Cái thứ tình yêu này, thực mẹ nó ép khô người -- 《 Sơ quen 》
- -
" A?" Ôn Lộ giật mình nhìn Thẩm Tại Đồ.
Bị cặp mắt ngập nước kia nhìn lên, trái tim Thẩm Tại Đồ bỗng dưng run lên.
Lắp ba lắp bắp nói: "Chúng, chúng ta bây giờ, đều phải lấy học tập làm việc chính, yêu sớm không tốt."
Thẩm Tại Đồ chăm chú nhìn cậu, chột dạ nói: "Còn có chính là cậu phải nhìn xa rộng hơn một chút, đừng để bị một ít đồ vật trước mắt mê hoặc, như vậy rất dễ bị lừa."
" Bị lừa sao?"
" Đương nhiên." Nhìn bộ dạng Ôn Lộ dường như đã tin, Thẩm Tại Đồ lập tức đảm nhiệm đạo sư tình yêu không chút kinh nghiệm yêu đương," Chính là tốt nhất nên tham khảo các bạn một chút, hơn nữa thích của hiện tại cũng không hẳn là thích."
Ôn Lộ chớp mắt mấy cái,"Ừm" một tiếng.
Thẩm Tại Đồ có chút không yên lòng hỏi: "Vậy, bây giờ cậu có độc thân không?"
Lời này mang theo mục đích không thể nói nào đó, Ôn Lộ không biết nên trả lời như thế nào.
Đại khái có thể là ngồi cùng bàn được một thời gian.
Ôn Lộ cũng dám đánh bạo dùng khóe mắt liếc Thẩm Tại Đồ một cái.
Đầy sinh động, đầy linh khí.
Nháy mắt, trái tim Thẩm Tại Đồ không biết phải làm sao.
Buồn bực chồng chất trong lòng cả đêm đều tan biến.
Một khắc này, nóng lên.
Thực xa lạ, nhưng cũng đẹp đẽ như vậy.
Ôn Lộ chu miệng nhỏ thì thầm: "Này, có liên quan gì với cậu chứ?"
Thẩm Tại Đồ nuốt nước miếng, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Anh vừa vô lại vừa ngang ngược: "Sao, sao lại không liên quan, tớ là bạn cùng bàn của cậu, có nghĩa vụ giám sát thành tích học tập của cậu."
Trong giọng nói mang theo khí lực tươi trẻ, nghe rất hung dữ.
Nhưng mỗi chữ lại nóng vô cùng, toàn bộ chui vào trong lòng Ôn Lộ.
Ôn Lộ có chút không phục vừa há miệng thở dốc, đã bị người cắt ngang.
" Ha ha ha, ngọa tào." Đinh Thành phía trước không nhịn nổi, âm thanh run rẩy cười mắng: "Lão Thẩm, mày mẹ nó thành tích xếp hạng ba mươi mấy giám sát thành tích đứng đầu? Lấy cớ sứt sẹo như thế sao mày nói ra được."
Bả vai Vương Lệ cũng không ngừng run rẩy: "Nhật*, Đinh Thành, mày, không nói lời nào thì chết à, chị còn muốn nghe nhiều một chút mà."
Đinh Thành cười ngả về phía sau: "Vợ của huynh đệ à, tớ nói cho cậu biết, huynh đệ ngốc này của tớ trên phương diện tình cảm không có kinh nghiệm gì, cậu khoan dùng với nó một chút, nó chính là muốn theo đuổi cậu."
Tiếng" Vợ của huynh đệ" kia làm Ôn Lộ bùng nổ.
Có một loại quẫn bách khá mà giải thích hiện lên trên mặt.
" Tao nhật nó*." Thẩm Tại Đồ hiện tại cảm thấy mấy tên này phiền chết đi dược: " Đinh Thành, mày đừng gọi bậy."
(*: Chửi thề)
Đinh Thành cười không dừng được: "Tao gọi như vậy, mày mẹ nó trong lòng hiện tại sợ là nở hoa tưng bùng rồi đi."
Một loại xấu hổ vì bị nói toạc tâm tư làm cho người ta mặt đỏ tim đập, nhưng ngoài miệng Thẩm Tại Đồ còn có ba phần khí phách: "Mày cút đi."
Miệng anh thì ác thế, nhưng lại nhìn lén ánh mắt sâu thẳm của Ôn Lộ.
Đề tài bị người quấy nhiễu như thế, hai người không hiểu sao có chút chột dạ, sau khi tan học cũng không nói chuyện.
Tan học, trên sân bóng.
Thẩm Tại Đồ mất hồn mất vía đơn độc đập bóng, ánh mắt lại thường nhìn về phía đường năm nhất.
Bỗng nhiên mắt sáng lên, nhìn vào một thân ảnh nho nhỏ.
Vừa chuẩn bị ném bóng vào rổ, lại bị đồng học lớp khác chặn lại.
"Đệt." Thẩm Tại Đồ thầm mắng một tiếng.
Quả bóng đυ.ng vào khung rổ rơi trên mặt đất, lại trở về trên tay anh.
Tiếp theo, động tác anh như chơi đùa rất đẹp, biến thành một người phi thường đẹp đẽ, ba điểm.
"Bóng tốt." Đinh Thành hô một tiếng.
Cùng với tiếng thét nhỏ xung quanh.
Thẩm Tại Đồ vội vàng hướng về bên cạnh tìm kiếm, bóng người đã con mẹ nó không còn.
" Lão Thẩm." Đinh Thành gọi anh, nhìn theo tầm mắt," Mày mẹ nó tìm cái gì thế?"
Thẩm Tại Đồ hết hứng thú, cuối cùng, đổi một người lên.
Tiếp nhận nước Đinh Thành ném cho anh, uống một ngụm.
" Không có gì." Trong lòng Thẩm Tại Đồ buồn bã, kéo vai Đinh Thành," Đi, đến WC."
Hai người vừa đến WC, chợt nghe bên trong có người bàn luận về Ôn Lộ," Ở lớp hai nhỉ? Là học sinh mũi nhọn kia, vừa mới ra khỏi WC ấy, khà khà."
Thẩm Tại Đồ cùng Đinh Thành nhìn thoáng qua nhau, giả vờ như không chút để ý đi WC.
Người lớp khác còn đang nói.
" Nhìn vẻ mặt mày thật da^ʍ | dáng, nghĩ cái gì thế?"
"Hề hề?" Nam sinh kia miệng nhả khói, hắn tên Lưu Viễn, năm hai, cười lên có dáng vẻ lưu manh," Mày không thấy da nó đặc biệt trắng sao, ban nãy vừa mới nhìn trộm, có hương vị không nói nên lời.
Hai người khác ha ha cười rộ lên: "Là cực trắng, cảm giác còn trắng hơn nhiều so với nữ sinh lớp chúng ta."
"Ầy, nữ sinh lớp chúng ta có mấy người đen như than ấy, thua kém nhiều." Trong đầu Lưu Viễn nghĩ điều không nên nghĩ, ngoài miệng vừa nói lời này, hai người còn lại phụ họa cười.
Ba người đi WC xong, cười hì hì đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, đã bị người gọi lại,"Êi, các anh em."
Quay đầu lại, thấy hai nam sinh.
" Các cậu ban nãy, đang nói ai thế?" Thẩm Tại Đồ mặt không đổi sắc hỏi, âm thanh mang theo vẻ miễn cưỡng.
Ba người nhìn nhau, có lẽ đây là thiên tính đàn ông, biết đối phương lai giả bất thiện.
"Mày là ai?" Lưu Viễn cau mày hỏi.
Đinh Thành cười nhạo một tiếng, đi dựng lại chổi lau WC.
Lúc này có người nhỏ giọng nói nhỏ vào tai nam sinh kia: "Hình như là năm ba, tên Thẩm Tại Đồ, chính là người lúc trước viết kiểm điểm trước toàn trường."
"À, người có tên tuổi nha." Lưu Viễn nở nụ cười, khinh thường: "Bọn này nói ai liên quan gì đến mày hả."
" Là không liên quan đến tao." Thẩm Tại Đồ vận động cổ tay, giải thích: "Chính là, trong đầu mày có nghĩ đến toàn bộ người trong trường, nhưng người này thì không được."
Ba người dò xét liếc nhau một cái.
Lưu Viễn cau mày, tỏ ra hung ác hỏi: "Mày là gì của nó?"
"Yo," Đinh Thành đột nhiên vui vẻ," Bọn mày sau lưng tán gẫu vợ của huynh đệ ta, hỏi huynh đệ ta chưa?"
Ba người: "........"
Năm phút sau, Thẩm Tại Đồ cùng Đinh Thành đi ra khỏi WC, Đinh Thành có vẻ còn chưa thỏa mãn, trong không trung khoa tay múa chân hai cái: "Thực mẹ nó sướиɠ."
Thẩm Tại Đồ soi gương, ngón tay xoa máu trên đường chân tóc.
Đinh Thành nhìn thấy: " Mày đây là làm gì thế, lão Thẩm?"
Thẩm Tại Đồ không trả lời, tự mình chỉnh sửa, ba nam sinh phía sau, hai người ôm mắt, một người ôm mũi đi ra từ WC.
" Từ từ." Thẩm Tại Đồ gọi một tiếng, ba người nháy mắt đứng nghiêm, bọn họ có chút sợ hãi.
"Mày, mày còn muốn làm gì? A" Nhìn thấy Thẩm Tại Đồ từng bước từng bước đi đến trước mặt, bỗng nhiên đập tay một cái, Lưu Viễn bị dọa rồi, chỉ cảm thấy một ngón tay lau trên mặt người kia một chút.
Thẩm Tại Đồ giơ một ngón tay dính máu, hất cằm: "Đi đi!"
Ánh mắt Lưu Viễn nhìn Thẩm Tại Đồ như nhìn kẻ biếи ŧɦái: Này mẹ nó tự lau máu hắn trên mặt mình???
Lúc hai người trở về lớp học, Thẩm Tại Đồ kéo mũ xuống rất thấp.
Đinh Thành một đường không hiểu huynh đệ hắn có ý đồ gì, trong chớp mắt hắn nhìn thấy Ôn Lộ kia, bừng tỉnh đại ngộ, nhìn huynh đệ hắn với cặp mắt khác xưa, nhỏ giọng: " Đi đi, lão Thẩm, mày mẹ nó hiện tại lại dùng khổ nhục kế a."
Thẩm Tại Đồ không muốn để ý đến hắn, trở về chỗ ngồi.
" Hey, vợ của huynh đệ." Đinh Thành ngồi xuống liền nói với Ôn Lộ: "Huynh đệ này của tớ, vừa mới theo người đi đánh nhau, cha cha cha, thảm lắm, bị người hung hăng cho một cú, chỉ có một chữ thảm, đầu phá ra cái hố, máu xì xì xì chảy trên mặt........"
Đinh Thành vừa nói vừa khoa tay múa chân, đem" thảm trạng" của Thẩm Tại Đồ suy diễn giống như đúc, Thẩm Tại Đồ nghe thấy "đầu phá ra cái hố", mặt tái xanh.
" Đinh Thành, mày bớt nói hai câu thì chết à?" Thẩm Tại Đồ hung hăng trợn mắt trắng với hắn, trên đỉnh đầu anh có vết máu, hắn đem đầu nói phá thành cái hố?
Nhưng Ôn Lộ không cảm thấy nói quá, nghiêng đầu vừa nhìn, bạn cùng bàn của cậu trên đầu thật sự có máu: " Cậu, cậu đánh nhau?"
Cặp mắt trong suốt kia, rất sáng, bên trong còn lộ ra khϊếp đảm với anh, bị Ôn Lộ "chất vấn" như vậy, khí thế bá đạo của Thẩm Tại Đồ vừa đánh người trong WC toàn diệt, lập tức trở nên ngây ngốc: "Chúng ta, đàn ông chúng ta đánh nhau thì có sao."
Nói xong, lấy ánh mắt trộm nhìn Ôn Lộ, làm bộ làm tịch hung dữ với Ôn Lộ: " Cậu là đàn ông không mẹ nó đánh nhau à?"
Anh lớn tiếng, một hơi đàn ông, Ôn Lộ nuốt nước miếng, có chút không dám nhìn anh, âm thanh nhỏ nhẹ: "Cậu, cậu sao lại, bỗng dưng hung dữ như vậy?"
Nhìn thấy lông mi nhung dày buông xuống, nghe tiếng nói nhỏ nhẹ.
Trong lòng Thẩm Tại Đồ ngẩn ra, đột nhiên có chút hối hận.
Trong lòng không khỏi nghĩ, Ôn Lộ trước mặt kia có phải hay không.
Có phải hay không cũng là ngữ khí như vậy.
Có phải hay không cũng là vẻ mặt như vậy.
Một bộ ngoan ngoãn khiến người ta muốn nâng niu che chở trong lòng bàn tay, lại có bộ dáng mềm mại khiến người ta muốn cưng chiều trong lòng.
Lại mềm mại làm người ta muốn, hung hăng, hung hăng, bắt nạt.
Nhưng mà.
Tưởng tượng đến nam sinh tiếp điện thoại ở nhà tối qua.
Tưởng tượng đến đã có người nhanh chân đến trước anh.
Hơn nữa muộn như vậy, trong nhà Ôn Lộ, chỉ có hai người.
Mà đêm còn dài như vậy.
Ở trong lòng anh liền ghen tị đến phát điên, điên cuồng, nhất thời nóng nảy, liền trở nên không ngăn được miệng: "Tớ vốn dĩ cũng rất hung."
Ôn Lộ không biết sao anh lại tức giận, lập tức không dám nói tiếp nữa.
Đinh Thành ở phía trước dựng thẳng lỗ tai nghe, lúc này một đầu chấm hỏi: Đầu huynh đệ hắn có phải con mẹ nó có tật xấu gì hay không???
Bầu không khí giữa hai người cương cúng.
Trong lòng Thẩm Tại Đồ thấy không được, anh hung hăng gấp sách lại, lấy giấy trong bàn ra, từng động tác đều mang theo tức giận.
Anh dùng sức chà máu trên đầu, da đầu bị xát đau, còn không ngừng lại.
Hắn quả thực đúng là ngu xuẩn, mười phần đần độn.
Giống như bị thần kinh, điên rồi, mắc bệnh rồi.
Đầu óc rơi hỏng, không có chỉ số thông minh.
Mới có thể đi làm loại chuyện chỉ thằng ngốc mới làm.
Sát sát, bỗng nhiên áo bị người kéo hai cái, động tác Thẩm Tại Đồ cứng đờ, trong mắt có chút không thể tin được.
Chỉ thấy một bàn tay nhỏ trắng đưa giấy đến, bên tai anh truyền đến một tiếng nhẹ nhàng, mềm mại, đang hỏi anh: "Rất đau sao?"
Trong phút chốc, hô hấp Thẩm Tại Đồ ngừng lại, cảm xúc dao động lớn đến nhất thời không biết mình họ gì tên chi.
Hắn lúc này rốt cuộc hiểu được một câu trong sách:
Dù ngươi có là bách luyện thép, cuối cùng cũng hóa thành ôn nhu trong tay người.