Sơ quen 2
Nắng thu khô nóng, hai trái tim hoang mang hết cách bắt đầu chạy trốn, không cẩn thận, đυ.ng ngã vào nhau ——《 sơ quen biết 》
- ------------------------------------
Hành lang trường học.
"Cậu có bạn cùng bàn mới của tớ, số điện thoại của Ôn Lộ không?"
"Cậu có số điện thoại bạn cùng bàn của tớ không?"
"Đợi đã, bạn học phía trước, cậu có số điện thoại bạn cùng bàn của tớ không?"
Bạn học phía trước quay đầu lại, nhìn anh như tên thần kinh: "Bạn cùng bàn của cậu là ai?"
Thẩm Tại Đồ nhìn kỹ, không phải người lớp mình,vùng tay: "Ngại quá, nhận lầm người."
Đinh Thành hận không thể giấu hết toàn bộ mặt mũi đi, thật mất mặt.
Nhưng Thẩm Tại Đồ vỗ vai hắn một cái, trên mặt ra nụ cười khó hiểu, tản mạn đi tới: "Đinh Thành, mày nói xem bạn cùng bàn của tao sao lại thần bí vậy chứ!"
Ngồi cùng bàn ba ngày, chưa nói đến mười câu.
"Có phải mày có tật xấu gì không?" Đinh Thành kéo cổ áo che nửa khuôn mặt, hắn ngại mất mặt, "Mày muốn số điện thoại người ta, trực tiếp đến hỏi là được rồi!"
"Ai, ai." Thẩm Tại Đồ không được tự nhiên, thanh âm rất lớn, giấu đầu hở đuôi: "Ai muốn số điện thoại của cậu ta?"
Vậy tên ngốc chỗ nào cũng hỏi thăm số điện thoại bạn cùng bàn là ai?
Đinh Thành dứt khoát không để ý đến anh.
"Mày biết cái gì, đây là xúc tiến tình hữu nghị giữa bạn cùng bàn với bạn cùng bàn." Thẩm Tại Đồ nói.
"Vậy mày lúc trước sao không đi xung quanh hỏi thăm của tao." Đinh Thành hỏi.
"Mày muốn tao đi khắp nơi nghe ngóng mày như thế này?"
"......... Thu lại ánh mắt đê tiện của mày đi."
Đinh Thành tức giận đẩy anh ra, trở về lớp học.
Thẩm Tại Đồ xoay người đi WC một chuyến, về phòng học sau, tầm mắt lướt qua trên chỗ ngồi của mình.
Tay có chút không được tự nhiên nâng mũ, ngăn cản cái nóng hừng hực buổi sáng trên hành lang, quy củ trở về chỗ ngồi.
"Đinh Thành." Anh cong người tìm sách, một bên tìm một bên duỗi chân về phía trước đá đá.
Đinh Thành ngồi ở phía trước Ôn Lộ, hai người chéo nhau.
Thẩm Tại Đồ duỗi chân ra, không biết là cố ý hay vô tình, đυ.ng vào hai cái chân khác dưới bàn.
"Ách...... thực xin lỗi, không cẩn thận rồi."
Thẩm Tại Đồ thu chân lại.
Ôn Lộ chậm chạp chớp mắt một cái: "Không....... không có việc gì."
"Cậu mỗi ngày đều làm đề gì vậy?"
Dường như đã tìm được một cơ hội nói chuyện.
Thẩm Tại Đồ một tay chống góc ghế cậu, tiến lại gần cậu.
Mùi hương cơ thể mang theo hương vị thiếu niên không nói nên lời.
Tâm tư Ôn Lộ không tự chủ rạo rực, mặt nóng lên, sợ hãi: "Bài thi Tiếng Anh.
"Lợi hại thật nha!" Thẩm Tại Đồ khen ngợi cậu, tay chống trên ghế cũng không bỏ ra.
Vai kề vai, khoảng cách rất gần, gần đến mức bên tai có thể nghe được hô hấp của đối phương.
Ngoài cửa sổ còn phẳng phất tiếng ve kêu.
Ôn Lộ rất không tự nhiên rụt vào bên trong.
"Này, từ đơn này đọc là gì?" Thẩm Tại Đồ đột nhiên hỏi.
Anh đây là cố ý, nhưng Ôn Lộ không biết: "Obsessive."
"Trong câu này có nghĩa là gì?"
Hơi thở nóng rực phả vào trong tai cậu.
Mặt Ôn Lộ bỗng dưng đỏ lên, bả vai đơn bạc căng cứng, tựa như chú chim bị bẻ gãy cánh, không có chỗ trốn: " Anh ấy khiến người ta........"
Thẩm Tại Đồ thấy đuôi mắt cậu hạ xuống lông mi run rẩy trên dưới xen kẽ, bỗng nhiên không dám thở mạnh.
Khoảng cách quá gần, gần đến mức anh chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng về phía trước, đã có thể làm gì đó.
Nhưng nên làm cái gì, anh không biết.
"Rất say đắm." Ôn Lộ căng thẳng nói xong, tim đập loạn xạ.
Bên trong lớp học ồn ào, hai người lặng im, mặt đỏ tim nóng, tiếng tim đập cậu chạy tôi đuổi.
Thẩm Tại Đồ kinh ngạc nhìn cậu.
Ôn Lộ ngoan ngoãn như một chú mèo được anh vuốt lông, trên người một loại mềm mại khiến anh rối loạn.
"Kia loại người gì sẽ làm cậu......." Thẩm Tại Đồ nhất thời ngực nóng lên, không suy nghĩa gì mà hỏi cậu.
"Mày vừa gọi tao chuyện gì." Một câu, mạnh mẽ đánh gãy anh.
Đinh Thành quay đầu lại không phát hiện hai người có gì không thích hợp.
Thẩm Tại Đồ thầm thất vọng chỉnh đốn cơ thể, trừng Đinh Thành, trách hắn không biết thức thời: "Ai gọi mày."
"Mày, " Đinh Thành nghẹn họng, nhìn Ôn Lộ,: Có phải người này mới gọi tớ không?"
Ôn Lộ còn đỏ mặt, sẽ không nói dối: "Ân."
Thẩm Tại Đồ ngữ khí không tốt: "Vậy hỏi mày một chút, tiết học này là của ai?"
Đinh Thành khó hiểu cau mặt, nhìn cuốn sách trên tay huynh đệ hắn.
Trong lòng chửi mẹ nó sách ngữ văn còn đang cầm trên tay, còn hỏi lão tử là tiết của ai.
Đinh Thành đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên, cái mũi ngửi ngửi trong không khí: "Ai mẹ nó xịt nước hoa thế?"
"Vương Lệ, là cậu hả." Đinh Thành nhìn chằm chằm bạn cùng bàn của hắn, ngữ khí chắc chắc," Nữ sinh các cậu mỗi ngày đều làm mấy cái này có đáng không."
"Cậu có bệnh hả Đinh Thành."
"Mùi này là mấy người ngồi bên ngoài truyền đến đấy."
"Lăn, bệnh thần kinh, chị tớ chưa bao giờ phun mấy cái đồ chơi kia được không, tớ sao lại không nghe nói."
"Thật mà, mới này trong không khí......."
Hai người phía trước khắc khẩu.
Ôn Lộ lén lút nhìn Thẩm Tại Đồ một cái, anh chống một tay nhìn, ung dung nghịch bút.
Động tác mang theo một loại soái khí tản mạn.
Tay Thẩm Tại Đồ ngừng lại, bỗng nhiên quay đầu lại.
Ôn Lộ không kịp né tránh, bị bắt tại trận.
"Bọn họ.........." Âm thanh nhẹ nhàng, Ôn Lộ chỉ chỉ hai người phía trước, như là muốn nói gì.
Bỗng nhiên một bàn tay duỗi lại gần.
Trực tiếp đặt trên khuôn mặt cậu.
Sợ tới mức cậu hơi rụt người lại, hương người càng nồng đậm phả vào mặt Ôn Lộ.
So với ban nãy còn đậm hơn, nhất thời làm cậu có chút mê muội.
"Xuỵt." Thẩm Tại Đồ vươn một ngón tay đặt bên miệng.
Ôn Lộ trong nháy mắt, hiểu được, đây là bao che cho cậu.
Ôn Lộ hoang mang gật đầu, ánh mắt ẩm ướt, đáy mắt phiếm hồng.
Nhìn qua thực ngoan, trông như một chú nai con đáng thương.
Thẩm Tại Đồ nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn, quên thu tay lại.
"Cậu có thể hay không." âm thanh Ôn Lộ run rẩy, đưa tay chạm vào bản tay trên mặt, nhưng ——
Trong phút chốc, thời gian như dừng lại.
Gần quá, lòng bàn tay cách gần quá.
Lòng bàn tay dày nóng giống như bị mèo con liếʍ một cái, một cảm giác mền ngứa từ lòng bàn tay lan đến l*иg ngực.
"·······Cậu." Thẩm Tại Đồ kinh ngạc trợn mắt nhìn cậu.
Cơ thể Ôn Lộ run lên, bị anh dọa sợ rồi.
Cậu chẳng qua chỉ muốn.
Chẳng qua chỉ muốn.
Muốn anh bỏ tay ra mà thôi.
Trong mắt Ôn Lộ lóe sáng, nhẹ nhàng, lấy tay gạt cổ tay anh.
Thẩm Tại Đồ cắn răng, thu tay lại.
Siết thành nắm đẩm, cẩn thận, cho vào túi áo.
Ôn Lộ cúi đầu, lén lút đưa tay chạm môi, trên mặt còn lưu lại xúc cảm.
Cậu lặng lẽ dùng dư quang nhìn, chỉ thấy gương mặt hồng hồng đẹp đẽ của bạn cùng bàn kéo căng.
Nhìn qua, lãnh khốc cực kỳ.
Tiệm cơm trong trường.
"Uy, Đinh Thành, "Khấu Tư Kiệt cầm đầu đũa gõ Đinh Thành: "Lão Thẩm ngây ngô cười nửa giờ, bọn màys lúc đi học đã xảy ra chuyện gì?"
Đinh Thành trợn trắng mắt: "Sợ là tư xuân(*) đi."
(* Tư Xuân: cảm giác ngớ ngẩn mà thanh niên nam nữ thể hiện khi họ nhìn thấy một người khác mà họ thích.)
Khấu Tư Kiệt vừa nghe, sôi nổi hẳn lên: "Là ai? Ở lớp nào? Tên là gì? Tao có quen không?"
"Đừng mẹ nó hỏi, cậu ta chính là nhất thời nóng đầu."
"Tao đệt, có chuyện, không phải huynh đệ a!"
Đinh Thành sóng chết không nói, Khấu Tư Kiệt quay đầu hỏi Thẩm Tại Đồ: "Lão Thẩm, mày đây là coi trọng ai?"
Thẩm Tại Đồ ngừng cười, gắp rau: "Chuyện còn chưa thành, trước đừng hỏi."
Khấu Tư Kiệt nghĩ nghĩ, đoán:"Mày mấy ngày nay vẫn hỏi thăm số điện thoại, có phải người này hay không, lấy được số điện thoại về tay chưa?"
Vừa nói đến số điện thoại, Thẩm Tại Đồ lại phiên lòng, ngữ khí lạnh xuống: "Ăn cơm."
Vừa nghe giọng điệu, đã biết không lấy được, Khấu Tư Kiệt: "Nếu không để huynh đệ giúp đỡ một phen."
Thẩm Tại Đồ uể oải: "Mày giúp cũng vô dụng, tao nếu có thể lấy đã lấy rồi."
Khấu Tư Kiệt cười: "Mày đừng nói thế, tao nói cho mày biết, chỉ cần là ở trong trường chúng ta, sẽ không có số điện thoại nào không lấy được."
Tay gắp đồ ăn của Thẩm Tại Đồ dừng một lát: "Có ý gì?"
Khấu Tư Kiệt đắc ý cười, nhìn một vòng, vẫy tay: " Trong bản ghi chép học sinh."
"Ê ê ê." Đinh Thành lấy đũa gõ bát: " Ra cái chủ ý thối gì thế."
Khấu Tư Kiệt: "Đây mới là phương pháp trực tiếp nhất."
"Tao thấy mày mẹ nó chính là sợ thiên hạ không loạn."
"Kia nếu không mày thay Lão Thẩm nghĩ cẩn thận đi."
Đinh Thành cạn lời, nói với Thẩm Tại Đồ: "Tao nói, mày trực tiếp hỏi người ta là được rồi,nếu mày không dám, tao hỏi giúp mày."
Thẩm Tại Đồ không đáp, dùng răng nanh cắn đầu đũa, trong đầu hồi tưởng lời Khấu Tư Kiệt nói.
Văn phòng giáo dục ở lầu hai, đi sau mười giờ, đã khóa cửa.
Lúc này,hai bóng người đen đen lén lút men theo cầu thàng dãy nhà dạy học.
Thẩm Tại Đồ ngồi xổm trước một cánh cửa đưa tay vào túi, Đinh Thành thấy anhtừ đâu đào ra một chuỗi chìa khóa dài lắc lắc, trợn tròn mắt: "Thẩm Tại Đồ cái tên này, mày lấy được nhiều chìa khóa như thế lúc nào."
"Lúc chúng ta ăn cơm xong." Thẩm Tại Đồ bắt đầu mở khóa, Đinh Thành đằng sau cứ chít chít quác quác kêu, làm Thẩm Tại Đồ phiền lòng: "Mày có thể nhỏ giọng chút không, muốn gọi người tới thì mới vui hả."
Đinh Thành bực bội trong lòng, tức giận giơ nắm đấm quơ loạn xạ: "Tao mẹ nó thật muốn mở đầu mày ra, nhìn xem bên trong có phải toàn bọ hung hay không."
Vừa mới nói xong, "Lạch cạch" một tiếng, khóa mở.
"Xong." Thẩm Tại Đồ trong lòng vui vẻ, gỡ khóa xuống: "Mày ở bên ngoài trông chừng cho tao, tao đi vào tìm, có người đến đây, mày lập tức thổi còi."
Thẩm Tại Đồ đẩy cửa ra, mò vào, tìm được vị trí Lão Tần, bắt đầu lục lọi kẹp văn kiện, tìm được bản đăng ký học sinh lớp mình.
Hoa la la mở ra, đối chiếu tên mỗi người, còn xem thật ngiêm túc.
"Ôn Lộ, Ôn Lộ, Ôn Lộ ······" miệng nhỏ giọng niệm, đầu ngón tay theo đó chỉ xuống.
Đột nhiên, một luồng sáng chói chiếu vào từ ngoài hành lang.
"Là ai ở văn phòng?" Âm thanh giọng nam bảo vệ thô to ngoài cửa khiến hai người bên trong hoảng sợ
Đinh Thành không kịp hối hận, quên cả thổi còi báo hiệu,: "Lão Thẩm, mau mau đứng lên."
Gọi xong, liền đong đong đong chạy xuống dưới, trốn vào trong bồn hoa.
Thẩm Tại Đồ:"......"
Văn phòng phòng học tầng hai, đèn sáng trưng lên.
Đinh Thành ngồi xổm trong, ngẩng đầu nhìn, nửa ngày sau, không thể không thừa nhận: "Tân sinh này sợ là kẻ gây tai hoạ cho Lão Thẩm a."
Thứ hai.
Ôn Lộ vừa vào phòng học, liền thấy toàn bộ bạn học đều đi về phía sân thể dục.
Vương Lệ thấy cậu, liền gọi: "Ôn Lộ, cậu đã đến rồi, mau, thầy Tần gọi chúng ta đi sân thể dục."
Ôn Lộ không biết có chuyện gì, buông cặp, theo dòng người đi sân thể dục.
Bạn học cùng lớp đều bàn tán.
"Đây là xảy ra chuyện gì thế, sao lại muốn chúng ta đi làm lễ kéo cờ chứ."
"Cậu không thấy sắc mặt Lão Tần khó coi bao nhiêu à, nói là Thẩm Tại Đồ lại gây chuyện rồi."
"Tớ đệt, lại là cậu ta à, này mẹ nó là chuyện này sao, lại gây chuyện."
"Không biết, nhưng không cần đứng trước cột cờ đọc kiểm điểm."
"Đinh Thành, cậu có biết Lão Thẩm vi phạm tội gì ·········"
Đinh Thành mệt tim, không muốn nói chuyện.
Dọa người, thực dọa người, hết đường chối cãi.
Hoàn thành nghi thức kéo cờ, hiệu trưởng nói chuyện, xa xa sau lưng dựng một tòa tượng đá, uy nghiêm trang trọng.
Lão hiệu trưởng như trước từng câu từng chữ thanh âm rõ ràng: " Thứ sáu tuần trước, một ít học sinh trong khối lớp học nào đó, nghiêm trọng làm trái kỷ luật nội quy trường học ···········"
Chấm dứt phát biểu cao dài, sau đó là chủ nhiệm lớn tuổi lên tiếng, sau đó Ôn Lộ liền nhìn thấy bạn cùng bàn của mình đi lên.
Rất xa, đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, mặc một bộ quần áo sáng long lanh, có một loại suất khí không giống người thường.
Tự tin như vậy, chói mắt như vậy.
Ngăn cách qua vô số người, hai người tựa hồ như đang đối diện.
Tìm được bóng dáng trong đám người, khóe miệng Thẩm Tại Đồ hơi cong lên.
Cúi đầu nhẹ nhàng khụ một tiếng với microphone: "Kính chào các vị lãnh đạo, thầy cô, các học sinh thân ái, chào mọi người!
Hôm nay, tớ đứng ở chỗ này, trong lòng không ngừng hối hận,trạng thái vô cùng tồi tệ.
Tớ trải qua hai ngày hai đêm vô cùng hối lỗi và kiểm điểm, tớ ý thức được hành vi lần này của tớ có bao nhiêu sắc thái chủ nghĩa bi thống, nó khiến cuộc đời tớ trải nghiệm nhân sinh khoái hoạt cùng với một đòn cảnh tỉnh, làm cho tớ luôn luôn sinh trưởng trong một căn nhà ấm áp thậm chí có chút không thể tin được.
Việc này xảy ra vào thứ sáu, hiện tại tớ còn nhớ rõ đó là một buổi tối nguyệt hắc phong cao ···········"
Mọi người phía dưới nghe anh đọc bản kiểm điểm phát ra một trận lại một trận cười vang.
"Ha ha ha, này mẹ nó là kiểm điểm mà, sao tớ cảm giác cậu ta vẫn luôn xui xẻo, chứ không phải làm sai mà thức tỉnh."
"Dựa vào, kiểm điểm này của Lão Thẩm rất nặng tính chất biểu diễn bên trong đó."
"Không biết xấu hổ, còn mẹ nó căn nhà ấm áp."
"Tao, bản kiểm điểm này thật đủ tao(*)."
(*Tao: cử chỉ cợt nhả, tác phong lẳиɠ ɭơ)
Loa đài truyền đến thanh âm từ tính của anh, Ôn Lộ đứng trong đám người, nhìn chằm chằm giầy chính mình, còn nghiêm túc nghe.
Âm thanh của anh rất nặng, giống như vốc trên tay một chùm ánh mặt trời, ấm áp: " Trên đây, là tớ đối với sự việc lần này khắc sâu tỉnh lại.
Mặt khác, tớ biết, cậu khẳng định có thể nghe được tiếng nói của tớ, cho nên tớ muốn mướn cơ hội kiểm điểm này, tha thiết khẩn cầu bạn cùng bàn của tớ, nói cho tớ biết số điện thoại của cậu. Tớ thật sự là không còn cách nào khác, nếu cậu không muốn, vậy cũng xin cậu xem phần kiểm điểm thật lòng của tớ ——"
"Bá" một cái, giống như có một chậu nước nóng giội thẳng vào đầu, gò má Ôn Lộ soát cái đỏ hồng kinh tâm động phách.
Ôn Lộ kinh ngạc ngẩng đầu, toàn thân đóng băng, rất xa, thẳng tắp nhìn thanh niên trên đài.
Thẩm Tại Đồ phía xa, khóe miệng nâng lên, nhìn lại cậu.
Ngồi cùng bàn.
Số điện thoại.
Cậu ấy lại có thể.
Lại có thể làm chuyện trước toàn bộ giáo viên và học sinh hỏi cậu số điện thoại.
Hắn ·········
Đại não Ôn Lộ trì độn, nhưng loa còn truyền đến âm thanh Thẩm Tại Đồ trầm thấp.
Trên đường quay về phòng học, bốn phương tám hướng đều là tầm mắt nhìn chăm chú vào cậu.
Làm cậu rất bất an, nhưng Ôn Lộ lại không biết nên làm gì bây giờ, lòng bàn tay cậu ướt đẫm, cúi đầu bước nhanh về chỗ ngồi.
Mới vừa ngồi xuống, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng mắng đùa giỡn của một đám người, nghe được ba chữ quen thuộc.
Trên mặt Ôn Lộ không tự giác nóng lên.
Thẩm Tại Đồ đi vào phòng học, các nam sinh vây quanh nháy mắt im lặng, nhìn nhau vài lần, hiểu mà không nói.
Sau đó, là tiếng ho khan liên tiếp, một tiếng so với một tiếng còn to hơn, như tận lực ra hiệu cái gì.
Thẩm Tại Đồ nhìn Ôn Lộ đầu cũng đã chôn bên dưới cái bàn, có chút tức giận đá văng mấy người ồn ào xung quanh.
Ngồi vào chỗ ngồi, Lão Tần hằm hằm bước vào phòng học, Lão Tần không nói gì, trực tiếp tiến hành chính khóa.
"Cái kia, " Thẩm Tại Đồ thừa dịp thời điểm Tần Thủy Hoàng xoay người viết bảng, dùng khuỷu tay chọc cánh tay Ôn Lộ một chút, nhẹ nhàng: "Ôn Lộ."
Tim Ôn Lộ run lên, dường như chấn kinh kề sát tường.
Thẩm Tại Đồ nhất thời có chút thất vọng không nói nên lời.
Ở trong lòng lại oán, oán chính mình.
Rất xúc động, dọa người rồi.
Vài loại cảm xúc trộn cùng một chỗ, trong lòng lộn xộn.
Vẫn duy trì liên tục tới lúc sắp tan học, thầy Tần gọi người lên bảng làm bài, đứng mũi chịu sào điểm danh chính là Thẩm Tại Đồ.
Thẩm Tại Đồ cầm sách, đi lên, đề đơn giản, anh biết.
Sau khi làm xong, thầy Tần nhìn vài lần, không tìm được lỗi sai nào,ý bảo anh đi xuống.
Thẩm Tại Đồ mệt mỏi trở lại chỗ ngồi, lại không biết đã nhìn thấy gì, cả người giật mình đứng lại.
Không khống chế được cong cong khóe miệng.
Trái tim lập tức sống lại.
Trên bàn anh, đặt hé ra một tờ giấy nhỏ, mặt trên viết chữ xinh đẹp:
Tớ không có điện thoại.