Bọn họ nhớ trên con đường này tìm tìm kiếm kiếm, cuối cùng chỉ còn, hẹn không gặp lại ___ 《 Gặp lại 》
- -
"Thôi không có gì."
"Có lẽ có người có, cậu đừng ngắt máy, để tớ đi hỏi cho cậu."
" Không cần." Thẩm Tại Đồ nói: "Tớ chỉ tùy tiện hỏi một chút, các cậu chơi vui vẻ."
Ngắt điện thoại, Thẩm Tại Đồ nằm xuống, đối với hành động ban nãy có chút ảo não.
Có số điện thoại có thể thay đổi cái gì!
Anh không còn là Thẩm Tại Đồ năm đó trước mặt toàn bộ học sinh trong trường xin số điện thoại của cậu.
Mà cậu cũng không còn là một Ôn Lộ sẽ viết cho anh tờ giấy nhỏ.
Thật không ngờ Lâm thành yêu cầu bằng cấp cùng kinh nghiệm làm việc hà khắc như thế.
Đối mặt với câu hỏi phỏng vấn, Ôn Lộ vậy mà nhất thời không trả lời được.
" Thật ngại quá, Ôn tiên sinh, cương vị công tác này chúng tôi yêu cầu thấp nhất là nghiên cứu sinh tốt nghiệp, cảm tạ ngài đã rút ra thời gian quý báu tới tham gia phỏng vấn của chúng tôi."
Ôn Lộ cầm sơ yếu lý lịch chán nản bước ra thang máy, ngồi trên sô pha dưới đại sảnh.
Lấy điện thoại ra, hôm nay còn một công ty mời phỏng vấn cuối cùng, vào buổi chiều lúc ba giờ.
Tra xét đường đi, Ôn Lộ đi ra khỏi tòa nhà.
Gió thu bên ngoài có chút hiu hiu lạnh, hai tay Ôn Lộ đưa vào trong túi áo, lấy trong túi hai đồng xu, lên xe giao thông công cộng.
Lúc Ôn Lộ ngồi trong phòng tiếp tân" Vũ Phong", hai giờ năm mươi.
Qua hai phút từ bên ngoài tiến vào một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, ngồi xuống đối diện cậu: "Xin chào, tôi là người phỏng vấn cậu lần này, Khương Lâm."
Ôn Lộ vội vàng đứng dậy nhẹ bắt tay đối phương: "Xin chào."
Lúc này cửa văn phòng" Vũ Phong" bị người đẩy ra, một người đàn ông trung niên đi vào.
" Thẩm tổng, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ."
" Hợp tác vui vẻ."
Thẩm Tại Đồ lễ phép ra hiệu, vẫy tay gọi bí thư An Đình tiễn Lí phó tổng xuống lầu.
" Đúng rồi." Lí phó tổng đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Nghe nói Thẩm tổng sắp đính hôn, tôi trước tiên ở đây chúc mừng Thẩm tổng."
Tin tức đính hôn lan truyền nhanh chóng, nhận được chúc phúc nhiều không đếm xuể.
Thẩm Tại Đồ sớm đã thành thói quen, thần sắc có phần nhàn nhạt nói: "Đa tạ."
" Ha ha, Thẩm tổng tuổi trẻ đầy hứa hẹn, sự nghiệp tình yêu song song được mùa a!"
Lí phó tổng lúc rời đi không chút keo kiệt tán thưởng một câu.
Thẩm Tại Đồ bèn cười trừ, không nói gì thêm.
Thật vất vả tiễn bước Lí phó tổng, Thẩm Tại Đồ trở lại văn phòng đè huyệt thái dương, nhìn thời gian trên tường, ba giờ.
Xoay người ra khỏi cửa, đi đến bộ nhân sự.
Vừa vặn trông thấy A Mĩ bưng chén nước đi ra, anh gọi cô lại: "A Mĩ."
Thẩm Tại Đồ đi tới hỏi: "Khương Lâm có ở đây không?"
" Hiện tại Khương ca đang ở phòng khách, có người đến phỏng vấn." A Mĩ nghĩ rằng có việc gì gấp: "Thẩm tổng, bây giờ em đi gọi Khương ca."
Thẩm Tại Đồ trái lại không vội: "Không cần, chờ hắn phỏng vấn xong thì nói sau."
Phỏng vấn trong phòng tiếp tân đã đến hồi kết thúc.
" Ôn tiên sinh, xin hỏi cậu vì sao lại lựa chọn quay về Lâm thành công tác?" Khương Lâm cúi đầu nhìn sơ yếu lý lịch của Ôn Lộ, " Tôi thấy cậu viết trên này, cậu sinh sống ở Hưng An, gần tám năm."
Ôn Lộ không nghĩ tới phỏng vấn sẽ hỏi về vấn đề ngoài công việc, điều này khiến cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Vì sao lựa chọn trở về?
Ở Hưng An sống gần tám năm, vì sao lựa chọn quay lại Lâm thành?
Khương Lâm kỳ quái đánh giá cậu thật lâu, chờ đợi câu trả lời của cậu.
Thẩm Tại Đồ đang trở về văn phòng, khi đi ngang qua phòng tiếp tân, vô tình nhìn thoáng qua thủy tinh xuyên thấu.
Chính là liếc mắt một cái kia.
Nháy mắt, thân hình cao to rắn rỏi cứng ngắc.
Ôn Lộ!
Dù chỉ nhìn thấy bên sườn mặt, cũng có thể như đã gặp mặt từ trước, Thẩm Tại Đồ có thể liếc mắt một cái đã nhận ra.
Người đã dần dần phai nhạt lại xuất hiện trước mắt anh.
Mà cậu lại có thể đến "Vũ Phong" phỏng vấn?
Trong lòng Thẩm Tại Đồ không thể không cảm thán vận mệnh thật kỳ diệu.
Mà cậu nhìn qua tựa hồ có khó xử gì đó.
Kỳ thật cách thủy tinh, anh nhìn không rõ biểu tình Ôn Lộ.
Nhưng Thẩm Tại Đồ lại rất rõ ràng, anh biết rõ khi Ôn Lộ hơi cúi lưng ngón tay nắm góc áo, là biểu hiện gặp hoàn cảnh hoặc vấn đề không thoải mái.
Nhưng rất nhanh, Thẩm Tại Đồ thấy cái tay kia dần buông lỏng, nhẹ nhàng đặt trên đùi.
Cách thủy tinh Ôn Lộ cùng Khương Lâm lại chậm rãi mà nói đứng lên.
Chậm rãi mà nói •••••••• Thẩm Tại Đồ ánh mắt chợt lóe, con ngươi ảm đạm.
Anh không nghĩ tới có một ngày, bốn chữ này sẽ dùng trên Ôn Lộ cùng một người không phải anh.
Phỏng vấn bên trong đã kết thúc, người trong phòng tiếp tân đứng lên.
Thẩm Tại Đồ ngẩn ra, theo bản năng bước nhanh đến chỗ rẽ.
Chờ anh phản ứng được mình vừa làm hành động gì.
Thẩm Tại Đồ mới thấp giọng thầm mắng chính mình: "Không có tiền đồ."
Nhưng chờ anh hít thở sâu, trong lòng chuẩn bị những lời muốn nói lúc gặp lại. lúc đi ra ngoài chuẩn bị chào hỏi, Ôn Lộ đã đi lên thang máy rồi.
Khương Lâm nhìn theo Ôn Lộ, xoay người liền thấy Thẩm Tại Đồ," Thẩm tổng."
Thẩm Tại Đồ thu hồi tầm mắt trên thang máy, bình thản hỏi: "Cậu ấy hôm nay đến công ty phỏng vấn sao?"
Khương Lâm gật đầu, nhưng tiếp theo lại thở dài.
"Làm sao thế?"
Kết quả phỏng vấn này giống như không đúng ý người.
Khương Lâm có chút khó xử: "Người rất không tồi, nhưng mà bằng cấp cùng kinh nghiệm công tác rất."
Thẩm Tại Đồ nhíu mày, bằng cấp? Kinh nghiệm công tác?
Cái này đổi với Ôn Lộ hẳn sẽ không thành vấn đề.
Về người này, từ khi tốt nghiệp đại học đến bây giờ hẳn là đã ba đến bốn năm kinh nghiệm công tác đi!
" Là phỏng vấn chức vụ cái gì." Thẩm Tại Đồ hỏi.
" CW, văn án."
Thẩm Tại Đồ trầm mặc một chút: "Bằng cấp của cậu ấy là?"
" Vừa tốt nghiệp đại học, làm việc không đến một năm, khoa chính quy."
" Tốt nghiệp," Nghe được lời Khương Lâm, Thẩm Tại Đồ có chút không thể tin được," Không đến một năm? Khoa chính quy?"
Ôn Lộ rời khỏi " Vũ Phong" đi đến trường học, đón Mộng Mộng tan học.
Người phỏng vấn bảo cậu về nhà kiên nhẫn chờ kết quả phỏng vấn.
Như vậy cũng tốt, ít nhất không phải trực tiếp từ chối cậu.
Nói rõ còn có cơ hội.
Ôn Lộ vừa đứng trước cổng trường, Mộng Mộng đã tinh mắt nhìn thấy cậu.
" Ba ba." Mộng Mộng đẫn theo một nhóm bạn nhỏ phía sau chạy về phía cậu.
Quần áo thay buổi sáng đã bẩn, Ôn Lộ cong người ôm lấy con gái, từng chút từng chút phủi bụi trên quần áo nhỏ: "Hôm nay có phải lại lăn qua lăn lại trên mặt đất không."
Mộng Mộng không để ý chút nào, tính cách y hệt tiểu nam sinh: "Đến, xếp hàng, gọi thúc thúc."
Các bạn nhỏ lập tức đứng lại, chỉnh tề lớn tiếng: "Chào thúc thúc, chào Mộng tỷ."
Nghe thấy " Mộng tỷ", Ôn Lộ dở khóc dở cười, cậu cảm thấy con gái mình là một sơn vương.
" Được rồi." Mộng Mộng phất tay," Đều tan đi, tớ phải về nhà cùng ba ba."
"Tạm biệt thúc thúc, tạm biệt Mộng tỷ."
Nhìn đến loại cục diện này, Ôn Lộ có chút bất đắc dĩ, lúc trước quả nhiên là cậu lo sai hướng rồi.
Cậu hẳn là nên lo lắng con gái mình ở trường không nên bắt nạt các bạn nhỏ khác.
Ở trên xe, Mộng Mộng ăn bánh quy nhỏ, kể chuyện vui của bé trên trường.
Ôn Lộ cũng nói với Mộng Mộng công việc hôm nay của mình.
" Ba ba phỏng vấn, hiện tại đang đợi tin tức, nếu phần công tác này có thể xác định được, về sau chúng ta sẽ ở lại Lâm thành."
" Ba ba, vì sao nhất định phải quay về Lâm thành ạ?"
Ôn Lộ xoa mặt con gái: "Thế nào? Mộng Mộng không thích Lâm thành sao?"
" Không." Mộng Mộng bổ nhào qua ôn chặt lấy cậu: "Ba ba thích chỗ nào, Mộng Mộng liền thích chỗ đó."
Ôn Lộ cười, đặt con gái ngồi xuống: "Tốt lắm, con gái phải nhã nhặn một chút. Thật ra trước kia ba ba đã từng học ở Lâm thành."
Mộng Mộng mở to hai mắt, hỏi: "Cho nên ba ba phải về Lâm thành sao?"
"....... Bởi vì ba ba thích Lâm thành."
Mộng Mộng nháy mắt suy một ra ba: "Con biết rồi, Lâm thành trong trí nhớ của ba ba rất đẹp, hôm nay cô giáo dạy bọn con một bài hát. Chim én nhỏ, mặc hoa y, hàng năm mùa xuân tới nơi này, ta hỏi chim én vì sao bạn đến, chim én nói, mùa xuân nơi này rất đẹp." Sau khi Mộng Mộng hát xong, liền hỏi: "Ba ba, mùa xuân Lâm thành có phải rất đẹp hay không?"
Ôn Lộ bị con gái dẻo miệng của mình làm á khẩu không trả lời được.
Chỉ có thể cười đáp: "Đúng đúng đúng, Lâm thành trong trí nhớ của ba ba cực kỳ đẹp, bốn mùa đều rất đẹp."
Hai người cười cười nháo trở về nhà.
Trở về Lâm thành đã gần nửa tháng, rốt cục cũng chậm rãi thích ứng toàn bộ nơi này, tiếp theo chỉ cần xác định tốt công việc, có thể tiếp tục cuộc sống ở đây.
" Đinh" ___ âm thanh thông báo điện thoại có tin nhắn.
Quay về nhà bận rộn mấy tiếng, lúc nằm trên giường sắp ngủ Ôn Lộ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì.
Đứng dậy bật đèn, cầm điện thoại, trượt mở.
Trên màn hình biểu thị một tin nhắn thông qua phỏng vấn.
Ôn Lộ chớp mắt nhìn, nở nụ cười.
Mà ở bên kia thành phố, Thẩm Tại Đồ ngồi trên sô pha, trên màn hình điện thoại biểu thị tin nhắn gửi đi thành công.
Rõ ràng đã quyết định chấm dứt, cũng đã hoàn toàn buông bỏ, tự mình bình an.
Lại cố tình hay là đến đảo loạn một hồ xuân thủy.
Ôn Lộ, cậu rốt cuộc là cố ý làm vậy?
Hay chỉ là đánh bậy đánh bạ?
Thẩm Tại Đồ suy nghĩ, gắt gao siết chặt tay.
Hận không thể hiện tại, lập tức, lập tức giáp mặt chất vấn cậu.
Từ khi ý tưởng" Chất vấn" Này xuất hiện trong đầu, Thẩm Tại Đồ liền cảm thấy thật mệt mỏi.
Anh đã từng chất vấn dưới đáy lòng biết bao nhiêu năm, hiện tại, có được đáp án thì thế nào.
Nhưng ngón tay dường như không nghe sai sử, cuối cùng vẫn chậm rãi ấn lên một dãy số xa lạ.
Bên trong cuối cùng lại không hề truyền ra giọng nữ máy móc vô tình.
Mà là âm thanh chờ kết nối điện thoại đối phương ___
Thẩm Tại Đồ châm chọc cười ra tiếng.
Anh biết, mấy năm nay, anh không ngừng bại dưới Ôn Lộ.
Cũng bại bởi chính mình.
Ôn Lộ nằm trên giường, mở to mắt, đang nghĩ xem ngày mai nên mặc cái gì đi" Vũ Phong" báo cáo.
Điện thoại liền vang lên.
Vừa nhìn, là một dãy số lạ.
Ôn Lộ có chút kinh ngạc chậm rãi kết nối, đặt bên tai, nhẹ giọng nói: "Alo?"
Đối phương không có thanh âm, một mảnh yên tĩnh.
Ôn Lộ đợi vài giây, nhìn số, một chút ấn tượng cậu cũng không có.
Ôn Lộ chuẩn bị ngắt điện thoại, cho rằng đêm khuya có người gọi nhầm số.
Bỗng nhiên nghe được đối diện truyền đến tiếng hô hấp khe khẽ.
Bất ngờ, có lẽ đây là chỉ là hồ đồ.
Cả người Ôn Lộ cứng đờ, không tự chủ nắm chặt điện thoại, trái tim như bị bóp nghẹn.
Một câu cũng không thốt lên được.
Bên kia, không lẽ là anh?
" Ôn Lộ."
Thật lâu, đối phương gọi tên cậu, rất khẽ.
Tuy rằng đã có chuẩn bị, nhưng âm thanh trầm thấp này, vẫn như trước như cây kim, chi chít cắm trong lòng Ôn Lộ.
Hầu kết lên xuống mấy lần, nửa ngày sau Ôn Lộ mới thốt ra một chữ: "Ừ?"
" Khụ khụ," Thẩm Tại Đồ khụ hai tiếng, âm thanh trở nên rõ ràng hơn, dường như đang cùng bạn học cũ nói chuyện phiếm, âm thanh mang theo ý cười thoải mái: "Cái kia, mấy hôm trước ăn cơm cùng mấy người Đinh Thành, nên mới biết số điện thoại của cậu."
Ôn Lộ không có thời gian suy nghĩ Đinh Thành hận cậu như vậy, sao lại có số điện thoại của cậu.
Chỉ có thể ngây ngốc: " Ừm."
"....... lúc trước không phải nói khi nào có thời gian thì cùng ăn cơm sao? Lúc ấy quên lưu số điện thoại của cậu, có chút tệ, nhưng mà vừa hay, cậu còn ở Lâm thành không?"
Ôn Lộ hít một hơi thật sâu, tận lực khiến âm thanh có vẻ bình tĩnh: "Ừ, vẫn còn."
"Ừ, tớ còn tưởng sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa, ha ha. Bậy giờ chúng ta vẫn còn tình bạn chứ?"
" Có."
" Vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng, cậu sẽ trốn tránh tớ cơ!"
"Không đâu."
Hai người nói chuyện phiếm, nói chuyện từ ngày trước đến hiện tại, như có như không kiêng dè đề tài nào đó.
Ôn Lộ cảm thấy, chưa chọc thủng.
Cuối cùng Ôn Lộ nói trước: "Ngày mai tớ còn phải đi làm, trước, trước không nói chuyện nữa."
"À....... Được, vậy cậu ngủ trước đi."
"Ừm, tớ ngắt, trước."
" Chờ, chờ đã....... Chính là nhiều năm này, ngươi sống thế nào?"
"Tớ, tớ rất ổn." Nửa ngày, Ôn Lộ mới đáp, âm thanh nhẹ nhàng.
Hai người lúc đó cơ hồ lại trải qua hồi trầm lặng rất lâu rất lâu.
Lâu đến mức Ôn Lộ nghĩa rằng đã tắt.
Mới nghe được đối diện hỏi cậu:
" Kia, bên cạnh cậu, có ai không?"