Gặp lại 6
Anh trước đây, vẫn thường sống tạm bợ tám năm, giờ đây gặp lại, em vậy mà lại gϊếŧ người diệt tâm -- 《 Gặp lại 》
- -
Thẩm Tại Đồ đưa Ôn Lộ đi quán ăn bình dân Hoàng Thành Bá, hoàn cảnh bên trong rất tốt, chủng loại đồ ăn rất phong phú.
Hai người đều bưng một vài món ăn, đặt trên chỗ ngồi cạnh cửa sổ.
Khi Ôn Lộ ngồi xuống, nhìn thấy món ngon trên bàn.
Hoảng hốt một trận, ai nói cho cậu biết, thức ăn như thế này là có chuyện gì?
Bọn họ lấy cơ hồ tất cả các loại thức ăn đều giống nhau.
Tất cả đều là những món Ôn Lộ thích.
Là món ăn Ôn Lộ thích năm cấp ba.
Một bàn thức ăn này, như đang chế nhạo.
Cười nhạo mọi thứ khi xưa, cười nhạo thanh xuân đã biến thành quá khứ kia.
" Ôn Lộ, nếm thử cái này đi." Thẩm Tại Đồ đi tới, đưa cái bọc trong tay cho cậu.
Ôn Lộ nhận lấy, mở ra, hương thơm hạt dẻ nồng đậm lan ra.
Một túi hạt dẻ rang đường nóng hầm hập, phỏng tay, bỏng tim.
Ôn Lộ không dám nhìn tiếp, tâm hoảng ý loạn đóng cái gói lại, đặt ở một bên, nói: "Đã rất lâu tớ không ăn cái này rồi."
Một bữa cơm, Ôn Lộ ăn như bị nghẹn trong họng, khó mà nuốt trôi.
Ôn Lộ chưa bao giờ biết ăn cơm đơn giản như thế, cũng sẽ trở thành chuyện khó khăn nhất trong cuộc đời cậu.
Cơm nước xong, hai người quay về công ty.
Cho dù Ôn Lộ đã cố gắng tránh bát quái, nhưng con mắt của quần chúng lại sáng như tuyết.
Gần như chỉ trong mấy tiếng, đã xuất hiện tin đồn.
Chiêm Nghiêm Nghiêm cả buổi chiều yên lặng giữa tiết mục da vịt giòn" Vì một ly sữa đậu nành hấp dẫn bá đạo tổng tài".
Ôn Lộ trông thấy bức tranh câu cá trên máy tính cô lúc chiều xuất hiện hai người nhỏ bản Q, quả thực hận không thể chết ngay tại chỗ.
Buổi chiều văn phòng.
" Cậu có thời gian, có thể thuận tiện tra chuyện Ôn Lộ một chút."
Sau khi Thẩm Tại Đồ quay về công ty, vội vàng xong việc, liền gọi người của bộ nhân sự Khương Lâm.
Khương Lâm không rõ nguyên nhân: "Muốn tra cái gì?"
"Mọi thứ trước đây của cậu ấy." Hiện tại Thẩm Tại Đồ chỉ cần nghĩ đến Ôn Lộ chỉ mới làm việc một năm, lại còn tốt nghiệp Nam Đại, trong lòng liền không rõ là tư vị gì.
Chuyện cũ khi xưa còn rõ ràng trước mắt, anh thật sự không thể tin nổi, sẽ có nguyên nhân gì khiến Ôn Lộ bỏ qua trúng tuyển của T đại mà lựa chọn đi học Nam Đại.
TruyenHDTrong chuyện này khẳng định có chuyện anh không biết.
"Nói chung là hiện tại, quá khứ, đều có thể hỏi thăm." Thẩm Tại Đồ nói.
Khương Lâm đã hiểu, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi hai bước, không khỏi nhớ tới sơ yếu lý lịch của Ôn Lộ.
Ôn Lộ tại sao lại tiến vào công ty, trong lòng Khương Lâm hiểu rõ.
Nhưng mà, Thẩm tổng và Ôn Lộ không phải bạn bè sao?
Chẳng lẽ Thẩm tổng không biết chuyện Ôn Lộ có một cô con gái sao?
Có lẽ.......
Khương Lâm dừng bước, có lẽ Thẩm tổng không biết: "Thẩm tổng, Ôn Lộ cậu ấy."
Thẩm Tại Đồ ngẩng đầu: "Cậu ấy thế nào?"
Khương Lâm nghĩ nghĩ, quay trở lại: "Tình huống hiện tại của cậu ấy, tình hình hôn nhân chắc hẳn là đã ly dị, bởi vì cậu ấy mang theo một cô con gái một mình ở Lâm thành."
" Cái gì?"
Nháy mắt, thế giới xung quanh một mảnh yên tĩnh.
Thẩm Tại Đồ kinh ngạc nhìn Khương Lâm, tựa hồ có chút không thể tin được vừa nghe thấy cái gì.
"Cậu nói cái gì?" Thẩm Tại Đồ cứng giọng, xác nhận hỏi.
Không khí đột nhiên đọng lại, khiến Khương Lâm có cảm giác không thoải mái.
Khương Lâm hồi tưởng buổi phỏng vấn ngày đó hắn hỏi: "Xin hỏi Ôn tiên sinh có người thân ở Lâm thành sao?"
" Không có, hiện tại đang định chuẩn bị định cư ở Lâm thành cùng con gái."
Nghe được những lời này, Khương Lâm vừa mới làm cha không lâu lập tức có cảm giác người cùng chí hướng: "Nhìn qua Ôn tiên sinh trẻ như thế này, thì ra đã kết hôn, con gái chắc chắn cũng rất thông minh đáng yêu, học ở Lâm thành sao, bao nhiêu tuổi rồi?"
Ôn Lộ cười một tiếng: " Đã bảy tuổi rồi." Nhớ tới Mộng Mộng, trong mắt Ôn Lộ đều là mềm mại," Con bé đúng là rất thông minh, cũng rất đáng yêu."
"À, bảy tuổi." Khương Lâm kinh ngạc," Vậy Ôn tiên sinh kết hôn rất sớm nhỉ!"
Đáy mắt Ôn Lộ hiện lên bi thương nhè nhẹ: "....... Xem như vậy đi."
Nhưng mà ở cột tình trạng hôn nhân kia Ôn Lộ viết là độc thân, đây có thể là chuyện cũ bi thương không muốn nhắc lại, cho nên mới viết như vậy, Khương Lâm không để ý, liền tự mình đoán Ôn Lộ có thể đã ly dị.
" Lúc trước ở thời điểm phỏng vấn, Ôn Lộ nói cậu ấy có kế hoạch chuẩn bị định cư cùng con gái ở Lâm thành."
Trong nháy mắt, loại cảm giác cả thế giới trước mặt hắn sụp đổ lại một lần nữa xuất hiện, Thẩm Tại Đồ như chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Thậm chí Khương Lâm đi ra ngoài lúc nào, anh cũng không biết.
Sau khi tan tầm, chen vào thang máy cùng đoàn người, Ôn Lộ đi ra khỏi cao ốc, đi vè phía nhà ga công cộng bên kia.
Đột nhiên một chiếc xe dừng trước mặt hắn, Ôn Lộ dừng bước.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, là Thẩm Tại Đồ.
" Lên xe." Âm thanh anh lạnh lùng nói.
Ôn Lộ do dự.
Đây là trước cửa công ty.
"Cậu muốn tớ một mạch đi theo cậu cũng được, bị người trong công ty thấy, tớ không hề gì."
Âm thanh Thẩm Tại Đồ khinh miêu đạm tả, sắc mặt cũng rất âm trầm.
Ôn Lộ không còn cách nào, mở cửa xe ngồi lên, xe chạy trong dòng xe cộ.
Trầm mặc vắt ngang hai người khi đó.
Xe cơ hồ là không có mục đích chạy, Ôn Lộ chăm chú nhìn phía trước.
Thẳng đến tên ngã tư quen thuộc lại xa lạ xuất hiện trong tầm mắt Ôn Lộ, cậu đang chuẩn bị nói chuyện, chiếc xe đột nhiên dừng lại.
Ôn Lộ bất ngờ không kịp phòng bị ngã về phía trước.
"Phố sau Nhất trung."Bốn chữ màu lam viết sai, đủ để hồi tưởng giống như thủy triều, chậm rãi ăn mòn hai người.
" Tới nơi này làm gì?"
Thật lâu, Ôn Lộ phá vỡ trầm mặc.
" Cậu," Thẩm Tại Đồ đảo mắt nhìn cậu gằn từng tiếng rõ ràng vô cùng hỏi," Cậu có phải đã kết hôn rồi không?"
Ôn Lộ giật mình nhìn anh.
Ánh mắt âm lãnh kia cơ hồ có thể một đao lại một đao lăng trì cậu đến chết.
Ôn Lộ nhìn anh, không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Giây tiếp theo, dường như đột nhiên bùng nổ: "Có phải hay không?"
Chất vấn mang theo tuyệt vọng mà phẫn nộ khiến Ôn Lộ không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể nhắm mắt lại theo bản năng.
Ánh mắt người kia nhìn cậu chằm nhằm tựa như lửa đốt, Thẩm Tại Đồ một câu lại một câu hỏi cậu: "Đi cùng cậu có phải còn có một đứa con gái hay không?"
Nghe thấy" Con gái", Ôn Lộ mới đột ngột mở to mắt.
Cậu sửng sốt, không dám tin nhìn Thẩm Tại Đồ: "Làm sao cậu biết."
Trên mặt Thẩm Tại Đồ hiện lên nụ cười nhàn nhạt trào phúng: "Bảy tuổi, chỉ mới tám năm, con gái cậu đã được bảy tuổi, Ôn Lộ."
Ôn Lộ nhắm mắt, không quan hệ.
Mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.
"Đúng vậy, tớ có một đứa con gái bảy tuổi." Trái tim Ôn Lộ siết chặt đến phát đau, mang theo giọng điệu trả thù nói: " Nó bảy tuổi, cậu vừa lòng chưa? Đã nghe rõ chưa? Đã được chưa?"
Sau khi đã chính miệng thừa nhận, không khí xung quanh đều đông lạnh lại, hai người vẫn không nhúc nhích giằng co trong xe, rõ ràng còn chưa đến mùa đông, nhưng lại cảm thấy ớn lạnh rét buốt đến tận xương tủy.
Đột nhiên, Thẩm Tại Đồ xuống xe, cửa xe bị mở ra, một bàn tay túm lấy cánh tay Ôn Lộ, kéo người trên xe đi ra.
Chỉ vào con phố phía trước, hung tợn hỏi cậu: "Là ai, lúc trước là ai tại đây trên con phố này nói cả đời này đều ở cùng một chỗ với anh, chúng ta cùng nhau thi đại học, vĩnh viễn......."
" Đủ rồi," Ôn Lộ bỗng nhiên gào lớn," Tám năm, Thẩm Tại Đồ." Ôn Lộ lại nhắc nhở anh.
" Tám năm, tám năm, tám năm kháng chiến chống Nhật cũng đã xong rồi. Anh có thể kết hôn, tôi không thể có một đứa con gái sao?" Ôn Lộ hét lên câu cuối cùng đến khàn cả giọng.
Lập tức, Thẩm Tại Đồ kinh hoàng lùi lại một bước, nghe được cả tiếng vỡ vụn trong lòng.
Toàn thân cảm nhận sự buốt lạnh thấu xương, giọng nói khô khốc: "Em......"
Ôn Lộ níu giữ chút tình táo cuối cùng, chỉ tay về con phố phía trước: "Người từng đứng ở đó, người từng nói những lời này, đã sớm thay đổi. Anh, tôi, đều thay đổi."
Thẩm Tại Đồ trợm mắt nhìn cậu, tại sao lại có thể ngư vậy?
Ôn Lộ nghiêm mặt khiến hắn không dám nói thêm điều gì.
Người lúc trước hắn chỉ cần nói hai câu đã đỏ mặt, hiện tại dùng biểu tình và ngữ khí hắn chưa từng thấy, khiến Thẩm Tại Đồ hắn không thể không thừa nhận một thực tế: Ôn Lộ, thay đổi.
Ôn Lộ trước kia đã biến mất.
Ngã tư tiêu điều lạnh giá, hai người đứng bên xe, trầm mặc.
Gió thu tựa như những con dao nhỏ, vô tình cắt trên cơ thể hai người, mình đầy thương tích, máu tươi đầm đìa.
"Thẩm Tại Đồ, chia tay là chia tay, anh đừng làm điệu bộ như không thể rời khỏi tôi, được không?" Ôn Lộ nhìn chằm chằm mặt đất, trái tim dần trầm xuống," Tôi hiện tại chỉ muốn công tác cho thật tốt, anh có cuộc sống của riêng anh, anh sẽ có vị hôn thê, tương lai cũng sẽ là một cặp vợ chồng, mà chúng ta, từ tám năm trước đã không cùng một con đường nữa rồi."
Âm thanh Ôn Lộ thật bình tĩnh, thật nhu hòa, vài từ cuốn theo gió thu, liền đánh cho Thẩm Tại Đồ quân binh tan tác, liên tiếp bại lui.
Mắt Thẩm Tại Đồ đỏ lên, nhìn thân ảnh Ôn Lộ rời đi, ngay cả chút sức lực đưa tay lên níu giữ Ôn Lộ cũng không có.
Như một lần đại nạn, kiếp nạn này như đã đến diểm cuối.
Niềm tin duy nhất thủ vững trong lòng nhiều năm, tại một khắc này, toàn bộ tan thành tro bụi không còn tồn tại.
Ôn Lộ, em thật độc ác!
Em đối với tôi, cũng thật độc ác mà.
Anh trước đây, sống tạm bợ tám năm,
Hiện tại gặp mặt, em vậy mà lại gϊếŧ người diệt tâm.