Chương 1: Gặp lại 1

Lần nữa gặp lại anh, là vào tám năm sau, trong buổi họp mặt bạn học cao trung __《Gặp lại nhau》

"Nghe nói Thẩm Tại Đồ muốn kết hôn...?"

Không biết là ai, nói bên tai Ôn Lộ như thế.

Cái tên quen thuộc, tin tức kiếp sợ.

Ôn Lộ sửng sốt, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, lập tức phản ứng lại.

____

Không, không tính là khϊếp sợ.

Đây tất cả đều là chuyện đương nhiên.

"Vậy sao? Vậy chờ khi nào anh đến nhất định phải hỏi một chút."

"Kết hôn cũng không cho bạn học cũ chúng ta biết a..."

"Đúng vậy a..."

Ôn Lộ theo tiếng nói nhìn lại, hóa ra là mấy bạn học nữ trước đây đang tụ tập nói chuyện phiếm.

Kết hôn?

Anh muốn kết hôn ư?

Ôn Lộ cười nhẹ, nhìn miếng bánh ngọt trên tay, cất bước về phía ban công.

Lúc này, chân trời xa xôi đã bị hoàng hôn bao phủ.

Cậu đứng trên lan can, múc một muỗng bơ, bỏ vào trong miệng.

Thời điểm bơ tiếp xúc với đầu lưỡi, ngọt, ngọt tinh tế lại khiến người ta nghẹt thở, ngọt đến bóp chặt cổ họng cậu.

"Ôn Lộ."Phía sau có người gọi cậu.

Ôn Lộ quay lại, trông thấy người đi tới, là lớp trưởng trước kia của bọn họ, Vương Đào.

____

"Đúng là cậu nha..., tớ cũng không nhận ra cậu rồi."Vương Đào tươi cười đi về phía cậu, lấy một điếu thuốc trong túi đưa cậu: "Hút không?"

"Cảm ơn."Ôn Lộ khoát tay cự tuyệt, giơ bánh kem trong tay lên.

"Cứ hễ không hút thì đầu óc lại không thoải mái."Vương Đào bắt đầu đốt thuốc.

"Trước kia cũng không hút nhiều như thế."

Cậu là tự nhiên hút, trước kia hút nhiều vô cùng, bây giờ thỉnh thoảng mới hút thôi.

"Cậu có nghe nói gì không?"Vương Đào thuận miệng hỏi một câu.

Cậu ta nói đúng chuyện của Thẩm Tại Đồ, Ôn Lộ nghe hiểu, lại vờ như không hiểu:

"Nghe nói cái gì?"

Vương Đào chống hai tay lên lan can, thổi ra một vòng khói, thấp giọng cười mắng: "Thẩm Tại Đồ kia đúng là loại ngu vk nờ~ lại để bị kết hôn!"

"...... Ừ, cũng không tốt lắm."Ôn Lộ nhìn ra xa, nhẹ nhàng nói.

Đại khái là kinh ngạc, Vương Đào nghiêng đầu nhìn sườn mặt Ôn Lộ, gió đêm thổi bay mái tóc mềm mại, lộ ra bờ trán xinh đẹp.

Trong ấn tượng của cậu ta, Ôn Lộ chính là như vậy, có chút trầm mặc, ít nói. Ngoại trừ trước mặt người kia.

"Các cậu..."Vương Đào không nhịn được mở miệng hỏi, nhìn cậu: "Hồi đó là, làm sao vậy?"

Ôn Lộ trầm mặc, biết rõ cậu ta muốn hỏi chuyện gì, cật lực cố gắng điều chỉnh nét mặt nặn ra một nụ cười: "Lớp trưởng, chuyện lúc đó, không thể nói được."

Vương Đào sửng sốt, gật đầu, đứng trên ban công một lát, hút xong điếu thuốc, đi vào. Ôn Lộ tiếp tục cầm thìa, ăn từng miếng từng miếng bánh ngọt trên tay, ăn xong mới quay người đi vào.

"Ta thao......"Lúc này bên trong truyền đến tiếng kinh hô: "Thẩm, Tại,Đồ."

Âm thanh của người nọ rất lớn, đưa đến sự chú ý của tất cả mọi người.

Kể cả Ôn Lộ.

Đôi tay buông xuống, bánh ngọt rơi trên mặt đất, Ôn Lộ nhìn sang.

Khoảng cách rất xa, xa đến mức chỉ trông thấy thân ảnh người kia xuất hiện ở cửa mơ hồ không rõ.

Rất nhanh, có rất nhiều người vây anh lại, cả người anh chìm vào biển người, nhìn không thấy.

Ôn Lộ ngồi trên ghế sân thượng, tay nâng cằm lên, nhìn ly rượu đặt trên bàn, chất lỏng trong ly thủy tinh mang theo một loại sắc đỏ khiêu gợi, hương thơm đậm đà tinh thuần. Ôn Lộ cầm ly lên, hai tay bưng lấy thành ly, cẩn thận nhấp một ngụm, vừa ngọt lại vừa chát.

"Cậu thế mà không khác gì trước kia nha..."

Trên bàn để xuống một đĩa hải sản, Ôn Lộ theo cánh tay nhìn lên, trông thấy dáng hình người luôn một mực ở trong trí nhớ đã sắp trở nên mơ hồ trở nên chân thực hơn, lại không dám xem là thật.

"Sao lại ngồi xa như vậy chứ, tôi tìm cậu cả buổi."Thẩm Tại Đồ tay kia cầm ly rượu, lúc ngồi xuống còn mang theo một cơn gió, Ôn Lộ cảm nhận được hương vị của biển cả, rất thoải mái.

Tám năm không gặp, hắn lại dùng giọng điệu bạn học cũ gặp mặt. Cậu vốn tưởng sẽ bắt đầu bằng một câu "Đã lâu không gặp"sau đó anh sẽ tiêu sái vẫy tay rời đi.

Lại không ngờ là một loại mở màn "Quen thuộc"như vậy, Ôn Lộ rất ngiêm túc phản ứng lại trong chốc lát, mới lúng ta lúng túng nói: "Không thích náo nhiệt."

"Uống rượu?"Thẩm Tại Đồ có chút kinh ngạc nhìn ly rượu đỏ trên bàn.

Ôn Lộ gật đầu.

"Cậu thay đổi rất nhiều a..."

Thẩm Tại Đồ cười nhạo một tiếng, lấy giọng điệu vui đùa, duỗi tay lấy dao, mở con hàu.

Ôn Lộ không nói chuyện, đôi mắt nhìn theo tay anh, bên tai chỉ còn lại tiếng gió.

Động tác của anh rất chậm, rất cẩn thận, cũng rất ưu nhã.

Thẩm Tại Đồ đưa thịt hàu cho cậu, lại cầm lấy con khác tiếp tục mở, hỏi: "Những năm này cậu làm gì?"

"Công tác."Ôn Lộ chậm rãi nhai, lại bổ xung: "Nhưng chỉ là viên chức nhỏ mà thôi."

"Cậu giống như không ở Lâm thành?"Thẩm Tại Đồ vừa nói vừa dùng dao đâm xuyên thịt hàu, đưa vào miệng, hỏi cậu.

Tầm mắt Ôn Lộ dõi theo cái tay kia, sau đó nhìn lưỡi dao khi nó xẹt qua đôi môi đỏ tươi, miệng vết thương rất nhỏ, chảy máu.

"Ừ, thời gian gần đây mới trở về."Không ngờ suýt nữa thì chạm phải ánh mắt anh, Ôn Lộ chật vật cúi đầu.

"Lâm thành thay đổi rất nhiều."Thẩm Tại Đồ cười khẽ một tiếng như là trào phúng, Ôn Lộ không biết trả lời thế nào, lựa chọn trầm mặc.

"Đến."Thẩm Tại Đồ cầm chén rượu, rượu đỏ thuần dao động trong chén.

Anh nhìn cậu, cười: "Đã lâu không gặp, uống cùng tôi một chén chứ?"

Ôn Lộ đối mắt với anh, đây là dành cho lần gặp mặt đầu tiên của bọn họ. Đôi mắt kia, không còn là đôi mắt trong quá khứ, mang theo ảm đạm, lạnh nhạt, nhìn cậu như nhìn một người bình thường, không chút phập phồng. Trong gió đêm mát lạnh, trái tim Ôn Lộ mạnh mẽ rung động.

Ngơ ngác, hơi ngửa đầu, uống hết rượu trong ly.

"Khụ khụ."Uống quá nhanh, Ôn Lộ bị sặc che miệng lại, trong chốc lát xấu hổ đỏ ửng tai.

Thẩm Tại Đồ nhẹ nhàng buông ly, nhìn cậu, giữa mái tóc mềm mại có cái xoáy nhỏ, sợi tóc xõa tung, nhìn qua cảm giác rất tốt.

"Năm ấy cậu học ở đại học đó sao?"

Thẩm Tại Đồ đột nhiên hỏi cậu.

Ôn Lộ sửng sốt, ngẩng đầu, ho đến đỏ hồng đôi má, đôi mắt mang theo hơi nước, dáng vẻ không chút phòng bị trắng trợn nhìn về phía anh.

Thẩm Tại Đồ không chớp mắt, hỏi lại: "Khi cậu học đại học.""Nam Đại."Ôn Lộ đáp, một trường đại học không có danh tiếng.

Ôn Lộ cho rằng tiếp theo Thẩm Tại Đồ còn hỏi thêm cái gì, nhưng anh lại không hỏi, cuối cùng chỉ thoáng cười nhẹ một cái. Không hỏi, như vậy là tốt nhất. Ôn Lộ nghĩ thầm, cầm lấy một cái kìm cua, lấy tay bóc, cậu không quen dùng dao.

"Đúng rồi, nghe nói cậu muốn..."Nhớ tới chuyện anh kết hôn, Ôn Lộ dừng một chút, mở miệng chúc phúc anh: "Chúc mừng."

Ôn Lộ nói đến chuyện kết hôn, là chuyện mọi người đang nói lúc mới đến, Thẩm Tại Đồ đã hiểu: "Cảm ơn."

"Để tôi."Thẩm Tại Đồ cầm kìm cua trên tay cậu, đưa cậu bóc, bóc xong lại giải thích nói: "Bọn họ nói sai rồi, là đính hôn, ngày 7 tháng sau. Vỏ cua bị kìm phá vỡ, lộ ra một khối thịt nguyên vẹn: " Nếu cậu có thời gian, tôi hy vọng cậu có thể đến."

Bỗng đầu ngón tay truyền đến một hồi đau đớn, Ôn Lộ nhíu mày, hóa ra là vỏ cua còn sót lại ban nãy đâm vào trong thịt, ngơ ngác nhìn một giọt máu chảy ra trên đầu ngón tay...... đã không còn thấy đau, Ôn Lộ sững sờ nhìn miệng vết thương, thanh âm nhẹ nhàng: "Được, nếu có thời gian tôi sẽ đến."

Tay Thẩm Tại Đồ dừng lại, nửa ngày sau mới trả lời một chữ: "Được."

Sau đó không ai nói chuyện, đứng trầm mặc trong gió đêm.

"Ta...... Thẩm Tại Đồ, con mẹ nó, hóa ra cậu trốn ở đây... mấy người bọn tôi gọi tôi uống rượu nga." Có người tới, là Đinh Thành.

Khi cậu ta nhìn đến Ôn Lộ, sắc mặt lập tức thay đổi, chợt xanh chợt trắng, ánh mắt nhìn Ôn Lộ kia, giống như cái mũi khoan.

Thẩm Tại Đồ đứng lên, cũng không chào hỏi gì, trầm mặc đi vào cùng Đinh Thành.

"Sao cậu còn cùng anh lui tới, trí nhớ không tốt đúng không......" Nhìn theo bóng lưng Thẩm Tại Đồ, Ôn Lộ nghe Đinh Thành nói.

Ôn Lộ đưa ngón trỏ vào trong miệng, để trên đầu lưỡi mềm mại, nếm được mùi tanh, cùng với nước bọt, chậm rãi nuốt xuống.

Trên bàn còn có rất nhiều hải sản, vị trí Thẩm Tại Đồ mới để một ly rượu đỏ chưa uống hết, chất lỏng bên trong khiến cho người ta mê muội, khiến cho người ta miệng đắng lưỡi khô.

Ma xui quỷ khiến, cậu cầm ly qua, ngượng ngùng dùng môi chạm vào vị trí nam nhân đã uống qua.

Loại cảm giác làm chuyện xấu này, cậu ít khi cảm nhận qua, càng lúc càng xấu hổ, hàm răng cẩn thận cúi theo cái ly, ngón tay hơi run rẩy. Gió đêm thổi lên mặt cậu, rõ ràng là lành lạnh, lại tựa như mồi lửa.

Ôn Lộ ngửa đầu, để một ly chất lỏng lạnh buốt cùng với nhiệt tình của anh trôi vào lục phủ ngũ tạng đã sắp đốt cháy cậu.

Đột nhiên, Ôn Lộ mở mắt, nhìn cái ly trống rỗng trước mặt, ý thức được mình mới làm gì, hai tay gắt gao che mặt, ngại ngùng ai oán một tiếng.

Điện thoại trong túi rung một hồi lâu mới kéo Ôn Lộ về sự thật, đứng lên nhận: " Mộng Mộng."

Bên kia truyền đến giọng bé gái non nớt: "Ba ba, khi nào ba về...?"

" Mộng Mộng nghe lời, bài tập đã làm xong chưa?" Ôn Lộ dùng mu bàn tay lành lạnh ngăn cản nóng hổi trên mặt, yết hầu rung rung thở dốc một hơi,đứng dậy, đi về phía đại sảnh: "Ba ba lập tức trở về."

"Sau này khi Mộng Mộng trưởng thành cũng sẽ có bạn học." Âm thanh Ôn Lộ ôn hòa, ánh mắt bốn phía tìm kiếm gì đó: "Ba ba lập tức trở về, ngoan ngoãn ở nhà nha, bye bye." Cúp điện thoại, Ôn Lộ nhớ tới lúc cậu đến, khăn quàng cổ bị cậu khoác lên ghế dựa. Chớp mắt, Ôn Lộ thấy vị trí của mình đã bị người khác ngồi.

Trên ghế khoác một cái khăn quàng cổ màu trắng.

Thẩm Tại Đồ đang cùng bạn học uống rượu, bả vai bị người vỗ, quay sang, Ôn Lộ đứng bên cạnh anh, chỉ chỉ khăn quàng cổ: " Cầm chút đồ."

"Ôn Lộ a....đến đến,tranh thủ thời gian ngồi xuống, uống hai chén a..."

Bạn học bên cạnh thuận theo đưa ghế đến.

"Không được, trong nhà có chút chuyện." Ôn Lộ nghĩ đến Mộng Mộng ở nhà một mình, cầm khăn quàng cổ: "Tớ phải đi trước."

"Tôi tiễn cậu xuống lầu." Thẩm Tại Đồ đứng dậy, mọi người trên bàn phát ra tiếng huýt sáo thổn thức, âm thanh rất lớn, mang theo tinh thần xem kịch vui.

"Đều là bạn học cũ, tiễn về thì có sao." Thẩm Tại Đồ nghe ra ý nghĩa bên trong, cười: "Lát nữa tớ sẽ tiễn từng người từng người các cậu về nhà."

"Về sau vẫn ở Lâm thành?"

Thẩm Tại Đồ đứng bên lề đường giúp cậu gọi một cỗ Taxi, hỏi Ôn Lộ.

"Ừ." Ôn Lộ mở cửa, xoay người tiến vào trong xe, Thẩm Tại Đồ giữ cửa xe lại, Ôn Lộ không hiểu nhìn anh, sau đó nghe được hấn nói: "Hôm nào có thời gian cùng đi ăn một bữa đi."

Thẩm Tại Đồ đột nhiên nở nụ cười:

" Cái đó, tại Lâm thành, mong bạn học cũ chiếu cố nhiều hơn..."

Thoáng cái, Ôn Lộ xảm giác tim mình bị người ta hung hăng bấm một cái, vừa chua xót lại vừa trướng.