Chương 6: Sơ quen 3

Trong lòng thiếu niên không có tâm sự, trong lòng thiếu niên chỉ có người ___ 《 sơ quen 》

- -

Sương mù trong lòng hóa hư không.

Thẩm Tại Đồ ngồi tại chỗ, trong tay là tờ giấy nhỏ, cúi đầu, ngây ngốc cười.

Tiếp theo anh mở bút, mặt khác kéo xuống một tờ giấy, viết chữ lên trên.

Thừa dịp Tần Thủy Hoàng không chú ý, cái tay dưới bàn kéo góc áo Ôn Lộ.

Ôn Lộ cúi đầu, lén lút tiếp nhận, trên tờ giấy viết một loạt chữ rồng bay phượng múa bằng bút máy: Vậy không phải tớ vì cậu viết ba nghìn chữ kiểm điểm vô ích sao?

Vì cậu?

Ôn Lộ nghĩ đến ban nãy Thẩm Tại Đồ đứng trước toàn bộ học sinh trong trường hỏi số điện thoại của cậu, trên mặt có chút nóng lên.

Ở trong lòng nhỏ giọng phản bác, còn không phải cậu tự phạm lỗi sao?

Ôn Lộ cầm bút viết trên tờ giấy: Vậy không phải vì cậu cạy khóa vào văn phòng nên mới viết kiểm điểm sao.

Thẩm Tại Đồ nhìn thấy dòng chữ kia, nở nụ cười.

Ôn Lộ lại một lần tiếp nhận tờ giấy: Đó cũng là vì muốn số điện thoại của cậu nên mới cạy khóa mà.

Ôn Lộ chớp mắt mấy cái, đưa tay sờ tóc mai, vành tai dần đỏ lên.

Sau khi Thẩm Tại Đồ viết xong lại cảm thấy không ổn: lại viết thêm một tờ giấy: Cậu đừng hiểu lầm, tớ chỉ đơn giản là muốn gia tăng tình hữu nghị giữa bạn cùng bàn một chút.

Ôn Lộ trả lời: Không hiểu lầm.

Trông thấy ba chữ này, trong lòng Thẩm Tại Đồ lại có chút thất vọng không nói nên lời.

Dừng một chút, Thẩm Tại Đồ lại cầm bút viết.

Sau đó giao tới trong tay Ôn Lộ, Ôn Lộ mở tờ giấy ra, phía trên viết: Nhưng đó cũng là vì cậu, cậu không gϊếŧ Bá Nhạc, Bá Nhạc lại vì cậu mà chết.

Thẩm Tại Đồ đây là chơi xấu, là già mồm át lẽ phải, càng nhiều hơn là bắt nạt tính tình Ôn Lộ mềm mại.

Quả nhiên, lúc này Ôn Lộ nhẹ nhàng cắn môi, không biết nên trả lời thế nào.

Lúc này, tiếng chuông tan học vang lên, lão Tần cất sách giáo khoa: "Thẩm Tại Đồ đến văn phòng gặp tôi."

Nói xong, bước ra khỏi phòng học.

Ôn Lộ nhìn thân ảnh Thẩm Tại Đồ đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu, lại nhìn tờ giấy trên tay.

Chờ Thẩm Tại Đồ từ văn phòng giáo viên nghe giáo dục tư tưởng xong đi ra, đã vào tiết hai.

Ngồi vào chỗ ngồi, phía dưới cái bàn liền có một bàn tay trắng trẻo nhỏ nhắn lén lút duỗi tới.

Là Ôn Lộ.

Cậu cẩn thận kéo tay áo anh, ý bảo anh mở bàn tay ra.

Thẩm Tại Đồ một bên chú ý giáo viên trên bục giảng, một bên đưa bàn tay qua.

Sau đó liền cảm thấy trong lòng bàn tay truyền đến hồi cảm giác tê tê, giống như có điện.

Tay thường xuyên đánh bóng rổ, mềm xuống như bị thoát lực, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Lộ.

Thiếu niên đang cúi đầu, còn nghiêm túc viết một chuỗi số trong lòng bàn tay anh.

Còn nghiêm túc như vậy, cẩn thận như vậy.

Hai má trắng nõn, có chút hồng, hô hấp mềm nhẹ phả trong lòng bàn tay anh.

Khổ không thể nói, Thẩm Tại Đồ chỉ cảm thấy l*иg ngực nóng lên một trận.

" Được rồi." Ôn Lộ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói.

Thẩm Tại Đồ vội vàng mở mắt, che dấu nét mặt chính mình.

Lấy tay về đột nhiên có chút trì độn nói: "Đây, đây là số của ai?"

"Là, điện thoại bàn trong nhà."

Tiếng rất nhỏ, Ôn Lộ đáp.

Một khắc kia, tim Thẩm Tại Đồ biến hóa.

Kiểm điểm ba nghìn chữ cái gì, dù là năm nghìn chữ, một vạn chữ kiểm điểm anh cũng viết.

Là cam tâm tình nguyện, chân tình thật cảm viết.

" 026-5378-78XX"

Buổi tối Thẩm Tại Đồ nằm trên giường đọc ra tiếng, tưởng tượng buổi sáng lúc Ôn Lộ viết xuống chuỗi số này trên tay anh.

Thẩm Tại Đồ không nhịn được ôm chăn lăn qua lăn lại một vòng trên giường.

Lại bỗng nhiên từ giường nhảy dựng lên, lấy com-pa trên bàn học, khắc dãy số vào đầu giường.

Lấy điện thoại ra, lưu vào trong máy.

Lưu xong, Thẩm Tại Đồ nhìn thời gian, chín giờ lẻ ba phút.

Chín giờ ba phút, chín giờ ba phút, chín giờ ba phút.

Cứ thế suy nghĩ, không cẩn thận liền gọi điện thoại qua.

"....... Cái kia, mình gọi điện thoại hỏi bạn cùng bàn của mình một chút, rất bình thường nhỉ."

Sau khi lấy cho mình một cái cớ, Thẩm Tại Đồ đứng tại chỗ bình tĩnh lại.

Cả người lộ rõ tinh thần phấn chấn.

Sau khi đả thông, nhìn bóng đêm lạnh lẽo, mong đợi chờ điện thoại kết nối.

Mà bên kia Ôn Lộ ở nhà vừa mới sắc thuốc cho em trai xong, đổ vào trong bát, điện thoại vang lên.

Ôn Lộ bước nhanh, nước thuốc bắn tung tóe trên tay, khiến cậu luống cuống tay chân.

" Anh họ, nhận điện thoại giúp em một chút."

Trong phòng khách hỗn độn, một nam sinh cao hơn Ôn Lộ một chút, hắn là anh họ Ôn Lộ, Trương Viễn buông bút, đứng dậy nhận điện thoại: "Alo, xin chào."

Đối diện điện thoại không tiếng động.

Trương Viễn kinh ngạc hỏi: "Xin chào, cho hỏi bạn tìm ai?"

Đối diện vẫn không nói chuyện, Trương Viễn ngắt điện thoại.

"Ai vậy?" Ôn Lộ bưng chén thuốc ra đặt trên bàn trà, hỏi: "Có phải mẹ gọi về không."

Trương Viễn khoát tay: "Không biết, đối diện không nói chuyện, có thể gọi nhầm số rồi."

Ôn Lộ ừm một tiếng, không để ý, tùng ngụm từng ngụm thổi thuốc trong bát

"Đúng rồi, chuyển đến nhất trung thế nào." Trương Viễn hỏi," Đồng học không bắt nạt em chứ?"

Ôn Lộ dừng một chút, trong đầu hiện lên một người, trên mặt có chút nóng không rõ: "Đồng học, rất tốt, không ai bắt nạt em."

Trương Viễn cầm bút tiếp tục làm bài tập: " Không có việc gì, nếu ai bắt nạt em, em nói với anh họ, anh họ giúp em đánh hắn."

Ôn Lộ cười phì một tiếng, lông mi xinh đẹp cong cong,"Ừm."

Ôn Lộ bưng bát đứng dậy: "Em đi cho em trai uống thuốc trước, chúng ta lại cùng nhau làm bài tập."

Trương Viễn xua tay: "Đi đi!"

Sáng sớm, Đinh Thành nhìn thấy Thẩm Tại Đồ trước cổng trường, chạy đến bá cổ anh từ phía sau: "Hey, lão Thẩm."

" Đừng nghịch."

Thẩm Tại Đồ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt, nhìn qua dường như cả đêm không ngủ.

" Mày làm sao thế?" Đinh Thành nện anh một quyền, chớp mắt: "Có phải đêm qua trốn trong chăn trộm xem ảnh không?"

" Không." Thẩm Tại Đồ nói xong vừa định đẩy Đinh Thành ra, liền thấy một thân hình quen thuộc trong đám người đi qua đi lại, ngừng tay lại.

Đinh Thành cũng nhìn thấy, xem thường anh trở mặt: "Tao nói, lão Thẩm, mày không phải có ý gì đó với người ta chứ?"

" Nói chuyện tử tế." Thẩm Tại Đồ cho hắn một cái khuỷu tay, ánh mắt nhìn theo người kia, miệng không thừa nhận: "Ai có ý với ai, mày có thể tốt đẹp hơn được không."

Đinh Thành tấm tắc hai tiếng: "Tự mày lấy gương soi một cái, trên trán mày hiện tại đều viết ba chữ to."

"Chữ, chứ gì?"

" Tư xuân nam." Đinh Thành tức giận nói.

" Cút mẹ mày đi." Thẩm Tại Đồ đá một cước.

Đinh Thành tránh đòn cười ha ha hai tiếng, xuyên qua dòng người chạy về phía trước.

Thẩm Tại Đồ bước chân dài đuổi theo.

Đinh Thành lướt qua đoàn người, đột nhiên hét to một tiếng: "Vợ nhỏ của huynh đệ, cậu giúp tớ ngăn tên ngốc này lại đi."

Ôn Lộ phía trước đi tới, miệng lẩm nhẩm từ đơn, căn bản không chú ý phía sau xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, có người túm lấy vai cậu, lôi thật mạnh về phía sau.

Ôn Lộ lùi hai bước, sách trong cặp suýt thì rơi ra.

Ngay khi cậu nghĩ mình sẽ ngã trên mặt đất, một đôi tay dày rộng đỡ lấy bả vai cậu.

Thẩm Tại Đồ từ phía sau gắt gao đỡ lấy Ôn Lộ, cúi đầu nhìn Ôn Lộ bị dọa mặt trắng bệch, tức giận chửi ầm lên: "Đinh Thành, tao đệch mẹ mày."

Đinh Thành ở phía trước cười hét: "Mày mẹ nó vô tâm vô phế, tao đây là cho mày cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú."

Đinh Thành hét rất to, đồng học chung quanh đều nghe thấy, đánh giá bọn họ.

Hai người đứng trong đám người lúng ta lúng túng.

"Cảm....... ơn" Ôn Lộ kéo cặp, nhỏ giọng nói.

Thẩm Tại Đồ vội vàng buông tay, làm như không biết: "Hóa ra là cậu, chào buổi sáng."

Ôn Lộ gật đầu: "Chào buổi sáng."

Hai người một cao một thấp đi về phía lớp học.

" Cái kia, cậu ăn sáng chưa?" Thẩm Tại Đồ đột nhiên hỏi.

" Ăn rồi."

"À."

Ôn Lộ nhìn mặt đất, chú ý đi theo bước chân đối phương, bước giống nhau.

Ôn Lộ thấp giọng hỏi: "Còn cậu?"

Thẩm Tại Đồ đáp: " Tớ cũng ăn rồi."

"Ừm."