Chương 07: Thao ai thoải mái hơn?

Trong biệt thự nhỏ dán đầy chữ Hỉ, mặt trời vừa mới mọc, bầu không khí cũng đã tràn đầy náo nhiệt. Mỗi người đều vì hôn lễ mà chuẩn bị, nhóm bạn chú rể đang ra sức trang trí sân khấu, cô dâu thì đang trang điểm. Nhưng ai cũng không nghĩ đến, ở trên lầu hai kia, một cô gái xinh đẹp quyến rũ đang ngồi trong l*иg ngực chú rể. Thịt căn vốn dĩ chỉ thuộc về một mình cô dâu, đang bị người đùa bỡn.

"Chậc, chú rể ngoài miệng nói không muốn, nhưng côn ŧᏂịŧ lại rất thành thật nha. Tối hôm qua còn chưa để ý, nhan sắc thứ này cũng dữ tợn thật, so với bề ngoài văn nhã của anh thì không quá phù hợp đâu~"

Cố Viện nắm lấy côn ŧᏂịŧ lớn đang đứng thẳng, thủ pháp cẩn thận mơn trớn gân xanh đang phồng lên, lòng bàn tay mềm mại kề sát thân gậy, không ngừng xoa bóp cọ xát, một cái tay khác của cô ấn niết nhẹ hai túi trứng nặng trĩu. Cô mân mê một lúc làm cho ngực người đàn ông phập phồng kịch liệt, hơi thở thô nặng.

Chuyện câu dẫn người này, chú ý nắm buông đúng lúc, chỉ cần phương pháp thích đáng thì thiên hạ này, căn bản không có góc tường nào là không cạy được, đàn ông hay phụ nữ cũng đều như thế.

Giờ phút này, nắm côn ŧᏂịŧ lớn trong tay, mắt thấy thứ này vô cùng nóng bỏng, uy phong lẫm lẫm, dưới hoạt động vuốt lên tuột xuống nhiều lần đã trướng lớn đến cực hạn, bàn tay nhỏ của Cố Viện không nắm hết. Trên mã mắt của dươиɠ ѵậŧ tím đen đã rỉ ra chất lỏng dính nhớp, Cố Viện lại đột nhiên dừng lại, đốt ngón tay cong lại búng lên qυყ đầυ to như trứng ngỗng.

"A... ưʍ... hừ..."

Nơi mẫn cảm nhất của đàn ông bị tấn công, Trần Vũ Hàng chịu không nổi rên ra tiếng. Dưới sự kí©h thí©ɧ của đầu nấm, gân xanh chi chít nổi lên giật giật, trong mắt càng là du͙© vọиɠ đan chéo giằng co cùng lý trí.

Cố Viện đi trước một bước đánh vỡ cảnh giác của người đàn ông.

"Được rồi, không đùa anh nữa. Chúng ta tâm sự trước đi, chỉ cần anh trả lời đúng sự thật, tôi có thể buông tha anh."

Trần Vũ Hàng nhẹ nhàng thở ra, côn ŧᏂịŧ được thả ra, bỗng nhiên bị vắng vẻ mang đến cảm giác mất mát. Hắn đè nén ngọn lửa sớm đã khuếch tán cháy lan ra đồng cỏ chỗ bụng nhỏ, từng khối cơ bắp căng chặt, cằm cũng buộc chặt. Hắn nghiêm túc ngồi thẳng thân thể, giống như là học sinh nghe lời nhất đang chờ đợi cô giáo hỏi bài.

"Anh tên gì?"

"Trần Vũ Hàng"

"Tuổi?"

"25."

Một đống vấn đề rải rác giống như điều tra hộ khẩu, chậm rãi như tằm ăn mòn cảnh giác người đàn ông, làm hắn thấy hơi nhẹ nhàng.

Thậm chí Cố Viện còn cầm lấy má hồng màu mắt, làm bộ như muốn bôi cho người đàn ông, làm Trần Vũ Hàng sợ tới mức sắc mặt đại biến, còn kinh hoảng hơn lúc vừa rồi bị cưỡng chế. Hắn đoạt lại để tới chỗ cách xa cô nhất.

Giữa sự vui đùa, không khí càng ngày càng nhẹ nhàng. Bỗng nhiên không kịp phòng ngừa, Cố Viện vòng tay ôm cổ người đàn ông, tựa như thuần tuý chỉ là tò mò:

"Này, anh thao tôi thoải mái, hay là thao Bạch Huyên Huyên thoải mái?"

Lòng Trần Vũ Hàng hơi nảy lên, nhưng bị những câu hỏi lặp đi lặp lại nhiều lần lúc trước, bất luận là lý trí hay cảnh giác vẫn không cao giống như ban đầu. Thậm chí hắn mơ hồ cảm thấy cô gái cười đùa làm nũng trước mắt hắn là vô hại. Đúng vậy, cô chẳng qua chỉ là một nữ sinh mảnh mai, vừa rồi khi bị anh đoạt phấn mắt má hồng, căn bản không có chút năng lực phản kháng nào.

Trước mắt lại hiện ra hình ảnh sáng hôm nay. Cô cả người vô lực nằm trên người hắn, bộ dáng tuỳ ý hắn xoa nắn niết bẹp. Chủ nghĩa đàn ông trong máu lại nổi lên, hắn cảm thấy tình huống hiện tại thế nhưng đã nằm trong phạm vi khống chế của hắn.

Nghĩ như vậy, đối với mấy vấn đề này hắn cũng không có bài xích như trước nên ách giọng trả lời: "Không giống nhau."

Ý cười trong mắt Cố Viện càng đậm, đoán chắc tâm tư người đàn ông này, cô chủ động dán lên, không còn khí thế vừa rồi nữa mà giống như con chim nhỏ cuộn lại nép vào người Trần Vũ Hàng, dùng vυ" mềm mại cọ cọ ngực hắn, thuận theo lại ngạo kiều dò hỏi:

"Trả lời trực tiếp vấn đề, rốt cuộc ai làm anh thoải mái hơn? Không nói về tình cảm, chỉ nói đến cảm giác lúc dươиɠ ѵậŧ đi vào, cũng không được nói dối."

Vừa nói cô vừa dùng thân thể đè ép kẹp cây gậy lớn màu tím đen giữa hai người, không thuận theo không buông tha: "Nếu anh không nói, tôi sẽ hỏi nó!"

Trần Vũ Hàng bị cọ xát không có cách nào, chỉ muốn làm cho người trong l*иg ngực an phận, nên không tự giác mà nói ra ý nghĩ trong lòng: "Cô, là cô làm tôi thoải mái hơn."

Chỗ hổng một khi được mở ra sẽ giống như nước Hoàng Hà chảy xuống, không thể nào ngược dòng được.

Thời gian kế tiếp, Cố Viện năn nỉ ỉ ôi, từ trong miệng người đàn ông thu hoạch càng nhiều, những lời nói ngày thường căn bản không có khả năng thốt ra đều nói ra hết.

"Thoải mái như thế nào? Miêu tả một chút đi~"

"Rất chặt, rất ướt!"

"Vυ" thì sao, có lớn hay không?"

"Ừm."

"Bây giờ dươиɠ ѵậŧ cứng quá, có phải rất muốn thao hay không?"

"Muốn, nhưng mà không được."

Nghe câu trả lời cuối cùng này, Cố Viện bĩu môi, cô có 100 biện pháp có thể ăn cây côn ŧᏂịŧ này. Nếu không phải cô thích hai bên tự nguyện, cô đã sớm đè anh ra rồi. Chẳng qua bây giờ cũng không sai biệt lắm.

Cô vùi người vào trong l*иg ngực Trần Vũ Hàng, bắt đầu bước thứ hai, viên đạn bọc đường:

"Tôi cũng rất thoải mái, lúc trước không lừa anh, cái kia của anh thật sự rất thô rất dài. Đặc biệt là lúc bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa nhiều vừa nóng, bụng nhỏ cũng đều bị làm nóng lên..."

Trần Vũ Hàng có chút chịu không nổi, theo lời cô nói, mắt thấy khó có thể khắc chế du͙© vọиɠ đang sôi trào, hắn chỉ có thể nghẹn ngào lên tiếng ngăn cô tiếp tục miêu tả: "Được rồi, đừng nói nữa."

Nhưng vừa dứt lời lại thấy khoé miệng cô gái bẹp một cái, bỗng chốc khổ sở.

Cô nửa cúi đầu, nhỏ giọng: "Thật ra khả năng tính của tôi lãnh đạm, tối hôm qua là lần đầu tiên tôi cao trào, cũng có thể là lần duy nhất một đời này."