Chương 42: Hoan Lạc

Không ngờ kẻ nói chuyện lại là một con vẹt nhỏ mỏ đỏ, chẳng trách vừa rồi không thấy được người nói chuyện.

Chỉ là, lời con vẹt nhỏ này nói ra, thật kinh thế hãi tục!

Cái gì gọi là khó nghe?

Cái gì gọi là đã từng nghe khúc nhạc dễ nghe hơn?

Còn nói mình là tiểu gia! ?

Kì thực, kể từ sau lần Lưu Liên tranh chấp với Tần Cửu, nói một câu tiểu gia, Hoàng Mao liền bắt chước gọi mình là “tiểu gia” .

Dưới đài cao có người cảm thấy Hoàng Mao thú vị, cao giọng hô: “Vẹt nhỏ, người gảy đàn nghe hay nhất mà ngươi nói là ai?”

Thực ra người nọ chỉ muốn đùa giỡn Hoàng Mao một chút, không ngờ Hoàng Mao

lại tức, lắc lư lông vàng trên đầu phượng của mình, tràn đầy tức giận

nói: “Tiểu gia không phải là vẹt nhỏ, tiểu gia là Phượng Hoàng, Phượng

Hoàng. Khúc nhạc của A Xú dễ nghe nhất!”

Đám người cười ầm một

tiếng, không ngờ con vẹt nhỏ này có linh tính như vậy, có thể đối đáp

với người trôi chảy, còn nói mình là Phượng Hoàng.

“Ai là A Xú hả?” Có người lại hô.

Lưu Liên xấu hổ, vừa rồi hắn nghe được Tần Cửu và Hoàng Mao rì rầm nói gì

đó, dường như loáng thoáng có liên quan tới mình, nhưng không ngờ lại là nói mình gảy đàn, lẽ nào yêu nữ muốn bảo mình lên trên đài gảy đàn?

Lưu Liên quay đầu lại kinh ngạc nhìn về phía Tần Cửu, chỉ thấy yêu nữ cười dịu dàng duỗi lưng một cái, cười kì dị với hắn.

Lưu Liên đổ mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc tại sao yêu nữ biết mình có thể gảy đàn? Hắn cũng không nhớ sau khi mình vào Thiên Thần tông đã từng gảy đàn.

Yêu nữ quá đáng sợ, lại còn đủ vô sỉ.

Chắc là ghen ghét người ta cầm nghệ tốt, mà chính nàng lại không thể chơi

đàn, liền đem mình ra để bêu xấu.

Hoàng Mao tao nhã đắc ý lượn vòng trên không trung, sau cùng bay đến trên vai Lưu Liên rồi đậu xuống, vỗ cánh nói: “A Xú, đàn một khúc đi.”

Lưu Liên đứng ở trước cửa rạp gỗ của Nhan Duật, vị trí bên này sát phía

trước mà lại rộng rãi, tầm mắt của chúng nhân rất nhanh đã theo đường

bay lượn của Hoàng Mao rơi xuống người Lưu Liên.

Chỉ thấy đây là

một thiếu niên thanh cao tuấn nhã, nhìn qua còn chưa đến hai mươi tuổi,

mặc một bộ trang phục người hầu màu xám tro, cái đầu không tính là cao,

cho thấy còn chưa trưởng thành. Dung mạo của hắn hết sức tuấn tú, mặc dù vẻ mặt có chút ngơ ngác, nhưng đôi mắt đen lại trong veo đến tột cùng,

mang theo chính khí bức người và ngạo khí coi khinh kẻ tầm thường.

Từ nhỏ Lưu Liên chưa từng bị nhiều người vây xem như vậy, những người chen chúc ở phía sau không nhìn thấy hắn, còn nhảy lên nhìn. Lưu Liên bị

nhìn đến trong lòng phát hoảng, vội vàng xua tay nói: “Ta có thể gảy

đàn, có điều, ta không tham dự lễ Cầu Tuyết .”

Nhưng Hoàng Mao đã mạnh miệng trước mặt mọi người, đắc tội hết với những tiểu thư khuê các tham dự lễ Cầu Tuyết. Có vài nữ tử không chịu yếu thế, ở trước mặt phủ

doãn Lệ Kinh Mạnh Hoài, ra sức yêu cầu Lưu Liên lên đài diễn tấu.

Mạnh Hoài cảm thấy điều này thật là hồ đồ, chỉ là một lời của một con vẹt nhỏ nói mà thôi, làm sao có thể cho là thật.

Nhạc sư Tiêu Nhạc Bạch ngự dụng trong hoàng cung lại thản nhiên nói: “Con vẹt nhỏ này bay ra từ trong rạp gỗ của hoàng thúc.”

Mạnh Hoài nghe vậy lau mồ hôi, đồng ý cho Lưu Liên lên đài diễn tấu. Vì vậy, Lưu Liên đành phải miễn cưỡng đi lên đài. Trước khi hắn đi, Tần Cửu gọi hắn lại, thản nhiên nhíu mày nói: “Liên Nhi nhất định sẽ thắng, đúng

không?”

Lưu Liên nhìn đôi mắt chứa ý cười của Tần Cửu, đành phải gật gật đầu.

Nhan Duật dựa nghiêng ở trên giường, y phục đen huyền thêu hoa văn màu đỏ

tươi rủ xuống, chiếc ly trắng như tuyết nắm ở trong tay, lộ ra phong

tình lười nhác. Hắn thờ ơ nhìn toàn bộ sự việc, cũng không nhiều lời,

chỉ là đôi mắt anh tuấn mị hoặc híp lại, từ trên cao nhìn xuống mà quan

sát Tần Cửu, dường như muốn nhìn nàng thấu đáo từ trong ra ngoài.

Lưu Liên từ từ bước lên đài cao, ngồi ở trước ghế đàn, vốn là đánh giá đàn

Thất Huyền một phen, điều hòa hơi thở một chút, trước tiên một tay gảy

lướt qua đàn Thất Huyền từ trên xuống dưới một phen, rồi lại gảy ngược

từ dưới lên trên. Dừng lại chốc lát, hắn đột nhiên dùng

lần lượt hai tay, truyền xuống một chuỗi tiếng nhạc rộn rã.

Vào giây phút này, Lưu Liên như biến thành một người khác.

Dường như cả người hoàn toàn chìm đắm ở trong tiếng nhạc, không có một chút

ngờ nghệch nào nữa, một đôi mắt trong veo linh khí bức người, đôi tay

mười ngón linh động dị thường, bay nhảy gảy múa ở trên dây đàn.

Mà tiếng nhạc bay ra từ dưới ngón tay hắn lưu loát hoa lệ, rất vui vẻ.

Tựa như một cơn gió ấm áp khẽ lướt qua, trước mắt chợt hiện đầy cây hoa

quỳnh nở rộ, lại giống như khi mỹ nhân nhanh nhẹn xoay chuyển bước múa,

tay áo tung bay.

Tiếng nhạc dần dần khuấy động, dồn dập như Ngân Hà chợt chảy xiết, cuồn cuộn sôi trào.

Trên trời mây nhỏ tản ra, trong rừng cành hoa lay động.

Tiếng đàn kia gảy đến say mê, người người đều cảm thấy trong lòng mình dường

như cũng được đặt một cây đàn Thất Huyền, theo đầu ngón tay của hắn cùng nhau tấu vang.

Nghe đến cuối cùng, mọi người đã chẳng biết tiếng đàn này đến từ đâu, phảng phất như từ trên mặt hồ của Kính hồ yên ả,

lại như là từ trên cánh hoa tung bay trong rừng.

Mà người nghe đàn phía dưới, trong lòng cũng đã được hoan lạc lấp đầy, quên mất âu sầu lao động cơ khổ.