Chương 5: Tìm Tôi Có Chuyện Gì

Ngụy Hồng Kiệt vốn rất sợ người ông nội này, nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt hung dữ của Thẩm Niệm, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Thấy anh ta không nói gì, ông cụ Ngụy nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho ông cụ bên nhà họ Thẩm.

Chuyện ngày hôm nay, ông đã cho người bên cạnh đi dò la từ đầu đến cuối rồi. Quả thật là lỗi của Ngụy Hồng Kiệt, ông cần phải đích thân xin lỗi nhà họ Thẩm.

Vừa bấm máy điện thoại còn chưa kịp kết nối, Ngụy Hồng Kiệt đã vội vàng tiến lên, bấm nút tắt điện thoại của ông nội.

“Ông nội, chuyện này từ từ hãy nói đi!”

Từ lâu ông cụ đã nhìn ra tâm tư của Ngụy Hồng Kiệt. Ông đập chiếc điện thoại đang cầm trên tay vào đầu Ngụy Hồng Kiệt một cái “bụp”, tức đến mức trán nổi cả gân xanh. Dù đã bảy mươi tuổi nhưng khí thế của ông vẫn không hề suy giảm, ông ta chỉ vào Ngụy Hồng Kiệt: “Có phải cháu đang nhớ nhung đến con gái lớn của nhà họ Thẩm đúng không?”

Ngụy Hồng Kiệt bị ông cụ nói trúng tim đen, nhất thời cứng họng.

“Cháu thật sự là đã bị mù rồi mà. Ông nội không phải là ghét bỏ gì Thẩm Tư, cô gái bị bắt cóc nhiều năm đó. Nhưng... vừa nhìn đã thấy nhân phẩm của con bé đó không bằng Thẩm Niệm. Sao cháu lại hồ đồ như vậy?”

Ông cụ lên cơn đau thắt ngực, đảo mắt, rồi đột nhiên bất tỉnh.

“Ông nội!”

“Ba!”

Nhà họ Ngụy bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

...

“Nghe nói chưa? Cô hai của nhà họ Thẩm - Thẩm Niệm, người mà đính hôn với Ngụy thiếu tối hôm qua đấy, nghe đồn cô ta đã rủa chị gái mình đi chết đi...”

“Không phải chứ? Tư Tư đáng thương như thế, sao Thẩm Niệm lại có thể độc ác như vậy chứ?”

“Mẹ cô ta tức giận còn tát cho cô ta một bạt tai đấy!”



“Nói như vậy tôi cũng muốn đi tát cho cô ta một cái!”

“…”

Ngày hôm sau, Thẩm Niệm một người trước giờ chưa từng bén duyên với giới truyền thông, đã trở thành chủ đề bán tán của mọi người.

Các trang giải trí, các mục báo, kể cả chương trình tạp kỹ cũng nhịn không được chen chân vào. Như thể ai chưa mắng Thẩm Niệm vài câu là có lỗi với xã hội vậy.

Lúc này, Thẩm Niệm vừa hát xong một bài hát thay Thẩm Tư liền bị nhân viên của giải trí Tư Niệm vội vàng đưa đi. Tình cờ nghe được những lời này, cô không nhịn được nắm chặt tay lại.

Chuyện cô “nguyền rủa chị gái mình đi chết”chỉ có cô, người của nhà họ Thẩm và Ngụy Hồng Kiệt chứng kiến. Nếu như nói có người ngoài thì đó chính là Lệ Cảnh Hành.

Nhưng không biết vì sao cô lại tin Lệ Cảnh Hành sẽ không làm những chuyện vô vị này. Trong lòng đã nhận định rõ người tung tin đồn này ra ngoài là ai rồi.

Dừng bước chân lại, Thẩm Niệm quay đầu liếc nhìn khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của Thẩm Tư, cô ta đang đứng cùng với dàn sao hạng nhất nổi đình đám trong làng giải trí trên sân khấu. Rồi nhanh chóng đi vào đường tắt để rời khỏi hiện trường với nhân viên công tác của giải trí Tư Niệm

Bên kia, một chiếc ô tô hạng sang màu đen cũng rời khỏi nơi này rất sớm. Thẩm Niệm nhận ra chiếc xe đó, chính là chiếc xe đã chở cô về Thẩm gia tối qua.

Lệ Cảnh Hành!

Hành động nhanh hơn cả não bộ, Thẩm Niệm vẫn còn chưa định thần lại đã lao ra chặn ngay trước xe của Lệ Cảnh Hành.

“Anh Lệ, tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Trương Bác - tài xế kiêm trợ lý nhấn phanh gấp, mặt khổ sở quay lại nhìn sắc mặt cậu chủ, miệng lẩm bẩm: “Dạo này mấy cô gái trẻ đều can đảm bất chấp mạng sống như vậy sao?”

Cậu chủ của anh tài giỏi, đẹp trai, giàu có, người xếp hàng ở trước cửa mỗi ngày phải xếp thành cả hàng dài chứ không ít. Nhưng không ngờ lại có người dám bất chấp cả mạng sống thế này.

Lệ Cảnh Hành theo quán tính cả người bị đổ về phía trước, vẻ mặt rất là không vui. Định bụng để Trương Bác đi xử lý thì lại phát hiện bóng dáng quen thuộc bên cạnh cửa xe.

Vẻ tức giận trên mặt cũng giảm đi một nửa. Đúng lúc này điện thoại của anh vang lên. Nhìn số điện thoại, Lệ Cảnh Hành không dám không nghe máy.



“Bà nội!”

Đầu dây bên kia, bà nội Lệ đang tưới hoa trong vườn, tâm trạng vô cùng tốt: “Cảnh Hành, tối nay đưa cháu dâu của bà về ăn cơm nhé. Tối nay bà sẽ đích thân xuống bếp làm món thịt ba chỉ sở trường”

Lệ Cảnh Hành nhíu mày, liếc nhìn người phụ nữ đang chặn bên ngoài xe: “Bà nội, cô ấy không phải là...”

“Bà mặc kệ, nếu như cháu dám làm hỏng tâm trạng tốt của bà, ngày mai bà sẽ tới công ty làm loạn đó.”

Tám năm trước, ông nội và ba mẹ anh đều qua đời trong một vụ tai nạn ô tô. Họ hàng thân thích của nhà họ Lệ chỉ còn lại Lệ Cảnh Hành và bà nội. Tám năm qua bà nội trông có vẻ lạc quan nhưng không ai biết trong lòng bà cô đơn đến nhường nào.

Lệ Cảnh Hành đó giờ không thích bị người khác sai khiến, duy chỉ có một mình bà nội.

Sau vài giây im lặng, anh trả lời ngắn gọn “Dạ” rồi cúp điện thoại.

“Để cô ấy lên xe!” Lời này là đang nói với Trương Bác.

Trương Bác còn đang định đuổi người đi, anh hoàn toàn không dám tin vào tai mình nữa. Cậu chủ vậy mà lại để một người phụ nữ lên xe của mình! Hơn nữa còn là một người phụ nữ ăn mặc chán ngắt!

Tình huống gì đây? Những người ngây thơ, trong sáng trong giới thấy nhiều rồi, nên muốn ăn chay à?

Sau khi tưởng tượng ra một loạt chuyện, Trương Bác không dám qua loa, liền nhanh chóng xuống xe, khúm núm mở cửa ghế sau cho Thẩm Niệm: “Lệ tổng mời cô lên xe nói chuyện!”

Thẩm Niệm ngẩn người một lúc, vừa rồi cô chặn xe của Lệ Cảnh Hành, chỉ là nhất thời bốc đồng mà thôi.

Cô quyết định sẽ không làm thế thân cho Thẩm Tư nữa, tiếp theo đây cô sẽ rời khỏi giải trí Tư Niệm. Người của Thẩm gia tuyệt đối sẽ không để cô rời đi dễ dàng như vậy nên cô muốn thực hiện một giao dịch với Lệ Cảnh Hành.

Mục đích đã đạt được nhưng Thẩm Niệm lại có hơi lo lắng. Ngồi ở ghế sau bên cạnh một Lệ Cảnh Hành khí thế mạnh mẽ thế này, ngay lập tức cô có cảm giác không thở nổi, đến cả thở cũng không dễ dàng, những lời đã suy nghĩ xong cũng không thể nói ra được.

Trương Bác ở phía trước thỉnh thoảng liếc trộm xem bầu không khí ở ghế sau thế nào. Tay cầm vô lăng siết chặt, thật chặt... Cậu chủ, ra tay đi chứ!

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?” Cuối cùng Lệ Cảnh Hành cũng đã lên tiếng.