*Hoa đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá.
Editor: Xám
Lưu Liên vốn tưởng rằng mình đến Vô Ưu cư làm người tiếp khách , ai ngờ vừa đến đã bị yêu nữ biến thành khách làng chơi.
Hắn cuống quýt xua tay nói: “Ma . . . . . Ma ma, không cần tìm cô nương cho tôi đâu.”
Thôi ma ma đâu thèm nghe lời của Lưu Liên, quay đầu cười xòa với Tần Cửu,
nói: “Cô nương đẹp nhất của chỗ chúng tôi lát nữa phải cùng vương gia
hát hí khúc, không bằng lão thân để Thủy Tiên và Đỗ Quyên đến tiếp vị
công tử kia, đây chính là những cô nương dịu dàng động lòng người nhất
chỗ chúng tôi đấy.”
Tần Cửu mỉm cười nói: “Nếu thế, ma ma sắp xếp đi, phải là cô nương đẹp dịu dàng.”
Thôi ma ma liền cất cao giọng: “Thủy Tiên, Đỗ Quyên, tới hầu hạ khách quý.”
Hai thiếu nữ xinh đẹp như hoa khẩn khoản đi tới, hai nàng dịu dàng cười với Lưu Liên một tiếng, một trái một phải, một nàng đưa bàn tay nhỏ trắng
nõn ra dắt Lưu Liên, mười ngón tay đan xen, kéo hắn đi lên lầu. Nàng kia vòng lấy thắt lưng hắn, nửa đẩy nửa kéo. Lưu Liên vẫn muốn vùng vẫy
giãy chết thoát ra, đưa tay đẩy, ai dè lại đẩy vào hai khối thịt tròn
mềm mại, trong nháy mắt Lưu Liên cảm thấy ngón tay giống như trúng điện
giật, tê dại không ngừng, kèm theo trên người cũng có chút rã rời.
Trong nháy mắt hắn không dám từ chối nữa, chỉ sợ lại chạm phải thứ không nên
chạm, cứ như vậy bị Thủy Tiên và Đỗ Quyên nửa đẩy nửa ôm đi lên lầu.
Thôi ma ma cười dịu dàng nói: “Công tử ngài là bằng hữu của Nghiêm Vương,
thật sự là khách quý, vương gia đã sớm đặt gian phòng tốt, mời lên nhã
thất trên lầu.” Thôi ma ma nói xong, liền đích thân dẫn Tần Cửu và Tỳ Ba đi lên lầu hai.
Lầu hai yên tĩnh hơn đại sảnh dưới lầu, gian
phòng trang trí tao nhã tinh tế, vài chiếc đèn cung đình bằng ngọc Lưu
Ly tỏa ra ánh sáng sáng rực, giữa phòng bày một chiếc bàn gỗ tử đàn rất
lớn, bốn thị nữ chải búi tóc Bán Phiên đứng hầu ở bên bàn, thấy Tần Cửu
đi vào, vội vàng nghênh đón, cởϊ áσ choàng bên ngoài cho nàng.
Ánh mắt Tần Cửu xoay một vòng, thấy trong phòng không có Nhan Duật, cười nhạt hỏi: “Ma ma, vương gia đến lúc nào?”
Thôi ma ma cười nói: “Vương gia đã đến từ lâu rồi, chỉ có điều, hôm nay sở
thích hí kịch nổi lên, nói muốn hát hí khúc. Ngài đừng ngại thưởng thức
một chút, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp đấy. Lão thân ta bận việc đi trước, mấy người các ngươi, phải hầu hạ ngài cho tốt.” Nói xong,
Thôi ma ma liền cáo lui.
Tần Cửu đã sớm biết tất Nhan Duật có thể hát hí khúc, năm đó bởi vì việc hát hí khúc này, đã từng từng khiến
hoàng huynh Khánh Đế của hắn giận đến mức trách mắng hắn. Hát hí khúc là một nghề thuộc chín nghề thấp kém, đừng nói gia đình phú quý, ngay cả
nhà bình thường, nếu không phải bị ép kiếm sống, cũng sẽ không để con
gái đi học hí kịch. Nhưng Nhan Duật là con cháu hoàng thất, không chỉ
học, còn chạy đến rạp hát đường hoàng hát xướng, hôm nay, lại đến hát
trong thanh lâu, quả thật hồ đồ đến cực điểm.
Tần Cửu ngồi xuống ghế, bốn thị nữ liền giống bươm bướm vờn hoa, bắt đầu bưng trà rót nước cho nàng.
Tần Cửu nghĩ đến Lưu Liên, liếc mắt ra hiệu cho Tỳ Ba, nói: “Tỳ Ba, ngươi
tự mình ra ngoài chơi đi.” Tỳ Ba hiểu ý, ôm kiếm lui ra ngoài.
Tần Cửu ngồi ở bên bàn, nghe được tiếng nhạc du dương của đàn Nguyệt truyền lên từ dưới lầu, Tần Cửu ngẩng đầu, xuyên qua rèm cửa nhìn về phía dưới lầu.
Chỉ thấy trên đài diễn kịch ở lầu một, màn che gấm đỏ được kéo ra, một tiểu sinh, một hoa đán bước lên đài cao.
Ánh đèn Lưu Ly sáng lung linh, trang phục hí kịch màu sắc sặc sỡ của tiểu sinh và hoa đán phản chiếu khiến Tần Cửu hoa cả mắt.
Trước kia nàng không có duyên xem Nhan Duật hát hí khúc, không ngờ hôm nay
lại vừa khéo nhìn được, cũng muốn xem hắn hồ đồ ra sao.
Trước
tiên ánh mắt của Tần Cửu chăm chú nhìn lên người tiểu sinh, chỉ thấy hắn mặc một bộ hí phục màu lam, bôi mày vẽ mặt, diện mạo cực kỳ tuấn nhã.
Nàng thật không ngờ, Nhan Duật vẽ mặt mặc hí phục lại tú nhã (thanh tú + nho nhã) hiền lương như vậy, thật sự ngoài dự đoán của nàng.
Lại nhìn hoa đán kia, lúc này lại đưa lưng về phía người xem, chỉ thấy y
phục sắc màu duyên dáng, bóng lưng thon dài yểu điệu, trên đầu cài trâm
phượng trâm ngọc, một lọn tóc đẹp rất dài buông xuống bên eo. Nàng im lặng đứng đó, như ẩn như hiện, thanh
tân thoát tục.
Tiểu sinh khẽ phất hí phục màu lam, quạt giấy khẽ
lay động, cất tiếng hát bi thương: “Mạc đạo nam nhi tâm như thiết, quân
bất kiến, mãn nhãn hồng diệp, tẫn thị ly nhân nhãn trung huyết! Cảnh
tiêu tiêu, phong tích tích, vũ phi phi, đối thử cảnh chẩm nhẫn phân ly?”
Tiểu sinh hát xong, thở dài một tiếng đằng đẵng xa xăm.
Giọng nói của hắn thê lương mà bi thương, ngược lại vô cùng dễ nghe.
Tần Cửu ngẩn ngơ suy nghĩ, thì ra, hắn thật sự biết hát.
Hoa đán “A” một tiếng bi thương, ống tay áo dài khẽ múa, ngân nga hát lên: “Thiền thanh thiết, chập thanh tế, giác thanh vận, nhạn thanh bi, đoạn
tràng xử hà xử xướng dương quan.”
Giọng của hoa đán rất hay, trong mị hoặc mang theo một chút trong trẻo mượt mà, từng chữ từng câu giống như châu ngọc rơi xuống.
Trong chốc lát, dưới đài toàn là tiếng reo hò khen hay.
Khóe môi Tần Cửu mỉm cười, nghĩ thầm: giọng hát êm tai như vậy, lại không
biết hoa đán này trời sinh xinh đẹp ra sao. Nhớ đến vừa rồi Thôi ma ma
nói, cô nương đẹp nhất chỗ bọn họ phải cùng Nhan Duật hát hí khúc, chắc
hẳn đây chính là cô nương đẹp nhất nọ, nàng không khỏi sinh lòng hiếu
kỳ.
Theo nốt dừng của âm cuối, hoa đán kia vung tay áo, xoay người lại, mặt quay về phía dưới đài.
Ống tay áo dài rộng rãi che khuất dung nhan, chầm chậm dời xuống trong
tiếng nhạc khóc thương của đàn Nguyệt, từ từ, lộ ra mày ngài nhỏ dài
thanh tú, lộ ra mắt phượng diễm lệ quyến rũ, lộ ra làn môi anh đào điểm
một chút hồng.
Trong lòng Tần Cửu đột nhiên chấn động, quả nhiên là tuyệt mỹ, không hổ là người xinh đẹp nhất ở đây.
Hoa đán kia bước đi loạng choạng, tay áo dài khẽ phất, đệm với tiếng đàn
Nguyệt xa xăm, uyển chuyển hát lên: “Nhược đáo đế lý, đế lý tửu hương
hoa nông, vạn bàn cảnh mị, hưu thủ thứ cộng biệt nhân, tiện học liên lý. Thiểu ẩm tửu, tỉnh du hí, ký thủ nô gia ngôn ngữ. Thả thủ không khuê,
bả môn nhi khẩn bế; bất niêm ti quản, bãi liễu sơ tẩy, chuyên đẳng trứ
phu quân hảo tiêu tức.”
Bên trong đôi mắt sáng trong của nàng
thấp thoáng có ánh sáng xoay chuyển, tay áo dài trắng thuần khiết phất
ra rồi lại xếp chồng lên từng tấc, khi giơ tay nhấc chân lộ ra vẻ lộng
lẫy uyển chuyển.
Hát xong, cùng với tiểu sinh cầm tay nhìn nhau, đôi mắt trong veo đắm đuối đưa tình.
Tuồng diễn xướng này chính là”Trường đình tống biệt”, phu quân phải vào kinh
đi thi, người con gái đưa tiễn ở đình nghỉ chân. Vạn phần không muốn,
nhưng lại không thể làm lỡ phu quân theo đuổi công danh, lại sợ phu quân vào kinh thay lòng đổi dạ, tâm tình thật sự rất phức tạp.
Hoa
đán kia hát rất hay, diễn cũng tuyệt, diễn tả sự thâm tình của nữ tử
giống y như đúc, khiến cho chúng nhân dưới đài ngây dại.
Xưa nay
người đa tình hay thương cảm trong lúc biệt ly, hay cho một cái cầm tay
nhìn nhau, nước mắt chạy quanh, nghẹn ngào không nói nên lời.*
*Đây là vài câu thơ trích từ bài “Điệu Vũ lâm linh”, bản dịch tìm được từ diendan.maihoatrang.com.
Tiếng đàn chợt sôi trào, tiếng tiêu vυ"t cao, dây đàn gấp gáp, sáo trúc như vỡ tan, tay áo dài xoay múa, cuối cùng tiểu sinh đi mất, chỉ còn lại hoa
đán nhẹ nhàng đứng yên, mặt ngọc thê lương, cất tiếng hát bi thương.
Tiếng hát kia mang theo đau thương như nước chảy hoa rơi, cho dù xinh
đẹp như hoa, làm sao địch nổi dòng chảy thời gian, cuối cùng tất cả
không thể giữ lại, cuối cùng gió thổi mây bay vô tình.
Theo tiếng hát của hoa đán, suy nghĩ của Tần Cửu cũng chợt xa chợt gần, nỗi bi
thương không tên trỗi dậy. Nàng bưng ly trà lên,
thản nhiên uống một ngụm, hỏi: “Ma ma nói, người cùng với vương gia hát
hí khúc, là nữ tử đẹp nhất chỗ các ngươi. Nàng tên là gì?”
Một thị nữ nói: “Là Phán Hinh tỷ tỷ. Ngài muốn gặp tỷ ấy sao? Chỉ là, người bình thường rất khó gặp tỷ ấy một lần .”
Tần Cửu đã sớm nghe nói, nữ tử trong thanh lâu, thậm chí còn có chút khó
gặp hơn cả tiểu thư khuê các, nàng khẽ cười nói: “Nói vậy, vị Phán Hinh
cô nương này người bình thường khó có thể gặp một lần. Nhưng mà, không
biết ai có thể lọt vào mắt nàng?”
Thị nữ nói: “Phán Hinh tỷ tỷ là một tay tì bà giỏi, hát hí khúc lại hay, tỷ ấy tán thưởng những văn
nhân nhã sĩ tài hoa tuyệt vời nhất, đối với vương tôn công tử tầm thường cũng không coi ra gì.”
Tần Cửu cười nói: “Nói vậy, ta không tài hoa, sợ là không thể gặp được Phán Hinh cô nương rồi.”
“Ai nói không gặp được chứ?” Chỉ nghe thấy một giọng nói êm tai kỳ ảo
truyền đến từ ngoài cửa, cửa phòng bị đẩy ra, một hương thơm thanh nhã
(thanh lịch + tao nhã) từ từ tràn ngập, một nữ tử thướt tha chậm rãi đến gần, tức giận nói, “Bốn kẻ tiện tỳ các ngươi, lại nói xấu gì ta đấy,
Cửu gia là khách quý của vương gia, sao ta có thể không gặp?”
Tần Cửu nhìn mỹ nhân thanh nhã trước mặt, hỏi: “Cô chính là Phán Hinh cô nương? Là hoa đán vừa rồi hát hí khúc?”
“Hoa đán?” Phán Hinh che miệng cười, cúi đầu không nói.