuộc sống mới, cô không còn tối tăm mặt mày như những ngày đầu làm việc. Chính vì cường độ công việc quá cao nên càng ngày, thời gian rảnh rỗi, la cà quán xá ngày càng giảm sút, đến cả lời hứa “đền bù” cho Triệu Thiên Kỳ cô cũng khất vô thời hạn.
Đông qua, xuân lại đến.
Thời gian trôi qua một cách nhẹ nhàng, không ai hay bết.
Dòng người trên phố cũng dần đông hơn, áo cũng mỏng bớt và thêm phần sặc sỡ.
Vẫn là quần jean, áo sơ-mi khoác ngoài là áo len mỏng, Dương Mẫn luôn khiến người ta có cảm giác cô chỉ là một cô nhóc cấp 3 chính hiệu.
Mùa xuân đến mang theo một niềm vui lạ lùng đến với tâm hôn mỗi con người. Và niềm vui ấy khiến cho đôi môi cô vô tình nở nụ cười mê đắm lòng người. Bước chân cô cũng khẽ chậm lại, cô đảo mắt nhìn một lượt quang cảnh của thành phố.
Những hàng cây hai bên đường đã nhú đầy lộc xuân, cô nhận ra nụ cười đã trở lại trên môi mọi người, nhà cửa hai bên đường cũng được trang hoàng hơn trước, những tia nắng vàng óng của mùa xuân lại trở về, tràn ngập con đường, vạn vật căng tràn sắc sống.
Bất giác Dương Mẫn muốn tìm một ai đó để san sẻ niềm vui lúc này, một niềm vui thật lạ lùng và vô cớ.
Đường Mật thì đã về quê, Triệu Thiên Minh thì bận tối ngày, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cô bấm nút gọi cho cậu em chồng thân yêu!
- Hello! – Đầu dây bên kia vọng lại một âm thanh vô cùng thân thuộc.
- Thiên Kỳ! – Dương Mẫn mỉm cười như hoa. – Là chị đây!
- Lâu quá, hôm nay sao rồng lại gọi cho tôm thế này? – Giọng anh chợt chùng xuống, pha vào chút hờn dỗi. – Xem ra tìm được niềm vui khác nên quên thằng em này rồi!
- Không phải thế!! – Dương Mẫn hấp tấp thanh minh. – Chỉ là… chỉ là…
- Là sao?
- Chị dạo này bận lắm!! – Cô phụng phịu nói. – Chị cũng nhớ em lắm!
- Hi hi! Nhớ tôi thật không đấy? – Thiên Kỳ thích thú hỏi lại.
- Thật mà! Hẹn em tại công viên nhé! Hôm nay chị dẫn em đi chơi! – Dương Mẫn rất cao hứng.
- Bảo bận lắm mà?? – Anh lại hờn mát.
- Này, tôi cúp máy đây!! – Dương Mẫn cười hì hì rồi cúp máy.
Công viên vào những ngày đầu xuân vo cùng đông vui nhộn nhịp.
Những gia điình dẫn con đi chơi xuân, những cặp tình nhân âu yếm cười nói với nhau trên ghế đá, không khí tràn đầy yêu thương.
Dương Mẫn đưa chân đá mấy cái lá khô trước cửa phòng bán vé, trên đầu cô đeo cái cài tai thỏ nhìn rất ngộ nghĩnh.
Sao Thiên Kỳ lâu tới thế nhỉ?
Cô bắt đầu đếm những thanh chắn trên hàng rào công viên, có thể coi đó như một cách gϊếŧ thời gian cực tốt.
Chợt hai mắt cô sáng lên đầy vui sướиɠ. Phía xa, một chàng trai vô cùng tuán tú với nụ cười rạng rỡ như ánh nắng mai đang ung dung đi đến.
- Kỳ!! – Dương Mẫn nhảy cẫng lên như một đứa bé. – Nhanh lên nào!!
- Hì hì, phải cho chị biết thế nào là đợi chứ! – Anh mỉm cười nhìn cô.
Anh chợt nhận ra Dương Mẫn có cái gì đó khang khác.
- Ái chà! – Hôm nay còn thoa son nữa này!
- Vô duyên!! – Dương Mẫn đỏ mặt đấm vào vai anh.
- Trời đất, thoa son thì đẹp chứ sao!! – Anh giả vờ làm mặt oan uổng. – Chưa gì đã bạo hành người ta!
- Hi hi! – Dương Mẫn cười tít mắt.
- Em cứ tưởng chị quên em rồi chứ! – Triệu Thiên Kỳ nắm tay Dương Mẫn kéo vào cổng. – Mà em nói thật, chị dạo này khác lắm!!
- Khác chỗ nào? – Dương Mẫn ngốc nghếch nhìn anh.
- Thì… - Triệu Thiên Kỳ không tìm ra lời nào để diễn tả cái cảm giác của mình, anh chỉ biết rắng Dương Mẫn rất khác. – Xem nào… trong mắt chị chỉ có nụ cười thôi, sắc mặt cũng tươi tắn hơn, hình như là dạo này sống thoải mái lắm thì phải, lại còn biết thoa son nữa chứ, hí hí!
- Thật không? – Dương Mẫn sáng mắt lên nhìn anh. – Mùa xuân mà, vạn vật sinh sôi, Dương Mẫn cũng phải thay da đổi thịt chứ, cứ ỉu xìu hoài sao được!
- Hì hì, duy chỉ có vẻ đáng yêu là không thay đổi thôi!
Nói đoạn, anh mỉm cười hôn lên tóc cô.
Dương Mẫn ngượng đỏ mặt, cô mắc cỡ vì ánh mắt của những người xung quanh. - Em kì quá! – Cô phụng phịu. – Người ta cười cho kìa!
- Kệ người ta! – Anh ung dung đút tay vào túi quần. – Hì hì, thì chúng mình cũng đẹp đôi mà, cứ để họ tưởng bở một phen đi!
Công viên vào những ngày xuân thật vô cùng vui nhộn.
Hai người vừa đi vừa nói cười rất vui vẻ.
Dương Mẫn mua một cái tai thỏ màu hồng cài lên đầu trông rất ngộ nghĩnh, cô bắt anh cũng phải mua thêm một cặp tai chuột đeo lên cho dễ thương.
- Nhìn bệnh quá! – Triệu Thiên Kỳ nhăn như khỉ ăn ớt.
- Bệnh gì!! – Dương Mẫn cười hì hì. – Nhìn dễ thương mà, ha ha, em đẹp trai thế, đeo cái này lên nhìn càng Ok hơn!
- Ok cái đầu chị ý! Đúng là bệnh! – Anh càu nhàu nhưng vẫn đeo cặp tai chuột lên.
Dương Mẫn níu tay Triệu Thiên Kỳ tới hàng bỏng ngô, nước ngọt mua hai túi bỏng ngô to và hai ly nước ngọt.
Triệu Thiên Kỳ không uống nhưng thấy bà chị dâu tung tăng hớn hở như vậy cũng đành hút một miếng, khen ngon một tiếng cho bà chị dâu vui.
Lâu ngày không được đi chơi, nay bản tính “hoang dã” trong người Dương Mẫn lại bộc phát. Cô kéo anh đi chơi hết trò này đến trò kia.
- Chị không mệt à? – Triệu Thiên Kỳ cười khổ sở. – Biết thế này em ở nhà sướиɠ hơn!
- Hi hi! – Dương Mẫn cười tít mắt, hai má hây hây đỏ hồng, trán lấm tấm mồ hôi nhìn anh vui sướиɠ. - Vui mà, em mệt thì mình ngồi nghỉ cũng được!
Nhìn ánh mắt long lanh của cô, anh lại không nỡ từ chối.
- Thôi được rồi, hay mình đến vườn bách thảo chụp ảnh đi, em có mang máy ảnh. – Anh đề nghị.
- Ok luôn!
- Mà chị bận lắm à? – Triệu Thiên Kỳ nhìn cô quan tậm.
Hai người vừa ung dung đi bộ vừa trò chuyện.
- Dạo này chị bận việc gì mà ít trông thấy thế?
- Chị… - Dương Mẫn mỉm cười khúc khích. – Không nói đâu! Ngượng Lắm!
- Nói đi! – Anh cười hì hì dỗ ngọt. – Em xin thề là không cười chị đâu!
- Không nói! – Dương Mẫn ương bưỡng dẩu môi. – Khi nào thích hợp chị sẽ cho em biết, hi hi.
- Hứa nhé! – Anh bật cười trước cái vẻ thần bí hết sức trẻ con của cô.
- Hứa mà! Chị hứa sẽ ưu tiên em đầu tiên, được chưa nào?
- Trước anh hai luôn nhé! – Anh lại kì kèo.
- Ok, ok!! Ưu tiên em số một luôn ý! He he!
…
Hai người đi chơi công viên gần nửa ngày mới về đén nhà.
Dương Mẫn lúc đi thì hăng hái lúc về lại than mệt, cứ đi một quãng lại đòi dừng lại nghỉ.
- Này! – Triệu Thiên Kỳ mỉm cười lắc đầu. – Đúng là thua chị luôn!
- Chị mệt quá, bàn chân buốt gần chết đây này!
- Thế mà lúc đi hăng hai lắm… - Anh lại chọc.
- Thì đi chơi ai mà chả hăng hái! – Dương Mẫn chống chế. – Lúc về mới mệt bã cả người ra…
- Ừ, thôi được rồi!
Anh nhún vai bất lực ngồi xuống cạnh cô, đoạn anh lấy trong túi ra cái máy ảnh kĩ thuật số, hai người vừa xem hình vừa cười, đã số là hình của Dương Mẫn và hình hai người chụp chung. Triệu Thiên Kỳ đẹp trai ngời ngời phong độ, chụp cái nào cũng đẹp, Dương Mẫn đứng bên cạnh nhìn cứ như đứa em gái nhỏ.
Hai người đang nói cười thì điện thoại Dương Mẫn đổ chuông.
- Dương Mẫn nghe!
- Cô đang ở đâu đấy? – Giọng nói lạnh băng khiến nụ cười trên môi cô tắt ngấm.
- Em… ơ… em về ngay…
- Cả ngày nay cô đi đâu đấy? – Triệu Thiên Minh tiếp tục truy vấn.
- Chồng yêu!! Em về ngay mà! – Dương Mẫn đổi giọng xu nịnh ngọt xớt. Nói xong cô lè lưỡi dập máy luôn. Dương Mẫn líu ríu nhét điện thoại vào túi rồi kéo tay Triệu Thiên Kỳ ra về. Nhìn bộ dạng hấp tấp của cô, bất giác nụ cười trên môi anh biến mất.
Người đó quan trọng với em đến thế sao?
Câu “Chồng yêu” em nói ra tự nhiên đến mức khiến ai đó đau lòng.
Hai bàn tay anh bất giác siết chặt.
Chẳng phải anh chỉ coi cô gái kia là người chị dâu thôi sao?
Triệu Thiên Kỳ, tỉnh lại đi! Đừng nghĩ đến cô ấy nữa! Đừng làm gì có lỗi với anh hai!
…
Vừa về đến nhà, Dương Mẫn đã trong thấy chiếc bentley đã nằm chễm chệ trọng sân.
Dương Mẫn vôi vẫy tay chào tạm biệt Triệu Thiên Kỳ rồi mở cửa vào nhà. Cô không biết một cặp mắt tóe lửa đang nhìn cô từ ô cửa sổ trên lầu.
- Em về rồi này! – Dương Mẫn vừa bước vào nhà đã gọi to.
- Cô đi đâu về đấy? – Đôi mắt anh sắc lạnh đến mức cô cảm thấy run run.
- Em…
- Cô đi với nó sao phải nói dối tôi?
Dương Mẫn trợn mắt nhìn anh, miệng há ra không nói được lời nào.
- Anh sao thế?- Cô khẽ hỏi, khả năng kiềm chế Triệu Thiên Minh rất cao, chưa bao giờ cô thấy anh như thế.
- Em… có chuyện gì thế? – Dương Mẫn sợ hãi nhìn anh. – Chúng em, chúng em hoàn toàn…
- Sao cô không nói với tôi là cô yêu nó?
- Em không có! – Dương Mẫn hai mắt nhòe lệ ửng đỏ. – Em không có…
Nhìn bộ dạng của cô, anh quay lưng đi để kiềm chế cơn giân của mình.
- Em và Thiên Kỳ… hoàn toàn không có gì hết. Chúng em chỉ là bạn thôi! – Dương Mẫn đưa tay lau nước mắt nhìn anh.
Quan hệ giữa cô và Triệu Thiên Kỳ hoàn toàn trong sáng, cô chưa từng có một ý niệm xấu nào về quan hệ giữa họ.
Dương Mẫn nhìn anh, chưa bao giờ cô thấy anh đáng sợ như thế, thì ra đây gọi là ghen hay sao?
- Thế cô nói đây là cái gì?
Triệu Thiên Minh trừng mắt dí tấm hình trên chiếc điện thoại vào sát mặt cô.
- Không phải… Không phải…
Dương Mẫn lắp bắp thanh mình.
Tấm hình chụp ở một góc khá xa nhưng vẫn rõ mặt chàng trai đang hôn lên mái tóc một cô gái.
- Anh hiểu lầm rồi! – Dương Mẫn nước mắt giàn giụa nhìn anh. – Em thề… em không yêu Thiên Kỳ.
- Vậy cái này là gì? – Anh mắt anh sắc lạnh, vừa đau đớn, vừa tức giận.
- Sao lúc đó anh không hỏi em cho rõ? Em không có, không phải thế này!
- Không phải là tôi chụp.
Anh lạnh lùng cười nhạt.
Tình ngay lí gian, Dương Mẫn có mười cái miệng cũng không thanh minh nổi. Nhìn ánh mắt anh, cô càng sợ hãi, rốt cuộc ai đã làm như thế?
Dương Mẫn buông chiếc cặp xuống sàn nhà rồi ôm mặt khóc nấc lên.
Nhìn những giọt nước mắt của cô, lòng anh như bị cái gì đó cào rách đau đớn.
Anh đâu có yêu cô, tại sao lại nổi cơn ghen như thế? – Chính anh cũng không hiểu nổi bản thân minh nữa.
Ở với Dương Mẫn một thời gian, anh nhận ra cô không có cái tài nói dối.
Nhìn ánh mắt van xin tuyệt vọng của cô, anh chợt thấy hối hận.
Có khi nào anh trách lầm cô không?
Hoặc, dù cho điều này là sự thật đi chăng nữa, hà cớ gì anh phải ghen như thế? Chẳng phải anh luôn nghĩ rằng mình không hề yêu cô hay sao?
Hay là vì hành động của cô khiến anh cảm thấy mất mặt? Đợi một lúc không thấy anh quát, Dương Mẫn mới từ từ hé mắt ra.
Triệu Thiên Minh mặt mũi xám ngoét trừng mắt nhìn cô rồi bỏ vào phòng.
Dương Mẫn quẹt nước mắt nhìn theo anh.
Cô chẳng biết tấm ảnh kia có gì to tát mà anh lại làm toáng lên như thế, cùng lắm thì hỏi cô một tiếng cho rõ ràng. Dương Mẫn không biết ai làm như thế và có ý gì.
Cô vẫn nhớ ánh mắt lạnh băng đáng sợ của anh.
Cô nên đi lên phòng hay nên giải thích rõ ràng cho anh biết nhỉ?
Dương Mẫn cúi xuống lượm chiếc cặp vải lên. Cô nửa muốn chạy trốn cơn giận của anh, nửa muốn nói rõ cho anh biết, cô không muốn hai người sống chung một mái nhà mà lại hiểu lầm nhau.
Triệu Thiên Minh quả thật là đáng sợ.
Dương Mẫn vốn không giỏi ăn nói nên cái gì cũng nhận phần thiệt, tính khí Triệu Thiên Minh ngang ngược ra sao cô ít nhiều hiểu rõ.
Anh có yêu cô không? Chắc là không, Dương Mẫn nghĩ thế, cô cảm thấy mình giống osin hơn là vợ. Cô khẽ cắn môi nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín.
Đã thế sao lại còn ghen?
Anh đã bao giờ yêu em chưa?
Sao em không tìm được cách để rời xa anh thế này?
Dương Mẫn sợ hãi đặt tay lên ngực. Cô chợt nhận ra cảm giác kì lạ đang dâng lên trong trái tim cô.
Cả người cô như chếnh choáng trong men say.
Đôi mắt trong sáng bỗng mở to, cô bỗng không thể thở được. Cô cứ nhìn về phía cánh cửa đóng im lìm.
Cô trúng độc thật rồi, thứ thuộc độc mà anh đã âm thầm dành cho cô, từng chút, từng chút một…
Anh đã bao giờ yêu em chưa?
Thứ câm lặng này ngột ngạt khó chịu quá!
Em… trái tim em làm sao thế này?
Tại sao cô không muốn anh hiểu lầm?
Tâm trí cô lúc này tràn ngập hình ảnh của anh.
Ánh mắt anh khiến cô sợ. Ngay từ giây phút đó, chất độc trong tim cô đã phát tác.
Cái gì thế này?
Dương Mẫn không biết cô nên cười hay nên khóc.
Cái gì đang diễn ra trong cô thế này?
Cô chợt nhận ra sâu thẳm bên trong mình còn có một Dương Mẫn thứ hai, một Dương Mẫn ngủ quên suốt bao lâu nay, một Dương Mẫn biết khao khát, một Dương Mẫn bị Triệu Thiên Minh làm cho mụ mị điên khùng.
Cô đẩy cửa bước vào phòng anh.
Anh đang tựa lưng vào lan can hút thuốc.
Triệu Thiên Minh rất đẹp trai, chỉ không hiểu vì sao bây giờ cái suy nghĩ ấy mới dày vò Dương Mẫn.
- Cô vào đây làm gì?
Anh hơi giật mình trước sự có mặt của cô.
- Anh có giận em không?
Dương Mẫn nhìn anh, đôi mắt cô lúc nào cũng trong sáng, chưa bao giờ Triệu Thiên Minh cảm thấy lạ như thế. - Cô muốn giải thích với tôi? – Anh cười nhạt rồi quay lưng về phía cô.
Dương Mẫn không nói gì, cô lăng lẽ tiến lại gần anh.
Triệu Thiên Minh giống như một thần tượng trong lòng cô.
Cô sợ anh, cô ngoan ngoãn nghe lời anh, cô im lặng nghe anh quát tháo,… tất cả là vì sao?
Dương Mẫn chợt nhận ra câu trả lời cho tất cả.
Cô nhìn đăm đăm vào bờ vai trộng của anh, cô có cảm giác anh sẽ chống đỡ tất cả cho cô, dù trời có sập xuống cô cũng không sợ bởi còn có anh…
Cô không thể ngăm mình vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.
Triệu Thiên Minh bị hành động lạ lùng của Dương Mẫn làm cho giật mình. Anh định xoay người lại nhưng cô đã ôm chặt anh từ phía sau.
- Cô làm gì thế? – Anh cau mày nhưng không gỡ tay cô ra.
Đáng lẽ anh phải gỡ tay cô ra chứ?
- Anh còn giận em không?
Dương Mân áp mặt vào lưng anh hỏi nhỏ.
- Giận cô để làm gì? – Anh cười nhạt, vẫn không gỡ đôi tay bé nhỏ đang nẵm lấy vạt áo anh ra.
- Anh không giận em thật à? – Giọng Dương Mẫn có chút gì đó không vui.
- Thế cô muốn tôi giận cô?
- Không. – Cô hấp tấp nói.
- Thế sao còn hỏi lắm thế? – Anh búng tàn thuốc.
- Chỉ là…
- Cô dở hơi thật đấy! – Anh phì cười.
- Chúng em không có gì đâu.
- Ai mà biết được? Mà em tôi nhìn cũng được lắm đấy chứ. – Anh lại khıêυ khí©h chút tự tin của cô.
- Nhưng em không thích Thiên Kỳ, bộ làm bạn cũng không được sao? – Cô phụng phịu hỏi.
- Tôi cấm cô bao giờ? – Anh vẫn nói dửng dưng.
Dương Mẫn cười hì hì lấy lòng anh.
- Sao anh không đẩy em ra? – Cô lại nổi tính trẻ con nghịch áo anh.
- Sao trên đời cứ có loại người “già lừa ưa nặng” như cô thế không biết! – Anh bật cười. – Có người tự nguyện ôm tôi sao phải từ chối chứ?
- Hứ! Bộ tưởng ngon lắm hay sao mà chảnh? – Dương Mẫn trề môi định buông tay ra nhưng anh đã nắm chặt bàn tay cô lại.
- Lợi dụng tôi xong bây giờ định chuồn hả? – Anh nheo mắt hết sức gian xảo.
- Thì ôm anh nịnh có chút chứ mấy, lợi dụng gì? – Dương Mẫn lại giở giọng ngoan cố.
- À, thì ra đây là cách cô nịnh người ta. Xem ra ai cô cũng nịnh thế này nhỉ? – Giọng anh dửng dưng.
- Không… - Dương Mẫn đỏ mặt. – Buông tay tôi ra nào!! Chỉ có một số trường hợp đặc biệt mới phải dùng cách này thôi!
Dương Mẫn bây giờ mới “tỉnh” lại, rốt cuộc cô bị cái gì mà dám xông vào phòng anh, lại còn dám ôm anh như thế này kia chứ?
Đúng là mất mặt chết đi được.
- Triệu Thiên Minh tôi không để người ta tùy tiện ôm đâu nhé! – Anh lại lên tiếng, đôi môi nhếch lên hết sức gian manh.
- Thế tôi phải làm sao? – Dương Mẫn xấu hổ hỏi lại.
- À… để xem nào. – Anh vẫn nằm chặt lấy tay cô, hai người cứ giằng co nhau trong tư thế hết sức nhạy cảm. Sức Dương Mẫn làm sao mà thắng nổi anh. – Cô biết không Dương Mẫn, ông nội tôi đang có ý định nhượng lại một nửa số cổ phần ông đang có.
Dương Mẫn cau mày không hiểu anh đang nói gì.
- Thế thì liên quan gì đến tôi? – Cô làu bàu cố giật tay ra lần nữa.
- Liên quan chứ! – Anh vỗ vỗ vào tay cô, mỉm cười. – Cô chính là người sẽ giúp tôi giành lấy nó.
- Làm sao tôi giúp được anh chứ? – Dương Mẫn ngốc nghếch lại bị anh đưa vào tròng.
- Cách đây vài hôm, ông nội có gọi cho tôi. – Anh vẫn tiếp tục lòng vòng.
- Rồi sao?
- Ông bảo…
- Bảo gì? – Dương Mẫn nóng nảy ngắt lời anh.
- Bảo là nếu cô có thai, ông sẽ nhượng lại số cổ phần đó cho tôi! Ha ha! Không tốn sức, không mất một đồng bạc nào…
Anh phá lên cười rồi buông tay cô.
Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, Triệu Thiên Minh tiến một bước, Dương Mẫn liền lũi một bước.
- Anh… - Cô đỏ mặt ấp úng. – Anh… đồ…
- Đồ gì? – Anh nhìn cô khıêυ khí©h.
- Đồ…
Mặt mũi Dương Mẫn đỏ bừng.
- Thật ra tôi đâu có định nhận lời! – Anh nhún vai nhìn cô cười cười. – Là tại cô “gợi ý” cho tôi đấy!
- Anh… tôi cấm anh bước lại gần tôi đấy! – Dương Mẫn trợn mắt nhìn anh.
Triệu Thiên Minh đứng chắn trước cánh cửa xoa xoa hai tay vào nhau.
- Cô trông cũng được đấy!
- Này! – Dương Mẫn hét ầm lên.
- Thôi được rồi! Cô còn đang đi học mà phải không?
Triệu Thiên Minh chép miệng tiếc rẻ.
Dương Mẫn tức nghẹn trước cái vẻ đạo đức giả của anh. Cô dùng hết sức đẩy anh qua một bên rồi chạy ra bên ngoài.
- Vợ yêu! Chưa xong với anh đâu nhé! Lần sau mà “nịnh” anh là anh làm thật đấy!
Dương Mẫn lấy tay đấm vào đầu mình.
Đúng là điên lên được!
Mất mặt quá đi thôi!