Chương 26: Lăng Ba Đạp Bộ

“Yêu nữ, Thiên Thần tông các ngươi không có một ai tốt đẹp, dù ta có làm quỷ cũng không tha cho các ngươi!”Anh Đào chợt khàn giọng quát lên.

Rõ ràng nàng ta đã bị miêu tả tàn nhẫn đẫm máu vừa rồi của Tần Cửu dọa cho sợ hãi, sắc mặt trắng bệch như tuyết, nhưng dù rằng như vậy, lại vẫn

chặn đứng câu chuyện của Lưu Liên. Điều này khiến Tần Cửu rất ngạc

nhiên, điều càng làm cho nàng ngạc nhiên là, Anh Đào nói Thiên Thần tông không có ai tốt đẹp cả.

Thiên Thần tông không có một ai tốt đẹp sao?

Tần Cửu kinh ngạc nhíu mày.

Từ khi Liên Ti Không sáng lập Thiên Thần tông rồi truyền lại đến nay,

Thiên Thần tông không hiếm anh hùng liên tục xuất hiện, người ở trên

triều đình tạo dựng sự nghiệp cũng có không ít, thế lực của Thiên Thần

tông cũng càng ngày càng lớn mạnh. Ở Đại Dục Quốc, Thiên Thần tông là

thủ lĩnh bạch đạo, là một môn phái được rất nhiều người ngưỡng mộ. Có

không ít con dân dùng tài năng để gia nhập Thiên Thần tông vì quang

vinh. Mà Anh Đào thân là đệ tử của Thiên Thần tông, lại nói ra một lời

như vậy, Tần Cửu vô cùng kinh ngạc.

Vậy có hai khả năng, một là,

Anh Đào thật sự hận Thiên Thần tông sâu sắc. Hai là, bị câu chuyện lột

da vừa rồi của nàng dọa sợ, muốn nhân cơ hội chọc giận nàng, tìm cái

chết nhanh gọn.

Rốt cuộc là loại nào đây?

Tần Cửu nhướng mày, chậm rãi nói: “Thiên Thần tông không có người nào tốt? Vậy sao?”

Anh Đào nhìn ý cười giống như đóa hoa xuân nơi khóe môi Tần Cửu, lại nghĩ

đến yêu nữ này có thể lột sạch da mình, chỉ cảm thấy sợ hãi trong lòng

liên tục nảy sinh, cơ thể không ngừng run lên. Đột nhiên nàng ta ngã

xuống mặt đất, để nhặt viên thuốc bị Lưu Liên ném trong xe. Thân thể

nàng ta đang cử động, lại cảm thấy ngón tay của hai bàn tay đau nhức,

vừa cúi đầu nhìn, chỉ thấy mười đầu ngón tay đều bị kim thêu hoa xuyên

qua. Đều nói mười ngón tay nối liền với tim, nàng ta hơi dùng lực một

chút, đã đau đớn dữ dội, làm sao còn lấy được đồ này vật nọ.

Sợi tơ buộc vào kim thêu hoa nhiều màu rực rỡ, diễm lệ đến mức làm cho lòng người kinh sợ.

Tay trái Tần Cửu cầm khung thêu hoa, tay phải nhỏ nhắn trắng như mỡ đông

đưa ra, giống như đánh đàn ở trên sợi tơ nhẹ nhàng gảy vài cái, Anh Đào

lập tức đau đến mức kêu thét lên.

“Dám to gan phỉ báng Thiên Thần tông, ngươi chính là kẻ phản nghịch, chết mười lần cũng không đủ, xem

Cửu gia ta trừng phạt ngươi như thế nào!” Tần Cửu cười tủm tỉm nói,

“Hoàng Mao, đã lâu không nhảy múa thì phải? Tới nhảy một khúc Lăng Ba

Đạp Bộ đi!”

Hoàng Mao vừa nghe thấy Lăng Ba Đạp Bộ, hưng phấn kêu lên một tiếng quái dị, vỗ cánh đậu lên sợi tơ, đạp xuống mười sợi tơ

rung rung rồi nhảy lên.

Theo động tác nhún nhảy của Hoàng Mao,

thỉnh thoảng sợi tơ lại trùng xuống, siết chặt ngón tay của Anh Đào. Kim thêu hoa xuyên lệch qua ngón tay, hoàn toàn không thể rút ra.

Anh Đào đau đến tê tâm liệt phế mà gào thét, Lưu Liên ở một bên cũng sợ đến choáng váng.

“Anh Đào, ngươi biết không? Ta còn có một loại phương pháp gϊếŧ người lợi

hại hơn, Hoàng Mao, ngươi đến nói cho nàng ta biết đi.” Tần Cửu híp mắt

nói.

“Dệt vải! Dệt vải!” Hoàng Mao nói.

Tần Cửu dịu dàng

cười nói: “Phương pháp dệt vải này cũng không phải là cởi y phục của

ngươi, ta không có hứng thú với thân thể của nữ nhân. Mà là, dùng máu

thịt của ngươi để dệt vải, ngươi tin hay không? Bây giờ ta quăng thoi

dệt ra, nó sẽ xuyên thủng da thịt ngươi, quấn máu thịt của ngươi và sợi tơ với nhau, ngươi nói xem, cuộn vải này dệt xong, trên người ngươi sẽ

thành bộ dạng gì đây? Bây giờ ngươi có còn nói Thiên Thần tông không có

gì tốt đẹp không?”

Lưu Liên nhìn chằm chằm ý cười nơi khóe môi Tần Cửu, tròng mắt đảo một vòng, gần như muốn ngất đi.

Ngược lại Anh Đào vẫn kiên cường, khàn giọng nói: “Ngươi gϊếŧ ta rồi, Thiên

Thần tông vẫn không có kẻ nào tốt đẹp. Thiền Thần tông sớm đã có lòng

phản nghịch, làm như ta không biết sao? Đến cuối cùng các ngươi đều

không được chết tử tế, sẽ càng thê thảm hơn ta ngày hôm nay.”

Hàng lông mày đen như than vẽ của Tần Cửu nhíu lại, cười cười nói với Hoàng

Mao: “Hoàng Mao, về đi, hình như ngươi lại béo lên rồi, điệu múa Lăng Ba Đạp Bộ này giống như Khiêu Đại Thần* vậy.”

*Khiêu Đại Thần: một

loại nghi thức của Mãn tộc Tát Mãn giáo. Người thực hiện sẽ đeo mặt nạ,

mặc trang phục Tát Mãn, lưng đeo thắt lưng có chuông, tay trái cầm

trống, tay phải cầm dùi, phối hợp với những nhạc cụ khác, vừa đánh trống vừa hát.

Hoàng Mao bị lời nói của Tần Cửu đả kích không nhẹ, vỗ

cánh bay đến trên vai Tần Cửu, bắt đầu ngoẹo đầu đánh giá thân chim của

mình. Cuối cùng có lẽ cảm thấy mình thật sự béo, bay đến trên đầu Lưu

Liên dưới tâm trạng buồn bực, bắt đầu luyện tập điệu múa giảm béo. Lưu

Liên đã sớm bị dọa đến mức cả người như nhũn ra, Hoàng Mao bổ nhào tới

như vậy, hắn không chịu nổi, đùng một tiếng cả người ngã lăn xuống đất.

Hoàng Mao không hài lòng, hung hăng mổ mặt của hắn để cho hắn đứng dậy.

Tần Cửu khẽ mỉm cười nói với Anh Đào: “Ngươi vẫn rất kiên cường, dựa vào

điểm này, ta sẽ cho ngươi cơ hội cuối cùng, nếu ngươi khai ra kẻ tiết lộ tin tức cho ngươi, ta lập tức tha cho ngươi tội chết!”

Anh Đào buồn bã cười nói: “Không có ai nói cho ta biết, là ta đoán được.”

Tần Cửu tàn nhẫn cười một tiếng, lạnh giọng nói: “Xem ra ngươi một lòng

muốn chết, vậy được, ta lập tức hoàn thành tâm nguyện cho ngươi!”

Tần Cửu nói xong, liền lấy con thoi trong tay áo ra, đang muốn quăng đi,

chợt nghe Lưu Liên run giọng kêu lên: “Cửu gia, tha cho nàng ta đi, là

nô tài nói cho nàng ta biết!”

Tần Cửu nghiêng đầu cười cưng chiều với Lưu Liên: “Lòng dạ Liên Nhi thật tốt quá, nhưng tội danh này không

thể nhận bừa được đâu. Ngươi trung thành với ta ta biết, sao lại phải

bội ta chứ. Nếu như ngươi không đành lòng nhìn, thì che mắt lại, hoặc là ra ngoài bầu bạn với Tỳ Ba đi. Đi đi!”

Lưu Liên không hề di

chuyển, ba chân bốn cẳng bò từ dưới đất dậy, đột nhiên giống như có được sức mạnh, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ dữ tợn, chỉ vào Tần Cửu, mắng:

“Ai nói tiểu gia ta trung thành và tận tâm với ngươi, đó là tiểu gia sợ

ngươi. Hôm nay tiểu gia ta không thèm để tâm nữa, ai chẳng biết ngươi

chính là Câu Hồn Hồng Y, ngươi dùng đồng nam để luyện công, làm hại biết bao nhiêu tính mệnh của những nam nhân tốt. Chính là tiểu gia ta tố

giác ngươi, lợi dụng An Lăng Vương diệt trừ ngươi, vậy mà ai biết đêm

qua ngươi không hề động đến bốn thiếu niên kia, coi như ngươi mạng lớn,

tiểu gia ta thừa nhận đã vu tội. Không phải ngươi muốn dệt vải da người

sao? Dùng ta đi! Ngươi thả Anh Đào ra!”

Tần Cửu cười khúc khích,

ngón tay cử động, hơi dùng lực một chút, mười cây kim thêu hoa lập tức

quay trở lại. Nàng thật sự không nhìn lầm, dưới sự ức hϊếp dọa nạt mỗi

ngày của nàng, tiểu tử này vẫn giữ nguyên tấm lòng chất phác chính

nghĩa.

Nàng nén cười, làm ra dáng vẻ cực kỳ tổn thương, nhìn

thẳng Lưu Liên nói: “Liên Nhi, ngươi ở đây nói bậy bạ gì đó? Ngươi cũng

biết, lời này của ngươi sẽ khiến ngươi mất đi tính mạng. Cửu gia thật

lòng yêu thích ngươi, mới không nỡ để ngươi đi giúp ta luyện công. Nhưng ta hận nhất sự phản bội của người bên mình, nếu như ngươi thật sự phản

bội ta, ta cũng đành phải nhịn đau hạ đòn sát thủ thôi.”

Anh Đào

ôm ngón tay nói: “Lưu Liên, ta biết ngươi là người tốt, nhưng cũng không cần phải vơ tội vào mình, ta không cần ngươi cứu.”

Lưu Liên ngồi ở trong buồng xe, sống lưng ưỡn rất thẳng, nói từng câu từng chữ: “Tội

của tiểu gia để tiểu gia gánh, yêu nữ, ngươi ra tay đi!”

Dáng vẻ

thản nhiên thấy chết không sờn này, khiến trên người Lưu Liên tràn đầy

một loại khí chất chính nghĩa. Thiếu niên này ở trước mặt Tần Cửu luôn

là người hầu vâng lệnh, đột nhiên đã trở nên lớn hơn rồi.

Tần Cửu chậm rãi thu hồi ý cười bên môi, sát ý lạnh lùng tụ lại trong con mắt

đen. Nàng từ từ giơ tay lên, tưởng như âm thanh của sợi tơ chuyển động

vụt qua bên trong xe.

Lưu Liên nhắm hai mắt lại, chờ kim thêu

hoa đâm vào người mình, chẳng biết qua bao lâu, đau đớn trong dự liệu

không hề truyền tới. Hắn lấy can đảm từ từ mở mắt ra, thấy yêu nữ ngồi ở trên ghế mỹ nhân đang phẩm trà.

Lưu Liên lập tức bối rối, “Ngươi không gϊếŧ ta?”

Mắt phượng của Tần Cửu híp lại một cái giữa làn hơi nước mịt mờ, nói: “Gϊếŧ ngươi nhàm chán biết bao? Ta còn phải giữ lại mạng của ngươi để hành hạ thật vui chứ. Ta lại vừa nhớ tới một cách chết mới…”

Lưu Liên chỉ cảm thấy sau lưng dâng lên một luồng khí lạnh.

Thật ra, có đôi khi người không sợ chết, cái sợ là chờ chết.

Loại giày vò này, chỉ có từng tự mình trải nghiệm thì mới có thể thật sự hiểu đó là loại sợ hãi thế nào.